Tóm lại một câu, chỉ cần tội phạm không gây chuyện, chỉ cần anh có tiền thì bất kỳ yèu cầu cơ bản nào cũng có thể được thỏa mãn.

Ngô Phi Thành cười nói đây là điều mà những nhà giam khác không sánh được, lúc này Tiêu Chấn Long cảm thấy cuối cùng cũng phát hiện một điếm tốt của nhà giam Thành Bắc.
“Ồ! Cảm ơn anh Cửu.” Dưới sự trợ giúp của Ngỏ Phi Thành,
Tiêu Chấn Long thuận lợi lấy được bữa cơm đầu tiên của anh ở nhà giam, ba lạng cơm trắng, một bát canh, một phần khoai tây hầm cải trắng, một phần khoai tây hầm cà, tất cả đều đựng trong khay cơm inox tương tự nhau, mỗi khay có một cái thìa.
Người của Nam Viện và Bắc Viện đều lần lượt đi vào căn tin này, đồng thời rất tự giác chia thành hai nhóm, bên trái căn tin là người của Nam Viện, bên phải là người của Bắc Viện.
Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú, còn cả Vương Quang Khải và anh cửu tìm hai cái bàn trống ở bẽn trái để ngồi xuống.

Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú rất ít nói chuyện, đều là Vương Quang Khải và Ngô Phi Thành vừa ăn vừa nói chuyện.

Vương Quang Khải tò mò hỏi thăm chuyện trong nhà giam, Ngô Phi Thành cũng trả lời từng câu một, khồng bực mình chút nào.


Tiêu Chấn Long thật sự khâm phục tính kiên nhẫn của Ngô Phi Thành.
“Xuỵt, anh Nam đến rồi!”
“Anh Nam” mà Ngô Phi Thành nói chính là đại ca của Nam Viện – Nam mặt sẹo.
Ngỏ Phi Thành nhỏ giọng nói với bốn người, Tiêu Chấn Long đặt thìa xuống ngấng đầu nhìn Nam mặt sẹo đang đi vào cửa
căn tin.
Chỉ thấy bốn năm người cùng một người đàn ông trung niên có một vết sẹo ở mắt phải đi vào căn tin, trông Nam mặt sẹo khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, hai mắt rất có thần thái, mỗi cử chỉ đều có phong độ của người đứng đầu Nam Viện.

Dáng người vạm vỡ khỏe mạnh, nếu như không có vết sẹo kia, lại phối hợp với vóc người cao một mét tám của anh ta, tuyệt đối sẽ là một người trung niên rất có sức hấp dẫn.

Nhưng vết sẹo sâu đủ thấy tận xương này lại tăng thêm cho anh ta một loại khí chất khắc nghiệt, khiến người khác không dám xem thường cả người đầy cơ bắp ấn chứa sức mạnh của anh ta.
Nam mặt sẹo rất thân thiện chào hỏi người của Nam, Bẳc Viện, xem ra nhân duyên của anh ta rất tốt, Tiêu Chấn Long nghĩthầm.
Rất nhanh đã có đàn em mang đồ ăn lấy sẵn đến cho Nam mặt sẹo, có cơm, đùi gà nướng các kiểu, có thế thấy anh ta được hưởng đãi ngộ khác biệt với những người khác.
Nam mặt sẹo bưng đồ ăn nhìn quanh xem có chỗ nào trống không, anh ta nhìn thấy bên cạnh nhóm Tiêu Chấn Long còn mấy vị trí, bèn đi thẳng về phía Tiêu Chấn Long.
Những người bẽn cạnh Tiêu Chấn Long đều tự giác hoặc miền cưỡng đứng lên, sau khi thấy Nam mặt sẹo ngồi xuống mới ngồi xuống lại, trừ hai người Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú.
“Mấy cậu kia, mới tới à?” Nam mặt sẹo nhìn ba người Tiêu Chấn Long nói.
“Trước kia anh từng gặp chúng tôi à?”
“Chưa gặp.”
“Vậy là chúng tôi mới tới.” Tiêu Chấn Long cũng không ngấng đầu lẽn đáp.

