Biên : Xiaooo
Hắc Uyên, một vùng đất cực kỳ nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều cơ duyên.
Từ thời xa xưa, bên trong Hắc Uyên từng có rất nhiều thế lực cường đại tồn tại, bọn họ mạnh hơn cả những vương triều bây giờ, chỉ là không biết vì sao mà bọn họ dần dần biến mất khỏi Hắc Uyên, nhưng nguyên thú thì càng ngày càng nhiều. Bọn nó sinh sống ở khắp nơi bên trong Hắc Uyên, biến nơi này thành thiên đường của nguyên thú.
Tuy rằng những thế lực xa xưa kia đã biến mất nhưng vẫn còn những dấu tích, những đồ vật còn sót lại chứng minh bọn họ đã từng tồn tại. Mà những thứ này cũng khiến cho vô số nguyên sư phải tranh nhau đến chảy máu để có được.
Thỉnh thoảng cũng có một số nguời cực kỳ may mắn tìm thấy cơ duyên ở trong Hắc Uyên. Nhờ vào nó mà bọn họ một bước lên trời, nổi tiếng khắp nơi.
Cũng vì vậy mà càng ngày càng có nhiều nguyên sư đến đây tìm kiếm đồ tốt. Mọi người bất chấp nguy hiểm đang rình rập mà dốc hết sức tìm kiếm cơ duyên với hy vọng nhỏ nhoi rằng mình có thể là người may mắn kế tiếp.
Nhưng mà người may mắn thì rất ít mà những kẻ còn lại đều không thể sống sót rời khỏi Hắc Uyên. Tất cả bọn họ đều biến thành những bộ xương trắng bị chôn vùi bên dưới lòng đất ở Hắc Uyên mãi mãi.
Có thể nói, tình cảnh bên trong Hắc Uyên vô cùng hỗn loạn và tràn ngập sự chết chóc, là nơi cá lớn nuốt cá bé.
Mà đoàn người của Chu Nguyên thì khác, thời điểm mới tiến vào Hắc Uyên cũng có rất nhiều người để ý đến bọn hắn nhưng không một ai có can đảm ra tay.
Bên trong Hắc Uyên còn có vô số thế lực lớn nhỏ tồn tại, mỗi người bọn họ đều chiếm giữ một vùng. Khi nhìn thấy đám người Vệ Thương Lan xuất hiện ở đây, những người này lập tức tỏ vẻ đề phòng e ngại.
Suy cho cùng, bất kỳ ai lăn lộn ở Hắc Uyên một khoảng thời gian đều biết rõ, ở đây có hai thế lực không thể chọc vào, thứ nhất là tên Hắc Độc vương nổi tiếng hung ác tàn nhẫn, thứ hai chính là đại tướng quân Vệ Thương Lan trấn giữ ờ Thương Lan quận.
Tuy rằng số người của bọn họ không nhiều nhưng toàn bộ đều là cao thủ, hơn nữa còn có cường giả Thái Sơ cảnh Vệ Thương Lan bên trong đoàn người này. Trừ bỏ Hắc Ma thành thì không có ai có thể đánh bại được bọn họ.
Cho nên những thế lực kia mới lo lắng không yên, bọn hắn lo sợ rằng đám người Chu Nguyên bất ngờ tấn công một trong số bọn hắn.
Nhưng mà đoàn người Chu Nguyên lại không để ý đến bọn hắn, chỉ cần không cản trợ bọn họ thì bọn họ chỉ đi ngang mà thôi.
Trải qua mấy ngày như thế, nhóm Chu Nguyên cũng đến gần nơi xuất hiện di tích trong lời đồn.
Nơi gần với di tích nhất chình là Tù Ma thành, thành chủ của tòa thành này là một cao thủ Thiên Quanh cảnh cấp bậc hậu kỳ, người nãy cũng có chút danh tiếng ở trong Hắc Uyên cho nên hắn mới có thể chiếm lấy tòa thành này.
Lúc trước, Tù Ma thành có thể miễn cưỡng xem như là một tòa thánh khá náo nhiệt. Từ khi có tin di tích xuất hiện ở gần đó thì nơi này lập tức xuất hiện rất nhiều người, kể cả người của thế lực khác cũng đến đây khiến cho Tù Ma Thành trở nên đông đúc.
Tuy rằng mỗi ngày luôn có người tiến vào di tích, nhưng mà bọn họ đều không dám tiến sâu vào bên trong, dù sao khắp nơi trong di tích đều có chiến khôi kỳ quái, sức mạnh lại cao. Một khi đụng trúng thì rất phiền phức. Có điều nhiều người đi vào như thế nên cũng xuất hiện người có số may mắn tìm thấy một vài thứ nhỏ nhỏ kỳ lạ ở trong đem ra ngoài. Mặc dù chỉ là những thứ nhỏ bé nhưng cũng đủ khiến vô số người đánh nhau giành lấy nó. Mà người có được cũng tranh thủ dịp này kiếm được không ít nguyên tinh vào túi mình.
