Tiếng súng cuối cùng của lão Băng vang lên, toàn bộ sân huấn luyện đều hoàn toàn trờ nên yên tĩnh, trong không khí dường như tràn ngập mùi khói súng, tay phái lão Băng cầm một mô hình khấu súng lục hình chữ u được chế tạo đẳng cấp thế giới, mặt vô cùng u ám nhìn nhóm Vưu Lệ Khanh ở phía đối diện.

Nếu không phái Tiêu Chấn Long không nói gì, với tính khí trước đây của lẫo Băng thế thì đâ đánh chết toàn bộ mấy người đó từ lâu rồi, cho dù bọn họ có lè liên minh Thiên Đạo, tổ chức sát thủ ưu tú nhất.
Người hiểu rõ lão Băng đều biết, một khi láo Bãng không nói câu nào, sẳc mặt lại bình tĩnh như mặt hồ giống như lúc nãy, vậy thì đó chính là lúc anh ta tức giận nhất, một trận lôi đình có thể xuất hiện ngay lập tức.

Làm đại ca Tiêu Chấn Long bị thương sẽ bị chém ngàn nhát dao, làm Hoá Phượng bị thương sẽ bị băm thành trăm mảnh.
Lúc này, Trän Việt Trạch cố kìm nén sự tức giận trong lòng, gân từng chữ nói: “Vưu Lệ Khanh, cậu lại đây cho tôi!”
Vưu Lệ Khanh tựa như đã cảm nhận được sự tức giận bao hàm trong giọng nói của Trần Việt Trạch, nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Trần Việt Trạch, nói: “ồng chú.”
Trần Việt Trạch không nói lời nào, “bốp” một tiếng cho Vưu Lệ Khanh một cái tát vang dội, Trän Việt Trạch ở trong giang hồ mất thập niên cũng đâ trau dồi thêm công phu, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng lực đánh cũng không thua kém mấy người trẻ tuổi.

Cái tát này rơi xuống má trái Vưu Lệ Khanh, trẽn đá lập tức nổi lên năm dấu tay màu đỏ, cơ thế cao lớn của Vưu Lệ Khanh cũng không nhịn được lảo đảo, ngay sau đó Vưu Lệ Khanh lại cung kính đứng trước mặt Trần Việt Trạch, trên mặt không có vẻ gì là không vui.
“Mặt mũi của liên minh Thiên Đạo cũng sâp bị cậu ném sạch
rồi! Đánh lẻn sau lưng, thủ đoạn thấp hèn thế này mà cậu cũng dám sử dụng trước mặt tôi? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Trần Việt Trạch tôi làm sao có thế đứng trước mặt các đồng đạo trong giới giang hồ đây? Cậu bảo tôi phải nóỉ vởỉ cậu Tiêu đây?” Mặt Trấn Việt Trạch tức giận trách móc.
Tiêu Chấn Long không nói lời nào, nhìn Trần Việt Trạch trước mặt Vưu Lệ Khanh, sầc mặt u ám đáng sợ, trong vòng ba mét xung quanh anh tựa như cũng có thế cám nhận được luồng khí lạnh lẽo toả ra từ trên người Tiêu Chấn Long.
Lúc này, Hoả Phượng đã trở lại bẽn cạnh Tiêu Chấn Long, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cánh tay cẵm súng của lão Băng cũng từ từ buông xuống, Tiêu Chấn Long tin rầng cho dù lão Băng không ra tay, Hoá Phượng chẳc chân có thế tránh được con dao kia, chỉ lè thủ đoạn này khiến Tiêu Chấn Long cảm thấy vô cùng trơ trẽn, cho nên Tiêu Chấn Long hoàn toàn lạnh lùng đứng xem xem Trần Việt Trạch cúa liên minh Thiên Đạo xử lý Vưu Lệ Khanh thế nào.
“Ông chủ, tôi sai rồi, tôi sẽ cho ông và ngài Tiêu một cáu trả lời hài lòng!” Vưu Lệ Khanh đáp.
“Cái đồ không chịu thua kém!’ Trần Việt Trạch mắng.
Chỉ thấy Vưu Lệ Khanh rút một cây súng lục nhắm thẳng vào bầp đùi mình, “đùng” một tiếng súng vang lên, bời vì bần ờ khoáng cách gần, sóng xung kích từ đạn khiến vết thương trên đùi phải Vưu Lệ Khanh to ra đến sau lưng, máu tươi văng tung toé không chút kiêng dè rơi xuống đất.


