“Nhớ là bây giờ chúng ta là khách du lịch đến đây nghỉ phép, không phải tội phạm bỏ trốn ở Thành Bắc.

Còn nữa, các anh phải học cười, còn phải là nụ cười thật lòng.” Tiêu Chấn Long nói.
Cái này thì khó gì? Trong lòng mọi người đều nói thầm như vậy nhưng không ai dám nói ngay trước mặt Tiẽu Chấn Long.
“Lát nữa chúng ta chia làm hai nhóm đi vào trung tâm tắm rửa, trừ khi cằn thiết, nếu không thì chúng ta không được chào hỏi nói chuyện với nhau, có chuyện gì thì tôi sẽ liên lạc với các anh.

TÔI dẫn theo Trương Bá Chính, Bùi Đức Lâm và Dương Tuấn Phương.

Vương Quang Khải dẫn theo Hoàng Tây, Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú.” Tiêu Chấn Long căn dặn.
“Anh Long, tỏi dần đội hả?” Vương Quang Khải gãi đầu hỏi.
“Đúng! Chính là anh! Diễn kịch thật tốt cho tôi, bây giờ mạng của ba người họ nằm trong tay anh rồi đó.” Tiêu Chấn Long nói.

Vê phần tại sao đế Vương Quang Khải dẫn đội, là vì cho dù trong tình huống nào Vương Quang Khải cũng có bản lĩnh chọc cười người ta, mà loại bản lĩnh này chính là thứ cần nhất trong giai đoạn không bình thường này, không khiến người ta nghi ngờ nhất.

Nếu như đổi lại là Trương Anh Tú hoặc Lý Thế Vinh, không cần nói câu nào sát khí trên người đã tự động toát ra khiến người ta ghi nhớ sảu sắc.

Mặc dù bây giờ tạm thời chưa có dấu hiệu gì cho thấy cảnh sát đã tìm đến đây, nhưng Tiêu Chấn Long nghĩ đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đó chính là chỗ thỏng minh của Tiêu Chấn Long, luôn đặt người thích hợp nhất vào vị trí thích hợp nhất.

Hơn nữa Tiêu Chấn Long lựa chọn trung tảm tẳm rửa lớn nhất là vì hơn nửa ông chủ của sàn giải trí quy mô lớn đều có quan hệ với công an – kiểm sát – tư pháp, vì thế lực lượng cảnh sát sẽ kiểm tra hời hợt nhất, ít nhất là trong tình huống hiện tại thì đó là nơi tương đổi an toàn.
Lúc không bình thường, phải dùng người không bình thường.

Lúc không bình thường, phải làm chuyện không bình thường.
Lúc ấy, trung tâm nghỉ dưỡng lớn nhất, khu tắm rửa, nghỉ ngơi giải trí, ăn uổng vui chơi lớn nhất ở trấn này – giải trí Hải Thiên sẳp đón tiếp tám bị khách có thản phận vô cùng đặc biệt.

Khu giải trí Hải Thiên được chia thành bốn tầng, tằng một là quầy bar rất lớn, ở giữa là là sân khấu hình chữ T dài và hẹp, dùng đế ca hát và nhảy múa, bên dưới sân khấu là những bàn rượu dành cho bốn người.

Toàn bộ tầng hai là đầy đủ các loại hình tắm rửa, tắm hơi, tắm nước muối, tắm rồng lửa, vân vân… Ngoài ra còn có một bồn tắm lớn và một số gian phòng có bồn tắm nhỏ nằm độc lập với nhau.

Tâng ba là các phòng riêng dành cho KTV, trong mỗi một phòng đều được sử dụng thiết bị ảm thanh Dolby tốt nhất của Mỹ, hiệu quả âm thanh có thể nói thuộc hàng đầu.

Đến tầng bổn là các loại phòng bao được bài trí sang trọng, một sổ dành cho khách hàng cao cấp có nhu cầu phục vụ đặc biệt.

Tất cả khu giải trí trên các tầng đều được trang hoàng tao nhã trông giống như cung điện hoàng gia, nhân viên phục vụ ở đây đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, sử dụng ngôn ngữ tiêu chuẩn trong việc tiếp đãi khách, chất lượng phục vụ không thua kém gì những nhân viên phục vụ năm sao.
Bởi vì nhân vật bảo trợ cho khu giải trí này đều là quan chức cấp cao hoặc người có địa vị xã hội nhất định, cho nên ông chủ ở đây có một yêu cầu đặc biệt đối với tất cả nhân viên phục vụ, đó gọi là nguyên tắc ba không, bao gồm: Không nên hỏi thì không hỏi, không nên nói thì không nói, không nên nhìn thì không nhìn.

