“Bây giờ anh em Tiêu không thể ăn, không thế uống, chỉ có thể dùng ống hút bón từ từ cho cậu ấy.

Những người bị hỏn mê sau khi ngồi trong phòng tối trước đây cũng đều được bón như vậy, nhưng cuối cùng đều không thể sống được, haiz…” Nam mặt sẹo giải thích xong, thở dài một tiếng thế hiện sự lo lắng cho Tiêu Chấn Long.
“Anh Tiêu chắc chắn có thế vượt qua.” Giọng điệu của Vương Quang Khải đây khẳng định.
“Hy vọng là vậy!” Rõ ràng Nam mặt sẹo không nỡ phản bác lại Vương Quang Khải.

Dù sao sự đáng sợ của phòng tối đã được đo bằng máu của nhiều thế hệ tội phạm của nhà giam Thành Bác.

Nam mặt sẹo thấy việc Tiêu Chấn Long có thế cầm cự được đến bây giờ chỉ có thế nói là do may mắn, thực lòng mà nói, anh ta không có lòng tin tin vào việc Tiêu Chấn Long có thế sống sót hay không.
Dần dần, cơ thể Tiêu Chấn Long không còn căng cứng nữa, Lý Thế Vinh đỡ anh từ từ nằm xuổng giường.

Một lúc sau cháo loãng được bưng tới, Lý Thế Vinh lấy ống hút hút một chút nước cơm, sau đó từ từ đưa vào miệng Tiêu Chấn Long.

Cứ bón từng chút một như vậy, với sự giúp đỡ của Lý Thế Vinh, Tiêu Chấn Long uống hết cháo loãng trong bát.

Nam mặt sẹo nhìn dáng vẻ chăm chú bón cháo loãng của Lý Thế Vinh cho Tiêu Chấn Long, thầm thở dài, tại sao mình lại không có một người anh em chí cốt như vậy? Anh ta nhận thấy mấy người Lý Thế Vinh không hề để ý đến mùi hôi thổi trên người Tiêu Chấn Long, không phải bọn họ không ngửi thấy, nhưng giống như bọn họ chỉ cần Tiêu Chấn Long còn sống, như vậy tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề đối với họ.
“Anh Nam, tôi muốn ở lại chăm sóc đại ca, anh thấy có được không?” Lý Thế Vinh nhìn Tiêu Chấn Long đang nằm trên giường, không quay đầu lại hỏi Nam mặt sẹo, giọng điệu như thế không cho phép anh ta từ chối.
“Tôi cũng ở lại.” Trương Anh Tú và Vương Quang Khải cùng nói.
“Được rồi.


Bây giờ thân thể của anh em Tiêu rất yếu, cần nhiều dinh dưỡng.

Giờ tôi sẽ đến phòng bếp của nhà giam một lúc, bảo họ làm một ít đồ bồi bố, sau đó bảo đàn em của tôi lấy tất cả nhản sâm và linh chi từ nhà của họ tới.” Nam mặt sẹo nói.
“Anh Nam, mấy anh em chúng tôi không nói lời cảm ơn nữa.” Trương Anh Tú nói với Nam mặt sẹo: “Chỉ cần cậu ấy có thể sống, mấy người chúng tôi có bán cho anh cũng không thành vấn đề.
“Anh em, anh nói như vậy là không coi tôi ra gì rồi.

Tôi là người lớn nhất ở Nam Viện này, chăm sóc anh em là chuyện tôi nên làm.

Huống chi anh em Tiêu và tôi cũng khá có duyên với nhau, dựa vào duyên phận này, tôi cũng phải cứu cậu ấy.” Nói xong, Nam mặt sẹo dẩn theo vài đàn em đi ra ngoài, vội vàng đến phòng bếp chuấn bị thuốc bố cho Tiêu Chấn Long.
Mấy ngày sau, Lý Thế Vinh và những người khác lau rửa thân thể cho Tiêu Chấn Long, thay quần áo sạch sẽ cho anh, dù sao mùi trên người Tiêu Chấn Long cũng không dề ngửi.
Nam mặt sẹo triệu tập đàn em, nói cho mọi người biết tình hình hiện tại của Tiêu Chấn Long, đồng thời bảo mọi người chuẩn bị một ít đò bổ, dù sao mấy đàn em này khống giàu có thì cũng có quyền, lấy một ít đồ bố cũng không thành vân đề.