“Anh Nam! Cậu ấy tên là Tiêu Chấn Long, anh ấy là Lý Thế Vinh, anh ấy là Trương Anh Tú, tôi là Vương Quang Khải.

Hỏm nay bọn tôi mới tới.” Không đợi những người khác nói chuyện, Vương Quang Khải đã giới thiệu với Nam mặt sẹo như báo tin vui.
Trương Anh Tú nhíu mày một cái, dường như rất khồng hài lòng vì sự lắm lời của Vương Quang Khải.
Nam mặt sẹo nhìn Tiêu Chấn Long bằng ánh mắt khác thường, cảm thấy rất bất ngờ vì thái độ thờ ơ của Tiẽu Chấn Long sau khi nói xong.

Anh không hề giống với những người suốt ngày vây quanh anh ta gọi anh Nam trước, anh Nam sau, trực giác khiến Nam mặt sẹo cảm thấy Tiêu Chấn Long này không phải là một người đơn giản, cho dù trông tuổi tác của anh mới chưa đầy hai mươi tuổi.

Nam mặt sẹo ngẫm lại năm đó khi anh ta ởtuối này sau khi vào tù cũng không dám nói chuyện như vậy với anh lớn trong nhà giam.
“Nào, người anh em, cái này cho cậu!” Nam mặt sẹo lấy đùi gà nướng trong khay của mình đặt vào khay của Tiêu Chấn Long.
“Cảm ơn!” Trong lời nói của Tiêu Chấn Long không có chút ý cảm ơn nào.
“Mẹ! Thằng oẳt con, anh Nam nói chuyện với mày là coi trọng mày, con mẹ mày đừng không biết điều!” Nam mặt sẹo không nói gì, một tẽn đàn em lâu la không ưa dáng vẻ ngang ngược của Tiêu Chấn Long, bèn lớn tiếng chửi Tiêu Chấn Long.
“Im mồm, có chỗ cho mày nói chuyện à.” Nam mặt sẹo lớn tiếng chửi tẽn đàn em kia.
Ngay vào lúc này, một tên đàn em của Nam mặt sẹo nói: “Anh Nam, hòa thượng và bọn của Bắc Viện tới rồi.”

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía cửa căn tin, chỉ thấy hơn hai mươi người cười cười nói nói, không hề kiêng dè chút nào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đầu trọc béo mập cao một mét sáu, chắc hẳn gã ta là Hòa thượng – anh lớn của Bắc Viện rồi.

Tiêu Chấn Long quan sát tỉ mỉ nhân vật hô mưa gọi gió ở Bắc Viên này, một đôi mắt ti hí thỉnh thoảng mở ra, dường như quần áo rộng thùng thình cũng không thế nào che giấu được bụng của gã ta, hai bên ngực có hình xăm hố dữ xuống núi màu đen vươn xuống tự nhiên, cảm giác đầu tiên mang lại cho người khác là người này có lòng dạ thâm sâu.
Đi theo đẳng sau chính là tứ đại hộ pháp của gã ta, ai cũng có thế nhìn ra bổn người sau lưng Hòa thượng đều là nhân vật không đơn giản, trông có vẻ mồi người đều am hiểu võ thuật.
Cùng lúc bên Nam mặt sẹo nhìn đám người Hòa thượng, Hòa thượng cũng đã nhìn thấy đám người Nam mặt sẹo, mỉm cười gật đầu một cái với Nam mặt sẹo xem như chào hỏi.

Nam mặt sẹo lể phép đáp lại một cái, sau đó ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Trong đám người Hòa thượng có một người đi được mấy bước lại quay đâu nhìn sang bên Nam mặt sẹo thèm mấy lần, như đang suy nghĩ gì đó, ngay sau đó như bừng tỉnh ngộ ra.
Sau đó chỉ mất hai ba bước đã chạy tới bên đám người Nam mặt sẹo, một cú đá vút lên đá vào Lý Thế Vinh đang ngồi, đột nhiên Lý Thế Vinh đứng lẽn lùi về sau rồi ngẩng đầu, cũng cảm
nhận được gió cuốn theo đùi lướt qua chóp mũi, tránh thoát được một đòn này..