Nếu như bất kỳ nhân viên phục vụ nào, không phân biệt nam hay nữ, vi phạm bất kì quy định nào trong ba nguyên tắc đó thì sẽ bị ông chủ xử phạt nghiêm khắc.

Bởi lẽ đó, khu giải trí Hải Thiên đã tạo dựng được danh tiếng tốt không chỉ ở thị trấn này mà còn lan ra đến cả thành phổ, mặc dù mức giá có hơi đắt, nhưng nhờ vào mối quan hệ tốt đẹp của ông chủ và hệ thống cỏng – kiếm – pháp đã khiến cho rất nhiều người đố xô vào.
Chỉ có một nguyên nhản đơn giản đó là nơi này rất an toàn và bảo mật cao, bao gồm một số dịch vụ đặc biệt cũng không lo
lắng cảnh sát sẽ đến kiếm tra.

Thế nên ngoài tên tuổi, khu giải trí Hải Thiên còn có lượng khách ra vào liên tục và tăng lên từng ngày.
Nói công việc kinh doanh của khu giải trí Hải Thiên rất tốt quả thật không ngoa chút nào, trời vừa sáng đã có khách tới cửa.
Người gác cửa đứng trước cửa nhìn thấy có bổn người giống như khách du lịch đang cười nói đi về hướng khu giải trí, khi khách bước vào, người gác cửa sẽ dùng ngôn từ chuyên nghiệp và giọng điệu thoải mái chào đón: “Xin chào! Chào mừng các ông chủ đã đến chơi!”
“Uầy! Cái miệng cậu nhóc này ngọt thế! Đây, thưởng cho cậu!” Người thanh niên dần đầu vươn tay đưa cho người gác cửa một tờ một trăm tệ.
Người gác cửa vui mừng đến mức không ngậm được mồm, vội vàng nói cảm ơn, dù sao cũng hiếm thấy ông chủ nào rộng rãi với người gác cổng đến như vậy.

Sau đó bốn người được dẫn đến quầy bar, một người phục vụ cao gầy xinh đẹp nhìn thấy có khách hàng thì lập tức đi đến và giới thiệu các hạng mục dịch vụ và giá cả liên quan của khu giải trí Hải Thiên cho bốn người.

Năm mươi tám tệ một người, bao gồm buffet, tắm rửa, nghỉ ngơi tại phòng bao.

“Tôi thấy cái này được, các anh thấy sao?” Thanh niên đi đầu hỏi ba người phía sau.
“Được! Cũng không đắt.

Nhanh lên chút đi, má nó đánh mạt chược cả một đèm mệt chết đi được.” Một trong ba người hét lên.
“Con mẹ nó anh còn dám nói ư, bây giờ còn nợ hơn ba mươi nghìn tệ đấy! Vê nhà nhanh trả lại cho tôi, nếu không ỏng đây sẽ thiến anh.” Thanh niên dẫn đều cười mắng.
Nhản viên lế tân xinh đẹp nghe thế thì khẽ bật cười, nam thanh niên dần đầu mỉm cười với người đẹp rồi dựa vào quầy bar, trêu đùa hỏi xin sổ điện thoại của cô ấy để hẹn gặp, mới nói mấy câu đã khiến cho cô lễ tân đỏ mặt hệt như quả táo.
Ba người vừa thấy cậu nhóc này lại chọc ghẹo người đẹp thì lập tức mắng chửi kéo cậu ta đến chỗ tiệc buffet, nào ngờ đâu cậu nhóc này vẫn không chịu từ bỏ ý định, còn quay đầu kêu la muốn hẹn hò với cô ấy.
Nhân viên lễ tân nhìn bổn người đi tới phòng ăn, âm thầm lắc đầu, cũng không biết đã gặp phải bao nhiêu ông chủ như thế này rồi, cô ấy mỉm cười cúi đầu sắp xếp công việc trong tay.
Vừa ngấng đằu nhìn lên thì thấy một nam thanh niên khác đi đến quầy bar cùng ba người rắn rỏi như côn đồ, người thanh niên dẫn đầu mặc áo phông màu trắng, tóc ngắn, khuôn mặt cương nghị sắc bén như dao, nhất là đôi mắt thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng lạnh thấu tâm can người ta, cả người không ngừng toát lên vẻ đẹp nam tính.