Tiêu Chấn Long biết rằng sự đau đớn khi bán ở cự ly gần như vậy còn lớn hơn rất nhiều so vởi việc bân ớ khoảng cách xa, hơn nữa vết thương không dễ hồi phục sẽ gây tốn hại cực lớn đối với cơ thế.
Nhưng Vưu Lệ Khanh bất rất có chừng mực, không làm tổn thương đến gân cốt, nhưng cho dù là thế, nếu muốn phục hồi
như cũ cũng phải một, hai tháng.
Trong lòng Tiêu Chấn Long âm thầm lâc đầu một cái, đồng thời cũng bội phục Vưu Lệ Khanh, cũng vô cùng xúc động với chế độ cấp bậc nghiêm khác ờ liên minh Thiên Đạo.

Có lẽ chính vì nhưthế, liên minh Thiên Đạo mới có thế trớ thành cây thường xanh của giới xã hội đen ở Đài Loan, còn Trần Việt Trạch càng oai hùng hơn, trong lòng Tiêu Chấn Long thầm nói.
Đám vệ sĩ sau lưng Vưu Lệ Khanh bị điều này làm cho nổi lên một trận kinh hãi, không dám thở mạnh.

Hoả Phượng và lão Băng lại nhìn thắng, tựa như không nhìn thấy Vưu Lệ Khanh nhận một phát súng, cũng không nghe thấy tiếng súng vang.
Vưu Lệ Khanh cố nhịn sự đau đớn kịch liệt, mồ hôi lớn cỡ chừng hạt đậu chảy xuống từ trên mặt, thấp giọng nói: “Vưu Lệ Khanh quán lý thuộc hạ không nghiêm, tự phạt một phát súng, mong ông chủ và ngài Tiêu tha thứ.”
Tran Việt Trạch hữ lạnh một tiếng, không nói gì, ngực phập phồng biểu thị cho việc cơn giận của ông ta vẩn chưa hoàn toàn tiêu tán.

Tiêu Chấn Long không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn người ra tay kia.
“Mong ông chú và ngài Tiêu… tha thứ!” Vưu Lệ Khanh lại cầu xin tha thứ lần nữa, sau đó lại giơ tay lên nhắm vào đùi phải của mình, lại một phát súng.

Sự đau đớn to lớn khiến Vưu Lệ Khanh phải lập tức quỳ xuống, nửa ngày cũng không đứng lẽn nối.
“Mong… ông chú và ngài… Tiêu tha thứ!” Vưu Lệ Khanh th ở dốc nói, mấy thuộc hạ đứng sau lưng Vưu Lệ Khanh thấy anh ta bị thương lập tức muốn chạy tới, nhưng bị Vưu Lệ Khanh ngăn lại.
Tiêu Chấn Long hít sâu một hơi, trầm tư một chút, nói với Trần Việt Trạch: “Anh, em thấy chuyện này cứ quyết định như thế đi! Đừng đế mất hoà khí.”
Trần Việt Trạch quay đầu nhìn Vưu Lệ Khanh đang quỳ trên đất, nhìn hai họng súng đang không ngừng trào máu tươi, trong mẳt thoáng hiện lên vẻ không cam lòng, thở dài, nói:
“Nếu chú em đă lên tiếng, chuyện này cứ quyết định thế đi!
Cậu đi đi!”

“Thật lòng cảm ơn ông chù!” Vưu Lệ Khanh vừa định đứng dậy, nhưng cám giác đau đớn khiến anh ta phải quỳ sụp xuống đất.

Tiêu Chấn Long vội vàng đi tới, đỡ Vưu Lệ Khanh dậy, nói một câu từ tận đáy lòng: “Là một người đàn ông, Tiêu Chấn Long tôi nguyện ý kết giao với người bạn là anh đây!”
Vưu Lệ Khanh nhìn châm chằm Tiêu Chấn Long, nhìn thấu trong mẳt Tiêu chấn Long không có vẻ gì là giả vờ, hoàn toàn là sự chân thành, Vưu Lệ Khanh vắt đâu có hơi hối hận vì mình hành động theo cảm tính, đồng thời cũng bội phục thủ đoạn vã phương pháp hoã khỉ cúa Tiêu Chấn Long.