Tội phạm ờ Nam Viện vừa nghe tin Tiêu Chấn Long vẫn còn
sống, ai nấy đều vui mừng hoan hô, nhanh chóng đảm bảo với Nam mặt sẹo rằng chắc chắn sẽ có đồ bổ.

Người này nói trong nhà có nhân sâm ngàn năm, người kia nói có linh chi vạn năm.

Nam mặt sẹo nhìn vẻ mặt vui mừng hớn hở của anh em, trong lòng không khỏi cảm động, dù sao thì tình huống này rất hiếm gặp ở chốn ngục tù.
Nhà giam lạnh lẽo tràn ngập tình anh em ấm áp, khiến người ta cảm thấy mùa đông sắp tới sẽ không quá lạnh.
Trong mười ngày tiếp theo, anh em ở Nam Viện liên tục gửi súp gà nhân sâm, nấm linh chi, tố yến, những thứ mà người bình thường không ăn nổi đến, khiến đám người Lý Thế Vinh triệt đế nhận thức được sự giàu có, tài sản kếch xù của anh em Nam Viện.

Do ăn nhiều đồ bố nên chán khí trong cơ thế Tiêu Chấn Long đã nhận được sự trợ giúp cực lớn, dương khí ngày càng mạnh hơn, chân khí cũng không ngừng sửa chữa những vết thương trên cơ thế, không ngừng phục hồi, nhẹ đã đóng vảy, nặng vần đang dần hồi phục, làn da nhợt nhạt dần trở nên có màu máu, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên hồng hào.

Chỉ có điều Tiêu Chân Long vần chưa tỉnh lại.

Mặc dù vậy, Lý Thế Vinh thân là một cảnh sát vũ trang cũng phải ngạc nhiên về sự phục hồi nhanh chóng của Tiêu Chấn Long.
Không thể phủ nhận rằng những ngày này nếu Tiêu Chấn Long không dùng đồ bồi bố như nhân sâm, linh chi, chỉ dựa vào tinh lực của bản thân thì không thể hồi phục nhanh như vậy.

Nhản sâm, linh chi vốn dùng đế bồi bố căn cơ, có công hiệu dưỡng thằn lợi khí, hơn nữa Tiêu Chấn Long luyện khí công hình thành luồng chân khí trong cơ thế, dần đến việc toàn bộ dưỡng chất sản sinh ra đều bị Tiêu Chấn Long hấp thu hết sạch.

Trong phòng tối, luồng chân khí này đã cải thiện thể chất của Tiêu Chấn Long, bây giờ lại nhờ vào tác dụng trị thương
hiếm có của đồ bồi bố quý hiếm này, chân khí đã làm mới lại cơ thế bị tốn thương của Tiêu Chấn Long.

Mổi tế bào trưởng thành của Tiêu Chấn Long đều chứa luồng khí tinh khiết này, mang lại lợi ích to lớn cho sự phát triển của anh.
Nhưng tại sao đến giờ Tiêu Chấn Long vẫn chưa tỉnh dậy?
Điều này chủ yếu là do lúc ở trong phòng tối, bởi vì cô đơn sinh ra đè nén hình thành luồng khí thật to tốn hại thần kinh và tế bào não khiến Tiêu Chấn Long buồn bực, làm Tiêu Chấn Long tạm thời rơi vào trạng thái hôn mê.

Bộ não con người là một bí ẩn chưa được giải đáp ở nhiều khía cạnh đổi với nền khoa học phát triển hiện nay, về việc con người có thế sống trong môi trường cô đơn và tăm tối bao lảu, chưa có ai thử qua, hoặc có thế nói rằng chưa ai từng suýt chết như Tiêu Chân Long đế xác minh chuyện này.

