Biên : Xiaooo
- Đây là cái gì?
Chu Nguyên nhìn chiếc nhần đang phát ra ánh sáng trên cành cây, giật mình. Sự dao động của ánh sáng trên chiếc nhẫn cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.
Hắn hơi do dự, Thiên Nguyên Bút trong tay đột nhiên biến lớn biến thành võ hình thái. Hắn đẩy nhẹ ngòi bút đã nhẹ nhàng lấy được chiếc nhẫn trên cành xuống.
Chu Nguyên xòe bàn tay ra đỡ lấy chiếc nhẫn, chiếc nhẫn lạnh lẽo rơi vào trong tay. Nhìn kỹ hắn mới phát hiện, có một vài đạo nguyên ngân được khắc vào đó giống như đã từ rất lâu, lại có một thứ dao động kỳ lạ đang quay xung quanh.
Mà Chu Nguyên lại là phát hiện, khi tay hắn chạm đến chiếc nhẫn, thần hồn trong mi tâm lại có chút dao động, giống như được chúc phúc tăng trưởng.
- Chiếc nhẫn này lại có thể chúc phúc tăng thần hồn?
Chu Nguyên trong lòng vừa động, hắn như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn Ngọc Anh Thụ trước mặt, từ lúc hắn gỡ chiếc nhẫn này xuống, thần hồn phát ra từ Ngọc Anh Thụ cũng ngày càng suy yếu.
“Thần hồn công kích lúc trước, đều là do bản năng của Ngọc Anh Thụ dùng để ngăn người bên ngoài xâm nhập, nhưng một Ngọc Anh Quả tại sao lại có thần hồn mạnh mẽ như vậy?”
Ánh mắt Chu Nguyên lóe lên nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bạc đang nằm trong lòng bàn tay.
“Chẳng lẽ... bởi vì chiếc nhẫn này treo trên cây, khiến cho thần hồn của Ngọc Anh Thụ tăng lên, thậm chí còn đủ sức giúp nó chống đỡ lực lượng từ bên ngoài?”
Trong lòng suy nghĩ một hồi, Chu Nguyên cũng không nghĩ nữa, để lát nữa nhờ Yêu Yêu tỷ kiểm tra hộ, tỷ ấy hẳn là biết tác dụng của chiếc nhẫn này.
Đeo nhẫn vào ngón tay giữa, Chu Nguyên lại lấy từ trong túi càn khôn ra hai hộp ngọc, kiễng chẫn lên hái lấy hai quả Ngọc Anh Quả. Trên đầu ngón tay có hào quang xẹt qua, hai quả Ngọc Anh Quả rơi xuống, rơi vào trong hộp ngọc.
Ngọc Anh Quả đã lấy được, Chu Nguyên lập tức đóng hộp ngọc, miễn cho hiệu lực của Ngọc Anh Quả bị suy giảm, cẩn thận nhét hộp lại vào túi càn khôn.
- Cuối cùng đã lấy được…
Chu Nguyên như trút được gánh nặng, cả người đều trở nên thoải mái. Có Ngọc Anh Quả, hắn có thể bổ sung lại những tổn thương mà mẫu hậu hắn đã phải chịu trước nay, như vậy hắn cũng không cần lo lắng đến việc Tần Ngọc chỉ còn sống được thêm mười năm nữa...
...
Bên hồ nước, Tề Hạo mặt mũi tái mét nhìn bảo bối rơi vào trong tay Chu Nguyên.
- Chu Nguyên điện hạ, coi như cũng có chút năng lực.
Hắc Độc Vương nhìn chằm chằm, nói.
Ánh mắt Tề Hạo âm trầm, thản nhiên nói:
- Giờ cứ để hắn đắc ý đã. Yên tâm, những thứ bây giờ hắn có nhất định sẽ thuộc về chúng ta!
- Hắn hiện tại chẳng qua đang cầm hộ chúng ta thôi.
- Thật muốn nhìn vẻ mặt của hắn khi thấy bảo bối hắn cố gắng lấy được cuối cùng lại rơi vào tay chúng ta, vẻ mặt hắn lúc đó chắc chắn sẽ rất dễ nhìn.