Người đàn ông như vậy rất có sức mê hoặc đối với các cô gái trẻ, trời sinh có khí chất sáng sủa mạnh mẽ, khiến cho những người phụ nữ không kìm lòng được muốn rúc vào lòng, tựa vào vòng tay của anh.

Nếu như người này mặc vest đen thì chắc chắn sẽ đẹp trai ngời ngời, cô nhân viên lế tân ở quầy bar nhìn nam thanh niên mà tim đập rộn ràng.
“Xin chào! Này cô!” Nam thanh niên thấy cô lề tân ngơ ngẩn thì vỗ lẻn mặt quầy bar nhắc nhở.
Ngay khi được nam thanh niên nhắc nhở, cỏ lễ tân lập tức nhận ra mình vừa thất lễ, vội vàng nói xin lổi sau đó giới thiệu hết sức cặn kẽ các hạng mục phục vụ của Hải Thiên cho bốn người.
Bọn họ cũng lựa chọn gói dịch vụ có chi phí là năm mươi tám tệ cho một người.

Sau khi làm xong thủ tục, bốn người cũng đi về phía quầy buffet.

Cô nhân viên lễ tân nhìn theo bóng lưng của nam thanh niên, trong mắt lại xuất hiện vẻ say mê.
Người thanh niên dần đầu chính là Tiêu Chấn Long, ba người còn lại là tam đại hộ pháp.


Bốn người đi vào trước lúc nãy là Vương Quang Khải, Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Lưu Hoàng Tây.
Lúc Tiêu Chấn Long dẫn theo tam đại hộ pháp vào phòng ăn thì nhìn thấy đám người Lý Thế Vinh đang bưng thức ăn ngồi vào bàn ở gần trong góc, Tiêu Chấn Long khẽ gật đầu với bốn người họ, sau đó cùng tam đại hộ pháp đi chọn thức ăn.

Tiệc buffet rất phong phú, cung cấp đầy đủ các loại đồ ăn.

Nửa giờ sau, tám người ăn uống no nê vừa nấc lên vừa đi về phía nơi tắm rửa trên tằng hai.

Những nhân viên phục vụ ở quầy buffet đều đang tự lấm bấm trong lòng không biết có phải những người này vừa từ Nam Phi về hay không, kinh thật đấy, gần như toàn bộ thức ăn và cơm đều được bọn họ giải quyết sạch sẽ.

Thật ra thì chuyện này cũng không thế hoàn toàn trách đám người Tiêu Chấn Long, bọn họ đã chạy điên cuồng hơn mười cây số, cho dù là cơ thế làm bằng sắt cũng không chịu nối, cho nên ăn uống không tránh khỏi có hơi thô lổ, lượng đồ ăn tiêu thụ cũng hơi lớn một chút.
Tám người lên tầng hai thay quần áo được chuẩn bị sẵn rồi đi đến nơi tẳm rửa.

Lúc này ở đây không có quá nhiều người, tám người ngầm hiếu cùng nhau đi đến một phòng riêng.

Ngay khi
bước vào hồ nước nóng, mọi người không thế không thoải mái rên nhẹ một tiếng, dẫu sao phần lớn người trong số bọn họ đã gần như quèn mất tẳm nước nóng là cảm giác như thế nào rồi.

Giờ phút này tất cả đều lẳng lặng tận hưởng nguồn năng lượng sảng khoái hiếm có từ lòng bàn chản truyền lên đến đỉnh đầu, trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người bao gồm Tiêu Chấn Long đều hi vọng thời gian có thế dừng lại ngay lúc này.
Có lẽ người duy nhất vẫn còn tỉnh táo ở đây chính là Tiêu Chấn Long, ngâm mình trong hồ nước nóng, cảm giác ấm áp không khỏi khiến cho người ta buồn ngủ, mệt mỏi suốt cả quãng đường cũng thay nhau kéo đến.

Nhưng khi nghĩ đến hiện tại bọn họ vần còn đang bị cảnh sát đuối bắt, thần kinh Tiêu Chấn long đột ngột chấn động, lập tức ra lệnh cho mọi người tẳm rửa sạch sẽ sau đó nhanh chóng lên tầng bổn nghỉ ngơi, chờ tối đến sẽ rời khỏi đây.

