Hỏa Phượng cầm số đăng ký trên bàn trực lên, nói với Chấn Long: ‘Tâng ba mươi ba!”
“Đi!”
Tiêu Chấn Thiên nói xong, cả ba người đều bước vào thang máy, đi thắng lên văn phòng của Cao Liên Khới ở tầng ba mươi ba.
Trên tầng ba mươi ba, có hai người đàn ông như môn thần đang đứng trước cửa thang máy, nhìn chăm chú vào bảng
hiến thị số tầng.
Là ai? Trễ như vậy mà ai lại đến? Già hay trẻ? Hai người liếc nhìn nhau, gật đầu, đứng ngay trước cửa thang máy.

Làm vệ sĩ của Cao Liên Khởi, họ cần phải nhạy bén với mọi sự việc bất thường, đặc biệt là vào lúc quan trọng này.
Ngay lúc tiếng “ding dong” vang lên, cửa thang máy mở, ba người gồm Tiêu Chấn Long xuất hiện ở trên tầng ba mươi ba của Tập đoàn Cao thị.

Một vệ sĩ lập tức giơ tay lên như tư thế của cảnh sát giao thông, ý bảo họ ngừng lại.

Tiêu Chấn Long nhìn hai tên vệ sĩ vạm vỡ từ đầu tới chân, khinh miệt hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng vào.
Thấy có điều bất thường, hai tên vệ sĩ đưa tay vào trong ngực áo.

Không đợi bọn họ rút súng ra, Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng ra tay nhanh như chớp, đè lại bàn tay vừa chạm đến khấu súng của họ, ấn chặt.

Hai tên vệ sĩ sửng sốt, họ không ngờ rằng hai người đi theo sau thanh niên dần đầu kia lại ghẻ gớm như thế.

Ngay lúc hai người đang ngây ra như phỗng, Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng đồng thời giơ tay đánh ngất họ.

Trước khi bước vào tòa nhà, Tiêu Chấn Long đã bảo họ đừng gây tổn hại đến tính mạng của người khác, chỉ khiến họ bất tỉnh vài giờ là được.
Cả ba người ra khỏi thang máy, quẹo trái đi đến một cánh cửa gỗ thật màu đỏ tía đang mờ ra.

Tiêu Chấn Long không thèm gõ, trực tiếp đẩy cửa vào, đồng thời ra hiệu cho Lý Thế Vinh ở ngoài canh.

Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng bước vào văn phòng của Cao Liên Khởi.


Vừa vào trong, Tiêu Chấn Long cấn thận quan sát toàn bộ nơi này.

Căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông, sàn gổ thật màu đỏ tía, nội thất sang trọng.

Mọi nơi trong căn phòng này đều cho thấy rằng chủ của nỏ có khí thế xuất chúng, hơn hần người thường.

Lúc này, trong phòng chỉ có mổi Cao Liên Khởi.

Anh ta đang ngồi ờ bàn viết gì đó,
không hề chú ý đến có hai vị khách không mời vừa bước vào.

Cao Liên Khởi nghe thấy có tiếng vang ở cửa phòng, nghĩ rầng có người ở phía dưới lên tìm mình, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không biết phép tắc, sao vào mà không gõ cửa?”
Tiêu Chấn Long cười nhẹ, không nói gì.

Anh đi thắng đến chiếc ghế sô pha trước bàn làm việc của Cao Liên Khôi rồi ngồi xuống, bất chéo chân, hai tay cháp lại để ở đầu gối, lầng lặng nhìn Cao Liên Khởi.

Hỏa Phượng lặng lẽ đứng sau lưng Tiêu Chấn Long.
Cao Liên Khới hỏi xong, đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy ai trá lời.

Anh ta nghĩthầm rằng câ’p dưới của mình càng ngày càng không hiếu quy tầc, bèn ngấng đầu lên định mâng.

Cao Liên Khởi vừa ngẩng đầu lèn thì bât gặp đỏi mât sâu thầm lạnh lẽo như hồ băng của Tiêu Chấn Long.