Vưu Lệ Khanh đỡ lấy cánh tay của Tiêu Chấn Long, cảm kích nói: “Cảm ơn!” Nói xong, bỏ tay Tiêu Chấn Long qua một bên, đi về phía mấy thuộc hạ cúa mình, mặc dù bước chân lảo đáo, nhưng vẫn trầm ốn, mỗi một bước đi, máu tươi trên đùi chảy đây đất.
Lúc Vưu Lệ Khanh trở lại chỗ thuộc hạ của mình, nhìn người đánh lén Hoả Phượng, một hồi lâu cũng không nói câu nào, chỉ đưa súng nhầm tháng vào đầu người kia.

Người kia thấy khấu súng cùa Vưu Lệ Khanh nhắm thắng vào đầu mình, bị sợ lập tức quỳ xuống đất, khấn trương tới mức không nói được câu nào.
“Hội Mỹ ưng của tôi không có người như cậu!” Vưu Lệ Khanh
dùng giọng nói trầm thấp nói.

Nói xong, sự hung ác loé lẽn trong mât, “ầm” một tiếng súng nhăm thắng vào giữa lông mày của người kia, người kia không thốt nên lời ngã xuống đất, lỗ súng giữa hai ch ân mày rỉ máu.
Vưu Lệ Khanh thu hồi súng, cũng không thèm nhìn người nầm trong vũng máu, vung tay lèn, một đám người mênh mông đi ra ngoài.
Không nghi ngờ gl nữa, cuộc so tài này kết thúc bâng việc toàn tháng của Tiêu Chấn Long, nhưng Tiêu Chấn Long và Trần Việt Trạch dường như không quá vui vẻ và mất mác.

Tiêu Chấn Long không quá vul sướng là bởi vi trái qua quá nhiều, không có vấn đề thắng lợi hay thất bại.

Còn Trân Việt Trạch không thấy quá mất mác là vì ông ta biết rõ giang hồ chính là thời đại thiên tài xuất hiện lớp lớp, các nhà lãnh đạo mới có thế đảm bảo được sức sống của giới giang hồ.
“Ông anh, thuộc hạ của anh thật sự đàn ông!” Tiêu Chấn Long chân thành nói.

Trần Việt Trạch nghe Tiêu Chấn Long nói thế, có chút thoả mãn, nhưng cũng có chút mất mác, ông ta xoay đây lại vỗ vai Tiêu Chấn Long, nói: “Sau đó Trường Giang đấy song về phía trước, xem ra người của đời chúng tôi già thật rồi, bây giờ mới là thiên hạ của thanh niên các chú! Đi thôi! Nên ăn cơm tổi rồi!” Trong lời nói ít nhiều có chút mất mác.

Nói xong, Trân Việt Trạch ôm lấy bả vai Tiêu Chấn Long, đi về phía phòng ần trong biệt thự.
Ăn cơm tối xong đã hơn mười hai giờ đêm rồi, Trần Việt Trạch bảo mấy cán bộ cao cấp của liên minh Thiên Đạo đưa ba người Tiêu Chấn Long ra cửa biệt thự.

Mới vừa ra ngoài cứa, Trần Việt Trạch đã nhìn thấy có gần hai mươi người đang xếp
thành một hãng trước biệt thự, toàn bộ đều mặc áo gió màu đen, đeo vái đen che mặt, sau lưng mười tám người trong số đó cầm theo mười tám thanh kiếm nhật, uy phong lẫm liệt.
“Chẳng lẽ đây chính là quân Cờ Đen Nam Thiên nổi danh kháp giang hồ đó sao? Quá nhiên không bình thường!” Trần Việt Trạch chân thành khen ngợi.
Tiêu Chấn Long khiêm tốn cười một tiếng, nói: “So với liên minh Thiên Đạo của ông anh, bọn em chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi.”
Hai người lại hàn huyên mất câu, trước khi đi, Trần Việt Trạch tặng Tiêu Chấn Long một câu: “Muốn đặt một chân ớ Đài Bắc.

mọi chuyện phải tiến hành theo tuần tự, không thế liều lĩnh!”
Lúc về, Tiêu Chấn Long ngồi trên xe con cấn thận nghĩ về cảu nói cuối cùng của Trân Việt Trạch, nghĩ rằng dường như Trần Việt Trạch đang vô tình hay cố ý lôi kéo mình, vào lúc này Tiêu Chấn Long vẫn không thế nâm được rõ ràng ý của Trần Việt Trạch.

ít nhất điều bây giờ Tiêu Chấn Long có thế khẳng định chính là Trân Việt Trạch không có địch ý với mình.

