Sau khi Hoàng Tây rời đi, Tiêu Chấn Long lại gọi Hỏa Phượng vào.

Hỏa Phượng bước vào phòng, trong phòng không bật đèn, Hỏa Phượng nhìn thấy Tiêu Chấn Long đang đứng bên cửa số, nhìn ra bóng đêm bên ngoài.

Thấy Tiêu Chấn Long không nói gì, Hỏa Phượng đứng yên ở cửa chờ đợi phân phó của Tiêu Chấn Long.
“Trong trò chơi của chúng ta, quy tắc là chỉ có còn sống hay đã chết, một khi chúng ta vẫn còn khống chế quy tắc của trò chơi này, nắm giữ sự sổng và cái chết trong tay, tất cả mọi thứ khác đều không quan trọng.

Từ xưa đến nay, người có thế sống tốt đều thắng người khác ở việc có lòng dạ độc ác, cho nẽn bây giờ chúng ta đều quý trọng mạng sống của mình hơn bất kỳ lúc nào.

Huống chi có những lúc chết đi cũng không nhất định là một chuyện xấu, ít nhất có thế đầu thai chuyển kiếp.

Đi theo Hoàng Tây, giết hết những tay viết thuê trên
mạng kia, còn số tiền đó ấy hay, hay là vần đốt cho bọn họ đi.

Chúng ta vần phải giữ chữ tín.” Tiêu Chấn Long trầm giọng nói, thỉnh thoảng trong mắt bẳn ra tia sáng lạnh.
“Tôi đã biết phải làm thế nào!” Hỏa Phượng đáp, nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.
Bị ép phải làm một chuyện mà mình không hề muốn là một điều hết sức thống khổ, bảy giờ Tiêu Chấn Long đang có loại cảm giác này, nhưng mà thực tế buộc anh không thế không làm người vậy.
Làm một người tốt rất khó, nhưng đôi khi làm một người xâu còn khó hơn là làm một người tốt.
Nửa đêm, trong một tòa nhà bỏ hoang, giơ tay không thấy được năm ngón.


Một cô gái tóc dài áo đỏ đứng yên và năm xác chết lạnh băng nằm trên đất lộ ra sự quái lạ không nói thành lời trong đêm tối, chỉ thấy tay phải cô gái áo đỏ cầm một xấp tiền mặt một trăm tệ, tay trái cầm bật lửa chậm rãi đốt tiền, sau đó dùng bàn tay khác vung tiền mặt lên không trung, tiếp theo cô gái này chợt lách người biến mất trong bóng đêm mênh mông.

Tiền mặt sắp bị đốt thành tro chậm rãi tung bay trên mặt đất bay lên mấy xác chết lạnh băng, trên mặt mổi xác chết còn lưu lại biếu cảm sung sướng khi kiếm được tiền, hoặc là hai mắt trừng trừng chết không nhắm mắt tỏa ra sự sợ hãi trước cái chết…
“Anh Long, chuyện đã xong xuôi.” Hỏa Phượng trở lại biệt thự báo cáo với Tiêu Chấn Long.
“Nghỉ ngơi sớm chút đi.” Tiêu Chấn Long nói.
“Vâng!” Nói xong Hỏa Phượng lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Cùng lúc đó, trụ sở chính tập đoàn Cao thị, trong văn phòng của Cao Liên Khởi.

Sác mặt Cao Liên Khởi đẹp trai lạnh lùng nghe người đàn ông mặc âu phục đứng trước bàn làm việc báo cáo, khi người đàn ông kia nói xong cũng lui sang một bẽn, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng mồ hôi lạnh lại chảy xuống dọc theo khuôn mặt.
“Một đám ăn hại, tập đoàn nuôi đám ăn hại như các người có ích gì? Ngay cả người cũng mất dấu.” Cao Liên Khởi lớn tiếng khiển trách.
Cả đám người bên dưới đều câm như hến, không dám phát ra một tiếng.
Ngay lúc này có người gõ cửa đi đến đưa cho Cao Liên Khởi một lá thư nói: “Người đại ca Cao muốn tìm đã tìm được, đây là địa chỉ.”
Cao Liên Khởi lộ ra vẻ tươi cười hiếm có nói: “Liệp ưng giúp tìm người thật là có thủ đoạn, thay tôi cám ơn đại ca của các người, hẹn thời gian tôi mời anh ấy ăn cơm.”
Cao Liên Khởi nói xong tiện tay viết một tờ chi phiếu, người kia khách sáo nhận chi phiếu rồi quay người đi ra ngoài.
Cao Liên Khởi cầm lá thư trong tay nói với đám người bên dưới: “Các người đoán xem lá thư này trị giá bao nhiêu tiền! Một trăm vạn đó! Nếu như các người có ích một chút, tôi cũng sẽ không nhờ người ngoài giúp đỡ, hừ!”
Lúc này Cao Liên Khởi thật có cảm giác hận sắt không thành kim, may mán anh ta giữ lại thủ đoạn, tìm Liệp ưng tin tức chuẩn nhất trên giang hồ ra tay, nếu không hiện tại có thế còn không biết những người kia ở đâu.