Tức khác, toàn thân Cao Liên Khởi lạnh căm, sác mặt anh ta thay đổi mấy lần rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Cao Liên Khởi bình tĩnh hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt không hề lảng tránh mà đối diện với Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long nhếch môi cười khẽ, cũng may, quả nhiên Cao Liên Khởi là một người đặc biệt.

Trong tình huống bất ngờ như vậy, anh ta lại có thế bình tĩnh như thế.


Đổi lại, nếu là một người bình thường thì đã hoảng hốt khiếp sợ.

Có vẻ như tìm đến Cao Liên Khởi là một sự lựa chọn đúng đăn.

Mà lúc này, trong lòng của Cao Liên Khới không hề bình tĩnh như biếu hiện bèn ngoài.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chấn Long, anh ta thật sự đã vô cùng sốc.

Anh ta chưa bao giờ ngờ rầng thanh niên vừa thoát khỏi sự đuổi giết của năm trăm thành viên Thanh bang này lại có can đảm và năng lực bước vào tập đoàn Cao thị.

Nhưng là một thương nhân đã tự thân trải qua trăm trận, Cao Liên Khởi nghĩ kỹ thì thấy rằng người thanh niên đang ngồi trước mặt không hề có ác ý với anh ta, ít nhất là bây giờ.
Nếu không thì, anh ta đã chết trên cái bàn này từ lâu.

Cao Liên Khởi định thử thám dò ý đồ đến của thanh niên này.

Cho nên, bất chấp sóng gió cuồn cuộn trong lòng, anh ta không hề lộ ra chút cảm xúc nào.

Đồng thời, điều khiến Cao Liên Khởi ngạc nhiên hơn nữa chính là người thanh niên trước mặt có vẻ còn trầm ốn hơn mình, nhìn bằng hai mắt thì, anh ta không thế nhìn ra được bất cứ tin tức gì từ người này.
Cả hai nhìn nhau mấy chục giây, Cao Liên Khời là người mất kiên nhẫn trước, nói: “Anh thật không đơn giản!”
“Như nhau, như nhau thôi.”
Cao Liên Khởi khen ngợi Tiêu Chấn Thiên.

Đầu tiên là vì người này đã trốn khỏi được cuộc rượt đuổi và giết chóc trong đêm nay.

Thứ hai, anh ta khen ngợi vì Tiêu Chấn Thiên có can đảm bất chấp nguy hiểm, dám đến tập đoàn Cao thị đế tìm mình.

Mà Tiêu Chấn Thiên lại khen ngợi sự điềm tĩnh, sự vững vàng, gặp nguy không loạn của Cao Liên Khởi.
“Có vẻ như anh là cơn ác mộng không dứt được của Thanh bang!”
“Hẳn anh thêm hai chữ vĩnh viền vào thì đúng hơn.” Tiêu Chấn Long vừa nói xong câu đó, ánh mắt của Cao Liên Khởi chợt trở nên sắc bén.

Dù bây giờ anh ta đang bị Tiêu Chấn Long khống chế, anh ta cũng không thế đế người này coi thường uy tín của Thanh bang cúa Thượng Hải như thế.

Nhưng nhìn sắc mặt của Tiêu Chấn Long vẫn như thường, Cao Liên Khởi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tranh cãi trong lúc này là điều không sáng suốt, bời vì anh ta vần chưa biết được mục đích của Tiêu Chấn Long khi đến Tập đoàn Cao thị lúc nửa đêm là gì.
Nhưng có một điều khiến Cao Liên Khởi khó chịu.

Lần nào Tiêu Chấn Long cũng đợi anh ta mớ miệng nói trước, nếu
không anh sẽ chỉ nhìn mà không nói lời nào.

Cao Liên Khờif người đã trải qua biết bao sóng gió, chưa bao giờ rơi vào thế bị động như lúc này.