Hiện tại, não bộ của Tiêu Chấn Long đang mượn sự trợ giúp của chân khí trong cơ thế đế từ từ sửa chữa các dây thần kinh não bị tốn thương, nhưng luồng khí tinh khiết trong cơ thể của Tiêu Chấn Long chỉ có thế đóng vai trò phụ trợ trong việc chữa trị này, điều cốt yếu nẳm ở tâm chí và ý chí sinh tồn của bản thân Tiêu Chấn Long.


Nếu Tiêu Chấn Long không thế vượt qua cửa ải của chính mình thì cho dù cơ thế có hồi phục, cũng rất có thế anh sẽ không bao giờ tỉnh lại, mà sẽ trở thành người thực vật.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ Tiêu Chấn Long đã trở về từ cõi chết.
Phòng giam của Nam mặt sẹo; mười hai giờ mười phút đêm.
Những tiếng ngáy đồng đều vang lên từ phòng giam của Nam mặt sẹo, chỉ thấy Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải đang dựa lưng vào nhau ngủ say, nước miếng chảy ra từ miệng của Vương Quang Khải rơi từng giọt xuống đất.
Hôm nay là ngày thứ hai mươi mốt kế từ khi Tiêu Chấn Long ra khỏi phòng tối, Lý Thế Vinh và những người khác vẫn luôn chăm sóc cho Tiêu Chấn Long, thân thế Tiêu Chấn Long hồi phục cực kỳ nhanh chóng dưới tác dụng của đồ bồi bổ.

Các vết thương trên cơ thế đã lành, nhưng anh vẫn chưa cỏ dấu hiệu tỉnh lại.

Mỗi tối, ba người đều thay phiên nhau trực, hôm nay đến lượt Vương Quang Khải, nhưng rõ ràng tẽn nhóc này lại lười biếng, từ nụ cười xấu xa trên khóe miệng và nước dãi chảy khắp sàn là có thế nhìn ra rằng chắc chắn anh ấy đang mơ một giấc mộng xuân.
Dù sao thì những ngày nay Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú cũng đã quá mệt mỏi, không đế ý tới Vương Quang Khải đang bỏ bê nhiệm vụ.
Nhưng đúng vào lúc này, không ai đế ý tới tay phải của Tiêu Chấn Long ở trên giường đang khẽ nhúc nhích, tiếp theo nhìn thấy hai tay của Tiêu Chấn Long châm rãi nắm chặt lại, sau đó thân thế không tự chủ được run lên, chỉ nghe thấy anh kêu “á” một tiếng, đột nhiên nửa người trên ngồi dậy từ trên giường, miệng thở hồng hộc.
Lý Thế Vinh là người đang ngủ thức dậy đầu tiên, sau đó đến Trương Anh Tú.

Nhìn thấy Vương Quang Khải còn đang chảy nước miếng, Lý Thế Vinh đấy mạnh: “Đừng ngủ nữa, xem xem xảy ra chuyện gì rồi.” Vương Quang Khải đang nằm mơ, miệng không ngừng lấm bấm: “Ai vậy, đang nầm mơ mà!”
Đúng lúc này, bỗng nhìn thấy Tiêu Chấn Long ngồi dậy trên giường, Vương Quang Khải sửng sốt: “Anh Vinh, anh Vinh, anh Long tỉnh rồi.” Giọng điệu của anh ấy xen lẩn vẻ vui mừng không thế tin được.
Bởi vì Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú đều đang quay lưng về phía Tiêu Chấn Long, không nhìn thấy khung cảnh bên này như Vương Vương Quang Khải, nghe thấy giọng nói của Vương Quang Khải, hai người lập tức đứng dậy quay đầu về phía Tiêu Chấn Long đang ngồi trên giường.

Dường như lúc này Tiêu Chấn Long đã tích lũy được chút sức lực, Tiêu Chấn Long chậm rãi đứng dậy trên giường, ngẩng đầu, vươn tay kéo mảnh vải do Nam mặt sẹo buộc trên mằt, từ từ mở mắt ra.
Trực giác của Lý Thế Vinh nói cho anh ấy biết, Tiêu Chấn Long của bây giờ không giống VỚI Tiêu Chấn Long lúc trước, cả người anh lộ ra hơi thở lạnh như bảng, giống như hơi thở lạnh lẽo lúc mới được kéo ra từ phòng tối.