Cao Liên Khởi mở lá thư ra xem thử.

Anh ta cúi đầu suy tư, giơ tay gọi một người, nói lời dặn dò: “Cho anh thời gian ba ngày, tôi muốn biết tất cả những người ở bên trong địa chỉ này.


Nhớ kỹ, nếu như chuyện này các người còn xử lý không tốt, các người cũng không cần quay lại nữa.”
“Vâng đại ca.” Người kia đồng ý nói.
Ba ngày sau, Cao Liên Khởi nhìn mấy tấm hình trong tay, vừa nghe cấp dưới báo cáo.

Khi lật đến một tấm ảnh trong đó, sắc mặt Cao Liên Khởi nghiêm túc, trong tấm ảnh là một người đàn ông đứng trên ban công một ngôi biệt thự, người đàn ông này anh ta từng đụng phải trên đường.

Ánh mắt người đàn ông trong tấm ảnh thâm thúy lại kéo dài, hình như trong
cặp mát sác bén chứa đêm tối vô tận không thế ngăn cản nó tiến lẽn, xưa nay Cao Lièn Khởi không nghi ngờ trực giác của mình, trực giác còn đang nói cho anh ta biết tốt nhất đừng gây chuyện với người đàn ông trong bức ảnh.

Nhưng anh ta không đi gây, cũng không có nghĩa là sẽ có người không động đến người nọ.

Cao Liên Khởi nghĩ đi nghĩ lại rồi cười, cười vừa tự nhiên lại vừa ấn chứa hàm ý, một kế hoạch mượn dao giết người nảy ra trong đầu anh ta.
Vung tay gọi một thân tín, nhỏ giọng nói: “Nghĩ cách truyền tin tức này lại cho anh cả của tôi, nhớ kỹ đừng lộ ra sơ hở.”
Người tới gật đầu nói dạ.
Cao Liên Khởi như trút được gánh nặng, đi đến ghế làm việc ở đằng sau, hai mát nhám lại đung đưa theo quán tính ghế làm việc trước sau, một lát sau, đột nhiên Cao Liên Khởi ngừng lại, trầm giọng nói: “Giám thị mười đường chủ lớn trong bang, đồng thời nói cho cục trưởng Ngô cục thành phố một tiếng, trời sáp sáng rồi!”
“Vâng, đại ca!”
“Tin tức có đáng tin không?” Cao Liên Khanh hỏi.
“Đại ca, tin tức tuyệt đối đáng tin, mấy anh em của chúng ta tận mắt nhìn thấy, chính là đám bọn họ.” Mấy đàn em ăn nói chác chán với Cao Liên Khanh.

“Hừ, hừ! Tốt! Tim bọn nó rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm thấy bọn nó.” Cao Liên Khanh hung hăng nói, nếu năm mươi người cũng không thể bắt bọn mày, như vậy lần này sẽ là năm trăm người, mổi một người trong Thanh bang phun một ngụm nước
miếng cũng làm bọn mày chết chìm.

Có câu nói, ban ngày không hiếu đêm đen, đêm tối không chỉ khiến người ta sợ hãi về thị giác mà còn cả trong lòng, cái gọi là thích hợp làm chuyện xấu, chính là lúc giết người.
Từ nội thành Thượng Hải đi ra vùng ngoại thành, hơn hai mươi chiếc xe tải lớn chậm rãi chạy trên đường cái.

Nếu lúc này có người trông thấy xe tải chở sẽ phát hiện trên xe không phải vật tư, mà là mấy chục người mặc đồ đen cầm dao, từng người đằng đằng sát khí.