Cho tới khi Tiêu Chấn Long nhâc tới chuyện của bang Hoa Thanh trẽn bàn ăn, Trần Việt Trạch cũng châc chắn rằng chuyện này không phải do ông ta làm, nhưng còn cụ thể là ai làm, Tiêu Chấn Long và Trần Việt Trạch vần chưa có manh mối.

Mặc dù hai bẽn đều tự âm thầm điều tra suốt hơn một năm, nhưng đến cuối cùng mọi khả năng đều bị loại bỏ từng cái một.
Rốt cuộc do ai làm, làm như thế lè vì mục đích gì? Rất nhiều câu đổ xoay quanh vấn đề của bang Hoa Thanh, có lẽ là một âm mưu rất lớn ấn nấp bẽn trong đó.

Tiêu Chấn Long và Trần Việt Trạch đã đạt đến sự thống nhất cao nhất trong vấn đề của bang Hoa Thanh.

Một là duy trì tiếng nói chung bất cứ lúc nào nói tới chuyện bang Hoa Thanh.


Hai là nếu tương lai
thật sự có một ngày giải được cảu hỏi về bang Hoa Thanh, hai người Tiêu Chấn Long và Trần Việt Trạch phải tuyệt đối giữ quan hệ liên minh, nhất trí đối ngoại, cho dù kẻ thù là ai, thế lực lớn tới mức nào.
Tiêu Chấn Long cũng không phải không hiếu ý trong câu nói cuối cùng của Trần Việt Trạch, bảy giờ việc tiến vào Đài Bắc đã như tên lắp vào cung, không bắn không được.

Thế nhưng điều duy nhất Trân Việt Trạch không nghĩ tới chính là, mục tiêu đầu tiên Tiêu Chấn Long lựa chọn là hội Tam Hợp.
Thế lực của hội Tam Hợp không tính là lớn, nhưng sức ảnh hưởng lại vô cùng lớn.

Có lẽ kế từ sau khi hội Tam Hợp trở thành mục tiêu của Tiêu Chấn Long, câu “tiến hành theo tuần tự” mà Trần Việt Trạch nói, đã định trước sẽ không thế cản bước tiến vào bắc của Tiêu Chấn Long.

Còn Tiêu Chấn Long cũng sẽ trả một cái giá thật đắt sau một loạt mưa gió, có rất nhiều chuyện chưa từng làm sẽ không biết được hậu quả, chỉ có sau khi đã nhận hậu quả mới hiếu lựa chọn ban đầu thật sự sai lầm.
Đúng vào lúc này, tài xế Quý Tân nhắc nhở: “Anh Thiên, phía sau có mấy chiếc xe vẫn luôn đi theo chúng ta.”
Tiêu Chấn Long mở mắt quay đầu nhìn về phía sau, quả nhiên có mấy chiếc xe nhỏ theo sau.

Cùng lúc đó, điện thoại Tiêu Chấn Long cũng vang lên, sau khi nói mấy câu, Tiêu Chấn Long tắt điện thoại, bảo Quý Tân nhường một lối đi cho xe phía sau.
Sau đó, một chiếc xe con màu đen vọt lên phía đầu tiên, vững vàng chạy trước mặt, cùng một chiếc xe con màu đen giống như thế ở phía cuối cũng theo đuôi ở phía sau.

Hai chiếc xe con một trước một sau tựa như đang hộ tống đoàn xe của Tiêu Chấn Long.
“Anh Thiên, xảy ra chuyện gì thế?” Trong xe, Hoả Phượng hỏi.
Tiêu Chấn Long khẽ cười, nói: “ông cụ Trần phái vệ sĩ thân cận của mình hộ tống chúng ta đến phủ Tống Thống.”
“Sao? Là vì điều gì?” Hoả Phượng kinh ngạc hỏi.
“Trần Việt Trạch làm việc tỉ mỉ chu đáo, tôi đoán là ông ấy sự có người sẽ gây khó khăn cho chúng ta trẽn đường trớ về, dần đến hai bên hiếu Tâm nhau!” Tiêu Chấn Long nói mấy câu, lập tức nhầm mát lại giả vờ ngủ.
Kết quả hai chiếc xe con của liên minh Thiên Đạo vần luôn hộ tống mấy chiếc xe của Tiêu Chấn Long đến nhà khách của phủ tống thống rồi mới rời đi, thậm chi ngay cả một câu cảm ơn Tiêu Chấn Long cũng không kịp nói với họ..