Nói xong Tề Hạo cũng lười ở lại, phất tay rời đi.
Cách đó không xa, đám người Vệ Thương Lan nhìn chằm chằm về phía Tề Hạo và Độc Hắc Vương bên này. Sau khi thấy bọn họ rời đi, cơ thể đang căng cứng mới chậm rãi thả lỏng.
Tuy vậy, bọn họ đều hiểu, đám người Tề Hạo rời đi không có nghĩa là bọn chúng sẽ buông tha, hiển nhiên đám người phía sau bọn họ cũng không muốn đánh ở trong này.
Dù sao, vẫn chưa ai thấy Hỏa Linh Tuệ.
Chu Nguyên đi vòng đảo nhỏ kiểm tra một lần, xác định không còn gì khác, mới vừa lòng đem theo hai quả Ngọc Anh Quả cùng chiếc nhẫn bạc đạp nước trở về
- Chúc mừng điện hạ đã thành công lấy được bảo bối
Nhìn thấy Chu Nguyên đã trở về Vệ Thương Lan chắp tay cười nói.
Chu Nguyên cười cười, nhìn thoáng qua hướng đám người Tề Hạo rời đi, hai mắt híp lại. Hắn biết, lần này mới chỉ thắng được Tề Hạo một lần, đợi tới lúc tìm thấy Hỏa Linh Tuệ song phương mới chính thức khai chiến.
Xung quanh hồ, còn không ít người của các thế lực khác, không ngừng nhìn về hướng Chu Nguyên, trong mắt đều tràn ngập tham lam, dù sao sự hấp dẫn của Ngọc Anh Quả cũng không nhỏ.
Thế nhưng bên Chu Nguyên có binh hùng tướng mạnh, lại thêm việc bọn họ sợ hãi Vệ Thương Lan, cho nên những người này cũng đành thu lại tham lam trong lòng, tiếc nuối tản ra, bắt đầu di chuyển ra xung quanh mong muốn tìm thấy chút cơ duyên.
- Đám người Tề Hạo đã đi vào sâu trong di tích tìm Hỏa Linh Tuệ, chúng ta cũng không thể chậm trễ, chuẩn bị đuổi theo.
Chu Nguyên cũng không nghỉ ngơi, nói.
Hỏa Linh Tuệ rất quan trọng, tuyệt đối không thể để nó rơi vào trong tay Tề vương phủ, nếu không thực lực của Tề vương phủ sẽ tăng lên rất nhanh.
Mọi người nghe vậy, đều gật đầu.
Vì thế một đoàn người ngựa vội vã chạy đi, mục tiêu là sâu trong di tích.
Trên đường, Chu Nguyên tìm chút thời gian, đem chiếc nhẫn bạc gỡ trên Ngọc Anh Thụ, đưa cho Yêu Yêu, để nàng kiểm tra một chút.
- Bảo bối này…. Là một kiện nguyên bảo!
Yêu Yêu nhìn nhìn, có chút thích thú nói:
- Hình như có thể tăng phúc và tẩm bổ cho thần hồn, rất có lợi cho việc tu luyện thần hồn. Thần hồn công kích trên đảo lúc trước các ngươi gặp phải, chắc là do Ngọc Anh Thụ mượn từ cái này làm ra.
- Nhưng mà… nó cũng đã hỏng rồi..
Yêu Yêu chỉ măt ngoài chiếc nhẫn, nguyên văn cổ trên đó đã mờ đi rất nhiều, khiến cho màu của chiếc nhẫn trở nên xám xịt. Xem ra lúc ở trên Ngọc Anh Thụ nó đã tiêu hao rất nhiều năng lượng khiến nguyên văn bị mờ đi nhiều.
- Nếu nó được chữa trị, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, thần hồn của người được chúc phúc sẽ tăng đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Chu Nguyên gãi gãi đầu nói:
- Ai có thể chữa trị?
Lấy trình độ nguyên văn của hắn, ngay cả nguyên ngân trên mặt nhẫn còn không nhận ra, nói chi là chữa trị.
- Ngoài ta ngươi có thể tìm ai?
Yêu Yêu xuy một tiếng nói.