Lúc này, nhóm người Chu Nguyên Vệ Thương Lan đã tiến vào Tù Ma thành, ngay cả người giữ thành cũng không dám làm khó dễ bọn họ mà để bọn họ tùy ý đi vào.
Trong thành, bọn họ bao trọn một khách sạn, sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho những người trong đoàn.
-Điện hạ, nơi này chính là Tù Ma thành, đây cũng là tòa thành gần với di tích Chiến Khôi Tông nhất, mà hiện tại đã có không ít người đi vào di tích, chúng ta có thể đi dạo một vòng để hỏi thăm tin tức từ bọn họ để dễ dàng ứng phó.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Vệ Thương Lan đi tìm Chu Nguyên bàn bạc công việc tiếp theo.
Nghe vậy, Chu Nguyên cũng không phản đối với ý kiến của ông, cộng thêm mấy ngày nay di chuyển liên tục khiến hắn cảm thấy cực kỳ nhàm chán. Ngay cả Tô Ấu Vi, Vệ Thanh Thanh và Yêu Yêu đều lộ ra sự hứng thú khi nghe Vệ Thương Lan nói thế.
Vì vậy, bọn họ sửa soạn một chút rồi dẫn thêm một vài người cùng đi ra khỏi khách sạn.
Mặc dù bầu không khí bên trong Tù Ma thành khá náo nhiệt nhưng không thể nào sánh được với sự phồn hoa ở Đại Chu thành hay Thương Lan quận. Nơi này còn khiến người khác cảm thấy có chút tục tằng thô kệch, hơn nữa hiện tại người khắp nơi đều đổ về đây càng khiến nơi này hỗn loạn hơn trước rất nhiều.
Thời điểm nhóm người Chu Nguyên đi dạo trên phố còn nhìn thấy cảnh đánh nhau của hai nhóm người khác, mỗi người ra đòn đều là chiêu chí mạng, có khi lại thấy một cái xác đã không còn sự sống, trở nên lạnh lẽo cứng ngắc bị ném ra khỏi thành. Cả tòa thành tản ra khí thế hung ác tàn nhẫn.
Không ít người nhìn chằm chằm vào nhóm Chu Nguyên, đa số ánh mắt đều tập trung lên ba người Yêu Yêu, Tô Ấu Vi và Vệ Thanh Thanh.
Dù sao ở nơi này cũng hiếm thấy ai xinh đẹp như bọn họ.
Có điều, mắt nhìn người của những kẻ sống ở bên trong Hắc Uyên khá tốt. Tuy bọn hắn luôn nhìn chằm chằm vào ba người con gái xinh đẹp kia nhưng không một ai dám tiến lên trêu ghẹo.
Đám người Chu Nguyên đi dạo một vòng, sau đó lại đi qua con đường đối diện. Khác hẳn với khu phố khi nãy thì nơi này cực kỳ náo nhiệt.
Các gian hàng trên phố đều bày ra đủ loại vật phẩm làm người khác phải đứng lại xem xét.
-Mọi người mau đến đây mà xem, cửa hàng của ta vừa có đồ mới, hơn nữa bên trong còn có không ít bảo bối hiếm thấy, mọi người đừng dại dột mà bỏ qua kẻo hối hận nha!
Nhóm Chu Nguyên lần theo tiếng rao mà đi đến trước cửa của một trong những cửa tiệm lớn nhất ở khu phố này. Khi bọn họ đến nơi thì nhìn thấy ở trong cửa hàng có đặt một tủ kính trưng bày rất nhiều thứ, tuy rằng những món đồ này đều có chút hư hao không được nguyên vẹn nhưng đều toát lên vẻ cổ kính, giống như vừa mới được khai quật vậy.
-Các vị khách quan xem thử xem, đây chính là nguyên binh được tìm thấy ở bên trong di tích Chiến Khôi Tông, có khả năng lúc xưa nó là một thanh Huyền nguyên binh, bây giờ chỉ cần một nghìn chín trăm nguyên tinh thì có thể có được báu vật này!
Người bên trong cửa hàng vẫn còn cầm một thanh nguyên bình mà mở miệng rao to.
Nghe vậy, Chu Nguyên liếc nhìn cây giáo màu đồng đen trên tay người kia một cái. Thân cây giáo đã bị vỡ nát, nguyên khí bên trong cũng trở nên mờ nhạt, cây giáo này ngay cả nguyên binh trung phẩm cũng không thể sáng bằng chứ đừng nói đến huyền nguyên binh.
Từ giá cả của nó cũng có thể thấy rõ ràng, nếu thật sự cây giáo này chính là huyền nguyên binh thì chỉ sợ.. giá của nó ít nhất phải hơn một vạn nguyên tinh.