Lý Thế Vinh không rõ khác biệt ở đâu, vội vàng đỡ lấy Vương Quang Khải đang định lao qua, Trương Anh Tú thấy Lý Thế Vinh không nhúc nhích thì cũng đứng yên tại chỗ, cùng Lý Thế Vinh nhìn Tiêu Chấn Long.
Ngay khoảnh khắc Tiêu Chân Long mở mắt ra, Trương Anh Tú vốn là một kẻ giết người đột nhiên nhận ra có một luồng sát khí khủng khiếp cùng với cơn giận dữ dội tỏa ra từ mắt của Tiêu Chấn Long.


Một người không còn sợ cái chết như Trương Anh Tú lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, như thế Tiêu Chấn Long đang đứng trước mặt anh ấy không còn là con người nữa mà là một sứ giả đến từ địa ngục, kẻ chuyên lấy mạng người khác, bản nảng của con người khiến anh ấy lùi lại vài bước đế tránh luồng sát khí mạnh mẽ này.
Lúc này, đôi mắt của Tiêu Chấn Long đã chuyển sang màu đỏ như máu, cho dù trời tối, màu đỏ đó vần khiến người ta nhìn thấy rõ ràng giữa đôi mắt màu trắng.

Sau hơn hai mươi ngày
bồi bổ tỉ mỉ, Tiêu Chấn Long đã hoàn toàn thoát khỏi thân hình gầy gò khi mới vào tù, thay vào đó là cơ bắp cuồn cuộn, cơ bụng săn chắc như đậu phụ, những thứ này đều có được qua quá trình chịu đựng tra tấn trong phòng tối, thực tế nói tra tấn không bằng nói là một lân tôi luyện lại thân thế của Tiêu Chấn Long.

Luồng khí tinh khiết phát triển trong phòng tối đã thay đối tính cách vốn có của Tiêu Chấn Long từ trong ra ngoài, không giận mà uy, không ác độc nhưng vẩn khiến người khác sợ hãi.
Hiện giờ cơ thế của Tiêu Chấn Long đã bị luồng khí ngang ngược trong phòng tối khống chế lần nữa, trong đầu anh đã không còn chút tình thân, tình bạn, tình anh em, chính nghĩa nào nữa, chỉ có nỗi thèm khát máu tươi và ý muốn giết người.

Đồi mât như sáp rỉ máu đang nhìn chằm chằm đám người Lý Thế Vinh, ánh mắt sắc bén khiến bọn họ sợ hãi không dám nhúc nhích, ý chí chiến đấu điên cuồng của anh xông về phía bọn họ, như thế Tiêu Chấn Long là chủ nhân của thế giới này, là quỷ Tu la đến từ địa ngục.
“Á” Tiêu Chấn Long hét lên một tiếng, vung nắm đấm phải về phía Lý Thế Vinh, Lý Thế Vinh ôm hai tay lại đế bảo vệ đầu theo bản năng.

Lý Thế Vinh cảm nhận được lực gió mà nám đấm của Tiêu Chấn Long tạo ra đang đến gần, lực gió hòa với tiếng hét của anh truyền đến từ xa, nắm đấm của anh đã lập tức đánh vào cánh tay đang ôm đầu của Lý Thế Vinh.

Sức lực to lớn khiến một người cao gần một mét tám như Lý Thế Vinh văng ra như mũi tên, đập mạnh vào cửa sắt của phòng giam.

Lý Thế Vinh xuất thân là một cảnh sát vũ trang, anh ấy không thể tin được khi Tiêu Chấn Long đang trong trạng thái điên cuồng lại có thế có sức công phá khủng khiếp như vậy, anh ấy biết rất rõ thực lực của Tiêu Chấn Long, không ngờ khi trở nên điên cuồng, anh lại có thế dễ dàng khiến Lý Thế Vinh ngã xuống đất như vậy.

Lý Thế Vinh cảm thấy nắm đấm của Tiêu Chấn Long không phải thứ mà con người có thế có, mà giống như một cái búa đập nát nham thạch.

Lý Thế Vinh cảm thấy
tay mình đã gãy..