Chu Nguyên lúc này mới cười hắc hắc, nói:
-Vậy thì làm phiền Yêu Yêu tỷ rồi.
...
Trên đường chạy vào sâu trong di tích, đám người Chu Nguyên cũng không dừng lại, mấy lần bị ngăn cản đều dùng hết sức giải quyết.
Ngẫu nhiên gặp được bảo vật trong di tích, khiến cho nhiều thế lực thi nhau tranh đoạt, nhưng Chu Nguyên cũng coi như không thấy, chạy thẳng vào trong.
Trước mắt với bọn họ mà nói Hỏa Linh Tuệ mới là thứ quan trọng nhất.
Dùng tốc độ nhanh nhất, ước chừng sau nửa canh giờ, bọn họ đều nhận thấy chung quanh phế tích càng ngày càng rậm rạp, cũng rộng rãi hơn nhiều, lại xuất hiện thêm những chiến khôi càng ngày càng khó giải quyết, thậm chí khiến cho ba đội nhân mã của bọn họ đều có thương vong.
Oanh!
Luồng khí mạnh mẽ lao ra từ trong phế tích, khiến cho nham thạch xung quanh đều bị phá hủy.
Chu Nguyên đứng trên một tảng đá, nhìn chiến trường phía trước, sắc mặt có chút ngưng trọng. Lúc này phía trước bọn họ, quang cảnh có thể so với chiến tranh ngoài biên cảnh, cho nên lúc này, ngay cả đám người cao thủ như Lục Thiết Sơn cũng đều ra tay.
“Cũng may có sự giúp đỡ của Vệ Tướng quân, bằng không lấy sức lực của chúng ta, muốn vào sâu trong di tích, thật sự không biết phải trả giá lớn như nào..”
Chu Nguyên cảm thán trong lòng.
Ngay lúc Chu Nguyên đang cảm thán, trận chiến phía trước đã ngừng lại, đám người Lục Thiết Sơn dựa vào ưu thế số đông, nhưng thật sự đã đánh bại đám chiến khôi phía trước
Tuy rằng chiến thắng nhưng cũng có người bị thương, may mắn là không có ai phải chết.
- Vất vả rồi.
Chu Nguyên nhìn đám người Lục Thiết Sơn phía trước, cười nói với bọn họ.
- Điện hạ, có thể Hỏa Linh Tuệ đang ở phía trước.
Vệ Thương Lan bỗng nhiên nói, bởi vì hắn cảm giác được, nguyên khí trong thiên địa ở phía trước rất mạnh.
Chu Nguyên gật gật đầu, trong mắt trào lên một ngọn lửa.
- Đi!
Hắn chờ một lát, chờ sau khi đám người Lục Thiết Sơn khỏe lại, phất tay một cái đồng thời nhảy người lên lao về phía trước, đội ngũ chạy theo phía sau tiếng xẹt gió vang vọng khắp nơi.
Đoàn người chạy tới một tòa phế tích trên đỉnh núi, tầm mắt trở nên rộng rãi, một sơn cốc hoang vắng, dần hiện ra trong mắt bọn họ.
Ở phía trước sơn cốc cũng có một đội nhân mã đang đứng chờ, chính là Tề Hạo và Hắc Độc Vương.
Bọn họ cũng thấy được đám người Chu Nguyên đến đó, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, lại quay đầu, dùng ánh mắt nóng rực, nhìn chằm chằm vào trong sơn cốc.
Đám người Chu Nguyên trèo lên bên kia của sơn cốc, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, nhất thời nhìn thấy, sau trong sơn cốc,trên một mảnh đất, có một gốc cây lửa đỏ, cành lá lắc lư.
Cái cây kia từ trên xuống dưới đều là một màu đỏ như lửa, giống như bị lửa bao bọc, một cỗ nguyên khí tinh thuần dao động quanh nó, đồng thời còn tản ra một mùi hương rất dễ chịu.
Đám người Chu Nguyên sau khi nhìn thấy cây này bèn không thể dời mắt.
Chu Nguyên liếm liếm môi, ánh mắt rực lửa:
- Đây chính là nguyên thực tứ phẩm, Hỏa Linh Tuệ sao?