Bảy người nghe Tiêu Chấn Long dặn dò thì bắt đầu cọ rửa, sau khi tắm xong thì kéo nhau lên phòng bao trên tầng bổn.

Tiêu Chấn Long chọn hai phòng ở trong cùng gần cầu thang, mỗi phòng bốn người, cũng căn dặn mọi người chú ý lắng nghe một chút… Tám người Tiêu Chấn Long bị hàng trăm cảnh sát truy đuổi, bọn họ liều mạng chạy trốn, bỗng nhiên Tiêu Chấn Long phát hiện ra Lê Chí Nam dần theo tất cả cảnh sát vũ trang của nhà giam Thành Bắc đứng cách đó không xa, cầm khấu AK47 nhắm vào bọn họ, Tiêu Chấn Long vừa định kêu các anh em nằm xuống, nào ngờ đâu hơn bốn mươi họng súng AK47 không ngừng điên cuồng phun lửa…
Tiêu Chấn Long hoảng hốt tỉnh dậy từ trong cơn mơ, anh nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường trong phòng bao, bên cạnh còn có tam đại hộ pháp đang ngủ say.


Tiêu Chấn Long nhìn ra ngoài cửa số, trời đã nhá nhem tối, xem thử đồng hồ đeo tay thì đã hơn chín giờ.

Vì đế tiện canh thời gian, Tiêu Chấn Long đã bảo Hoàng Tây mua cho mỗi người một cái đồng hồ đeo tay khi cậu ấy đi ra ngoài mua quần áo vào buối sáng.

Đã
lâu như vậy rồi, Tiêu Chấn Long thầm tính toán trong lòng, đại khái bọn họ đã ngủ hơn mười tiếng, cũng đến lúc phải thức dậy.

Tiêu Chấn Long vừa định đánh thức tam đại hộ pháp thì mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của rất nhiều người phía dưới lầu, bởi vì phòng của bọn họ ở gần cầu thang cho nên âm thanh được truyền đến tai Tiêu Chấn Long rất rõ ràng.
Tiêu Chấn Long mở cửa thật khẽ rồi nhẹ nhàng đóng lại, anh đi thang bộ từ tầng bôn xuống tằng ba rồi nhìn sang phía đầu bên kia hành lang.

Nhìn một cái thì không sao, điều khiến Tiêu Chấn Long sợ đến toát mồ hôi lạnh chính là anh phát hiện ra mấy người cảnh sát đang đang cầm giấy bút thấm vấn người phục vụ ở tầng ba.

Anh mơ hồ nghe thấy cảnh sát hỏi người phục vụ rằng hôm nay có vị khách đặc biệt nào đến đây không.

Nhanh thật! Tiêu Chấn Long nghĩ trong đầu.

Trên thực tế tốc độ truy tìm của cảnh sát rất chậm, nếu như không phải vì sự nghi ngờ của Tiêu Chấn Long mà dẫn cảnh sát đi về hướng ngược lại thì có lẽ cảnh sát đã điều tra đến đây từ lảu rồi.

Thấy nhân viên phục vụ lắc đầu nói gì đó, Tiêu Chấn Long đoán rằng đối phương là nói không nhìn thấy người đặc biệt nào tới.
Đúng lúc Tiêu Chấn Long vừa định quay lại tầng bốn đế gọi các anh em thức dậy rời đi thì nhìn thấy hai người đi lên từ tầng hai, Tiêu Chấn Long vừa nhìn thấy mũ cảnh sát thì đã biết có thêm hai người nữa.

Dường như hai người này đang thảo luận xem nên bắt đầu kiếm tra từ phòng nào trước, lúc này Tiêu Chấn Long có quay lại lầu trẽn thì cũng đã muộn rồi, ngay tại lúc anh đang do dự có nên đi hay không thì cảnh sát đã tới tầng ba.

Nhìn tầng ba đã đẫy cảnh sát, Tiêu Chấn Long biết bảy giờ mình chỉ còn một con đường có thế đi.

Anh giả vờ hờ hững đi về phía bên kia của tầng ba, bây giờ ở trước mặt Tiêu Chấn Long có hai tên cảnh sát, hơn nữa một tên đã nhìn về phía Tiêu Chấn Long, phía sau còn có hai người được sắp xếp
đi lục soát các phòng..