“Rất đơn giản, đó chính là khi bản thân gã ấy còn không tự lo nổi cái thân của mình!” Tiêu Chấn Long nói.
“Đại ca, ý anh là muốn châm…” Hoàng Bắc nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, lẳng lặng nhìn Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long liếc nhìn Hoàng tỏ vẻ khen ngợi, nói: “Đúng, chính là châm ngòi ly gián, gây chia rẽ mối quan hệ giữa Trần Kiệt Giai và các đường chủ thân tín của gã ấy, để bọn họ phải lục đục đấu tranh nội bộ.”
“Đấu tranh nội bộ? Đại ca, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Hoàng Tây hỏi.
“Xem ra tôi phải thay đối kế hoạch ban đầu rồi.” Tiêu Chấn Long chống cằm tự lấm bấm với chính mình: “Hoàng Tây, Hoàng Bắc hai người các cậu lập tức đi làm mấy việc này cho tỏi, thứ nhất, tôi muốn tư liệu về ba vị đường chủ kia, thứ
hai, điều tra cụ thể hành tung của Trần Kiệt Giai.

Trước mắt là những thứ đó, mau đi làm đi!”
“Vâng, đại ca.

À đúng rồi thưa đại ca, còn một việc nữa…” Hoàng Bắc vừa muốn xoay người ngoảnh đầu lại thưa chuyện tiếp với Tiêu Chấn Long.
“Còn chuyện gì nữa?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Đây là chứng minh thư Đài Loan vừa làm cho các anh em.” Hoàng Bắc đưa cho Tiêu Chấn Long một xấp giấy tờ tùy thân.
“Ồ? Nhanh vậy à.” Tiêu Chấn Long cầm lấy xấp chứng minh thư, quan sát chứng minh thư bản Đài Loan của mình, phát hiện nó không khác nhiều so với chứng minh thư bản Đại Lục, nhưng mặt trên mang sắc thái Trung Hoa Dân Quốc rất nồng đượm, khiến nhất thời Tiêu Chấn Long vẫn chưa thích ứng kịp.
“Vốn không nhanh như vậy, vả lại chúng ta không có gì đế chứng minh rằng mình là cư dân bản địa Đài Loan, vì vậy sẽ bị xét duyệt rất nghiêm ngặt.


Bây giờ đang trong thời kỳ đối đầu giữa chính quyền Đài Loan và Đại Lục, nên lãnh đạo Đài Loan thấm tra rất chặt chẽ tất cả những đối tượng đáng nghi, sau đó bọn em đưa cho nhân viên phụ trách cấp chứng minh thư mỗi người mười vạn Đài tệ, thì khi đó bọn họ mới làm cho.” Hoàng Tây thành thật báo cáo mọi chuyện lại với Tiêu Chấn Long.
“Được, chổ này tiêu thêm ít tiền cũng đáng.

Dù sao đây cũng là giấy tờ chứng nhận hợp pháp duy nhất để mọi người có thể qua Đài Loan trong tương lai.” Tiêu Chấn Long nói: “Vậy tất cả giấy tờ tùy thân của mọi người đều giao cho cậu giữ nhé, Hoàng Tảy.”
“Vâng, đại ca!” Hoàng Tây nhận lấy xấp chứng minh thư, nói tiếp: “Nếu không có gì nữa thì chúng em đi nhé.”
“Đi đi!” Tiêu Chấn Long đáp.
Tiêu Chấn Long bây giờ cảm thấy bản thân giống như một vị đại tướng quân thời cố đại, dẫn binh đoàn của mình xông thẳng đến doanh trại của quân thù và lấy đi thủ cấp của kẻ địch.

Thời gian này, bất luận là đấu trí hay đấu võ hợp lại thì niềm tin trong anh vẫn vô cùng mãnh liệt.

Hiện tại anh đang nắm trong tay mười mấy Đài tệ, lại có vô số mãnh tướng, Tiêu Chấn Long tin rằng việc loại bỏ xã đoàn Tam Liên, diệt trừ Trân Kiệt Giai và thống trị Đài Nam chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tiêu Chấn Long kéo rèm ra và mở cửa số, bên ngoài ánh nằng chiếu rọi đẹp tươi, bầu trời trong xanh quang đãng.

Tiêu Chấn Long hít một hơi thật sâu không khí Đài Nam hòa lẫn với hương vị của nước biến, không khí ấm ướt theo khí quản truyền đến hàng trăm hàng ngàn mạch máu của cơ thế: “Thật thoải mái!” Tiêu Chấn Long cảm khái.

Tiêu Chấn Long chợt nghĩ mình đã đến Đài Loan rồi, thế nhưng cũng chưa thăm thú phố phường Đài Loan, không bằng nhân lúc hỏm nay rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo một lát.

Đúng lúc này, Lưu Minh Nghĩa gõ cửa bước vào, vốn dĩ muốn hỏi Tiêu Chấn Long một vài câu về việc xây dựng tập đoàn và tại sao anh lại nhìn trúng ngành Logistics đế giải đáp những khúc mắc ở trong lòng mình, ai ngờ lại bị Tiêu Chấn Long kéo đi tham quan đường sá.
Con phố thương mại chính của Đài Nam lúc nào cũng rộn ràng tấp nập, các cửa hiệu hai bên đường mọc lên như rừng, những biến quảng cáo cao ngất ngưởng cùng với tiếng rao hàng vang
lên không ngớt của những người bán hàng rong.

Tiêu Chấn Long tin rằng Đài Nam sẽ không thua kém gì các thành phố khác ở Trung Quốc đại lục nếu chỉ từ kiến thiết đường phố.

Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa dạo bước vui vẻ trên một con phố dành cho người đi bộ của Đài Nam, các cửa hàng chuyên doanh tọa lạc san sát nhau dọc theo phổ đi bộ, dòng người qua lại như mẳc cửi, công việc buôn bán đều rất phát đạt.
Lưu Minh Nghĩa thấy hỏm nay tâm trạng của Tiêu Chấn Long rất tốt, nên mở miệng hỏi Tiêu Chấn Long một câu mà trong lòng đã nghi hoặc từ lâu: “Đại ca, em có một thắc mẳc cứ luôn muốn hỏi anh.”
“Ồ, thế à, cậu hỏi đi.” Tiêu Chấn Long vừa nhìn gánh hàng rong ven đường, vừa nói.
“Đại ca, em đã nghe anh nhiều lần nhắc đến việc muốn thành lập công ty về Logistics bên trong tập đoàn Nam Thiên, em không hiếu vì sao anh lại chú trọng đến ngành Logistics như vậy? Nói trắng ra thì Logistic không phải là chạy để vận chuyển hàng hóa hay sao?” Lưu Minh Nghĩa nói.
“Chạy để vận chuyển hàng hóa ư?” Tiêu Chấn Long không nhịn được cười.
“Có thể Logỉstics trong măt câu chỉ đơn giản là chạy để vận chuyến hàng hóa, nhưng trong suy nghĩ của tôi Logistics sẽ là ngành công nghiệp phát triển đỉnh cao nhất.” Tiêu Chấn Long chỉ tay về phía cửa hàng chuyên doanh cạnh đường và nói: “Cậu nghĩ sản phấm họ bán làm thế nào đế trèo núi băng biến qua đến bẽn này? Là Logistics! Cậu nhìn bưu tá đang phát thư ở đằng kia đi, lá thư họ cầm được chuyến từ tay người
này sang tay người khác như thế nào, chính là nhờ Logistics! Hãy lại nhìn những nhân viên văn phòng ngày ngày ngồi xe buýt đến công ty làm việc đi, nói toẹt ra đó cũng là một loại Logistics!”

“Các sản phẩm do các công xưởng sản xuất được chuyến đến các bên liên quan thông qua Logistics.

stakeholder phân phối đến các cửa hàng đại lý vẫn là qua Logistics.

Các đại lý cũng đều thống qua Logistics để cung cấp sản phầm cho siêu thị và cửa hàng bách hóa.

Vì vậy, nếu thế giới này không có Logistics, thì nó căn bản sẽ chẳng vận hành được.

Vì vậy, chỉ cần chúng ta kiếm soát Logistics, thì tương đương với kiếm soát thế giới, điều này tuy có hơi cường điệu nhưng đó là sự thật.” Tiêu Chấn Long giải thích thắc mẳc của Lưu Minh Nghĩa.
Sau khi nghe Tiêu Chấn Long nói, Lưu Minh Nghĩa, người đang học quản lý kinh tế ở trường đại học, đứng lặng lẽ trên đường và cấn thận nhớ lại những gì Tiêu Chấn Long đã nói.

Rõ ràng những điều Tiêu Chấn Long vừa nói chẳng khác nào đang giảng cho cậu ta một bài học.
Tiêu Chấn Long nhìn Lưu Minh Nghĩa, tiếp tục nói: “Lấy con người làm ví dụ có lẽ cậu sẽ dề hiểu hơn.

Nếu như rằng nếu ví trái tim như một nhà máy khống lồ, chức năng của nó là vận chuyển oxy trong khí hít vào đến tất cả các bộ phận của cơ thế.

Cậu nghĩ nỏ vận chuyến dưỡng khí đến toàn bộ ngóc ngách của cơ thế như thế nào?”
“Mạch máu lúc đó!” Lưu Minh Nghĩa giống như là theo phản xạ thốt ra câu trả lời.

“Không sai, chính là mạch máu! Nhưng nếu ai đó có thể kiếm soát các mạch máu và không cho phép vận chuyến oxy đi
khắp cơ thế, cậu nói người này sẽ như thế nào?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Tất nhiên là người này sẽ chết… ồ! Tôi hiếu rồi!” Lưu Minh Nghĩa reo to.

Một tiếng hét lớn đã làm những người xung quanh đều phải ngoái lại nhìn Lưu Minh Nghĩa bằng ánh mắt kinh sợ.
“Hiếu rồi à?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Hiếu ạ! Nhưng nếu các công xưởng và cửa hàng tư nhân sản xuất ra những hàng hóa này muốn tự mình vận chuyến chúng thì chẳng phải chúng ta cũng bó tay sao?” Lưu Minh Nghĩa tiếp tục hỏi.

“Chuyện này không đơn giản như vậy.

Giả dụ một chủ nhà máy cần mười đồng để thành lập công ty Logistics, mỗi năm anh ta phải bỏ ra chi phí bảo trì là một trăm đồng thì mới có thế đảm bảo khối lượng vận chuyển hàng năm của mình đạt năm mươi lần.

Nhưng nếu giao cho công ty chuyên về Logistics, mỗi lần có thế chỉ mất một đồng, như vậy năm mươi lần chỉ tốn năm mươi tệ.

Cậu nghĩ hãng này chọn chi một trăm năm mươi đồng mổi năm đế tự vận chuyến sản phấm, hay sẽ chọn một cỏng ty Logistics chỉ tính phí vận chuyển năm mươi đồng một năm?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Tất nhiên là chọn công ty chuyên về Logistics rồi.” Lưu Minh Nghĩa trả lời.