Hình như những xe tải này cũng không muốn ảnh hưởng những người khác, cho nên xe tải chạy rất chậm, cuối cùng tất cả xe tải ngừng lại tại một nơi cách biệt thự một cây số, tất cả người mặc đồ đen trên xe xuống xe toàn bộ.

Liếc nhìn lại đều đen nghịt người, vốn không nhìn ra có bao nhiêu người, nhưng căn cứ số lượng xe tải thì cỏ khoảng bốn năm trăm người.
Lúc này một người áo đen dẫn đầu đi xuống khỏi xe, người áo đen ăn mặc bó sát khiến cơ bắp toàn thân thắt chặt như một tảng đá cứng rắn, gã ta vung tay lên, bốn năm người chạy chậm đến khu biệt thự.

Khoảng cách một cây sổ không phải rất xa, chỉ trong một lát, bốn năm trăm người đã vào được khu biệt thự, cũng chạy vào trong căn biệt thự.

Ngôi biệt thự này chính là nơi đám anh em Tiêu Chấn Long ẩn náu, mà bốn năm trám người này chính là người giỏi tinh nhuệ Cao Liên Khanh phái ra từ Thanh bang.

Hầu như bốn năm trăm người cùng lúc phanh lại, tay cầm con dao sáng loáng đứng trên hành lang ở giữa biệt thự, chờ lệnh tiếp theo của người dẫn đầu.

Hình như bọn họ không lo lắng có người phát hiện, một là bởi vì khu biệt thự này có rất ít người ở, hai là bởi vì đang mùa du lịch thịnh vượng nên rất nhiều người không ở nhà mà đều ra ngoài du lịch, dù cho có người khác biệt ở lại biệt thự thì cũng không cần quan tâm, ai dám lên tiếng sẽ giết không tha.
Thục lục chỉnh lả tât cả, có thực lực là cóthỗ phách lối.
Mà lủc nãy, tát cả mọi nguôi trong biột thự đa nghi ngoi, chi một ngưởi không nghi ngcri mả trân trọc trẽn giường, anh chính là Tiêu Chấn Long.

Hôm nay Tiêu Chấn Long không buồn ngủ chút não, chinh anh cũng không biết tại sao lại vậy, đẽm xuống trong lóng luôn có đám bóng đen khảng lan đi dược.


Bổng dẽm âm trầm, càng có cám giác bất an mănh liệt sinh ra trong lõng, anh không biết SU’ bất an nãy đến từ đáu, cũng chinh bói vi sự bất an nãy quấy anh ngú không yèn.

Tiêu Chấn Long dứt khoát rời gi tròng dến ban công, anh muốn dển ban cõng hít thở không khi, ngay lúc anh xốc mãn ban cõng lên, đột nhiên ánh sáng chói mảt phóng tới chỗ anh.

Tiẽu Chấn Long tập trung nhìn vảo, trốn hành lang dửng dầy ngưởi mặc đồ đen, ánh sảch lạnh kia chinh lá phàn xạ ánh trâng tử con dao trong tay bọn họ cồm bún ra.
Rốt cuộc Tiêu Chấn Long hiếu bất an dến tìrdâu rối, lúc này cửa mò, Tiêu Chán Long nhin thấy lã Lý Thế Vinh, Hòa Phuọng và Phiêu Tuyết.

■’Mọi ngưởi cũng phát hiện à?” Tiêu Chấn Long hói.

Ba nguòi cùng nhau nhẹ gật dầu, nhưng trên mặt không có lộ ra chút sợ hải gi, dù sao đều lã nguôi có kinh nghiệm sa trưởng.
“Lộp tức thông báo cho những người khác.* Tiêu Chấn Long ra lệnh.
Mảy phút sau, tất cổ mọi ngưól tập họp ò đại sảnh hoãn tất “Hoảng Tây, bên ngoài đại khái có bao nhiêu ngưởl?” Tiêu Chấn Long hòi.

“Đại ca, dại khái cổ hơn mấy trăm ngưòi.” Hoảng Tây đâp.

Sau khi nghe được, đột nhiên Tièu Chấn Long cưởl khổ một tiếng nói: Thanh bang thật sựquá đế mát đến anh om chủng ta.

còn lo sợ chúng ta nhản rỗi, xom ra đếm nay lại lã một cuộc chiến đăm máu.

Chủ Lục, thật sự ngại quá, chúng tôi lại liên lụy chú rồi.” Tiêu Chấn Long áy náy nói với
chú Lục.