Cũng chẳng có mấy ai muốn mua cây giáo mục nát này, cuối cùng có người ra giá hai nghìn rưỡi nguyên tinh mua được nó. Trong lòng kẻ kia cũng ôm một tia hy vọng cây giáo này chính là viên ngọc sáng không ai để ý.
Sau đó lại có thêm vài thứ được rao bán, tất cả đều được đem ra từ bên trong di tích. Chu Nguyên nhìn sơ qua một chút mấy món đồ kia thì cũng không có chút hứng thú. Hắn có thể dùng thần hồn để cảm giác được những món đồ đã bị nát vụ hoàn toàn không hề có một chút giá trị nào cả.
Cho nên hắn tính dẫn mọi người rời khỏi nơi nào.
Có điều lúc hắn vừa xoay người tính rời đi thì Yêu Yêu đột nhiên kéo hắn lại, cô chỉ tay về phía mặt kiếng rồi nhỏ giọng nói:
-Ngươi có thể mua vật nằm ở góc phải bên trong tủ này.
Chu Nguyên ngây người một lát rồi mới nhìn kĩ lại thứ mà Yêu Yêu vừa chỉ, đó là một tấm ngọc bài màu đen, màu sắc bên ngoài đã loang lổ hơn nữa còn có vết rạn ở bên trên. Nếu nhìn kĩ hơn một chút thì có thể thấy được một vài dòng chữ ẩn hiện trên đó.
Trong lòng Chu Nguyên có chút nghi ngờ, bản thân hắn không cảm nhận được một chút nguyên khí nào ở trên tấm ngọc bài này hết.
-Đây là cái gì?
Chu Nguyên nhỏ giọng hỏi Yêu Yêu.
-Bề ngoài tấm ngọc bài này không đáng tiền nhưng kỳ lạ một chỗ ta lại cảm giác được bên trên có khắc một đạo nguyên văn, chẳng qua đạo nguyên văn này không hoàn chỉnh mà thôi. Ta nghĩ thứ này dù sao cũng từ di tích Chiến Khôi Tông mà ra, chắc hẳn cũng không vật tầm thường.
Yêu Yêu mỉm cười đáp.
Khóe môi Chu Nguyên co giật một cái, hắn thầm nghĩ, tỷ tỷ thật kiêu ngạo, lý do mà ngươi nó, ta thật sự không dám phản bác lại.
Hắn thở dài trong lòng nhưng bề ngoài không nói thêm lời nào, Chu Nguyên chỉ tay về phía ngọc bài, hỏi kẻ đang rao hàng:
-Tấm ngọc bài này bao nhiêu tiền?
Đừng nhìn vẻ ngoài xấu xí của gã mà lầm, ánh mắt của gã cũng rất tinh tường. Ngay khi nhìn thấy Chu Nguyên có ý muốn mua vật kia, tuy rằng gã không biết tấm ngọc bài màu đen kia có tác dụng gì nhưng cũng muốn hét giá lớn.
-Ngươi suy nghĩ cho kĩ rồi hẵng ra giá, dù sao tiền của ta cũng không dễ dàng nuốt trôi được, ngươi thật sự chắc rằng người phía sau chống lưng cho ngươi có thể làm được ư?
Chu Nguyên thản nhiên lên tiếng.
Gã vừa mở to miệng tính hét giá nghe câu nói này của Chu Nguyên thì lập tức đóng lại, bởi vì gã thấy rõ Vệ Thương Lan đứng sau Chu Nguyên vừa liếc gã, đồng thời cũng tản ra uy áp chỉ thuộc về cường giả Thái Sơ kỳ về phía gã khiến gã hiểu được người trước mắt không thể nào chọc vào.
-Hề hề, người bán món này ra giá hai nghìn nguyên tinh.
Trong giọng nói của gã ẩn chứa sự tức giận.
Chu Nguyên cũng hài lòng với giá này, hắn nói:
-Được, vậy ta mua món này.
Sau đó, Chu Nguyên phất tay ra hiệu một cái, Lục Thiết Sơn ở bên cạnh lập tức lấy ra nguyên tinh chuẩn bị trả tiền.
-Chờ một chút, ta ra giá ba nghìn nguyên tinh mua tấm ngọc bài này.
Đột nhiên lại có một giọng nói vang lên ngăn cản bọn họ.
Thanh âm này vừa dứt, Chu Nguyên híp hai mắt nghiêng đầu nhìn thì thấy một nhóm người tiến vào trong, dẫn đầu chính là người rất quen thuộc đối với bọn họ.
-Là ngươi sao Tề Hạo?
Thời điểm người này xuất hiện trước mặt Chu Nguyên, trong mắt hắn lộ ra một tia sắc bén, kẻ vừa đến chính là Tề Hạo đã chạy vào Hắc Uyên trốn cách đây không lâu.
Tề Hạo híp mắt cười nhìn Chu Nguyên, sau đó hắn chỉ tay về phía ngọc bài, giọng nói lộ ra vẻ đắc ý:
-Ta ra giá ba nghìn nguyên tinh mua lại thứ này.