Quyền chủ động đang nằm gọn trong tay của Tiêu Chấn Long.
Có vẻ như Cao Liên Khởi không muốn quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp hỏi Tiêu Chấn Long: “Các người đến đây đế làm gì?”
“Đơn giản thôi, tôi muốn rời khỏi Thượng Hải an toàn.”
“Ồ?” Cao Liên Khởi nhìn Tiêu Chấn Long, bất đác dĩ lác đầu nói: “Nếu đây là mục đích của anh, vậy thì tôi phải nói rằng, tôi không thê’ giúp anh!”
Tiêu Chấn Long chỉ cười mà không nói gì.
Cao Liên Khởi tiếp tục nói: “Không nhầc đến chuyện lần trước, chỉ tính chuyện đêm nay, anh và anh em của anh đã khiến cho mười vị đường chủ của Thanh bang tổn thất gần ba trăm người.

Tôi và anh cả sẽ không buông tha cho các người.

Dù có một ngày các người rời khỏi Thượng Hải, Thanh bang vẫn sẽ đuối giết các người khắp giang hồ, cho tới ngày các người chết mới thôi.”
“Với Thanh bang của các người, bọn tôi chỉ là rồng sang sông thôi.

Có câu rằng, không phải rồng mạnh không qua sông.

Tôi đã nói rồi, muốn đối phó với người của tôi, dù là ai tôi cũng sẽ bât người đó phải trả giá bẳng máu.”
Cao Liên Khởi vẫn lẳc đầu, không nói chuyện.


Anh ta không đế tâm đến những lời uy hiếp của Tiêu Chấn Long.

Dù Tiêu Chấn Long có mạnh đến đâu, cũng không có thực lực để chổng lại toàn bộ Thanh bang.
Nhìn vẻ mặt của Cao Liên Khởi, Tiêu Chấn Long cũng có thể đoán được đôi chút những gì anh ta đang suy nghĩ.

Anh nói tiếp: “Anh nói rằng anh cả của anh sẽ không bỏ qua cho bọn tôi, nhưng nếu đại ca của Thanh bang không phải anh cả của anh thì…” Tiêu Chấn Long cố ý chỉ nói nửa câu, nhìn chăm chú Cao Liên Khởi.
Nghe Tiêu Chấn Long nói xong, trong lòng của Cao Liên Khởi chùng xuống.

Tất nhiên là anh ta biết hàm ý trong lời nói của Tiêu Chấn Long là gì.

Tuy bây giờ anh ta đang âm mưu cho chuyện này, bị Tiêu Chấn Long nói thắng ra như thế khiến anh ta bị sốc.

Dù thế, Cao Liên Khởi vẫn mang vẻ mặt như thường mà nhìn Tiêu Chấn Long.
Mặc dù Cao Liên Khởi không phản ứng như mong muốn của mình, Tiêu Chấn Long vần có thể từ một chi tiết mà phát hiện ra rằng Cao Liên Khởi có dã tâm với Thanh bang.

Lúc Tiêu Chấn Long nói xong câu đó, tuy Cao Liên Khởi vẫn mang vẻ mặt như thường, vởi ánh mât sáng như đuốc của mình, Tiêu Chấn Long thấy được mât của anh ta hơi trừng lớn rồi trở lại bình thường trong một chốc.

Rõ ràng là anh đã nói trúng tim đen của Cao Liên Khởi.

Nhưng Cao Liên Khởi sẽ không tiết lộ át chủ bài của mình cho tới khi anh nói rõ ý đồ thật sự khi đến đây.
Lúc này Tiêu Chấn Long càng thêm chắc chân, nói tiếp:
“Quyên và tiền là thứ mà bất cứ ai đều muốn có, tôi cũng không ngoại lệ.

Nhưng bảy giờ, tôi chỉ muốn rời khỏi Thượng Hải.

Với Thanh bang thì bọn tói chỉ là người qua đường mà thôi.

Thanh bang không cần phải dây dưa với bọn tôi nữa.

Nếu tiếp tục, đôi bên đều sẽ không có lợi.”
“Anh đang đe dọa tôi, hay là đe dọa toàn bộ Thanh bang?” Cao Liên Khởi hỏi ngược lại..