Không đến mười phút sau, Tô Thiên Tử đã thấy được kết quả.

Chỉ thấy tay jeemy cầm kéo nhanh chóng đưa qua đưa lại, rất mau liền đem Lâm Uyển Đình nguytên bản tóc dài đến eo, lập tức cắt thành bên dài bên ngắn.

Hơn nữa, jeemy xử lý thật sự rất thông minh, bắt đầu từ cái ót mà cắt, chờ Lâm Uyển Đình phát hiện ra, thì phía sau tóc đã không còn mấy, mà phía trước, vẫn như cũ là dài ngang eo!

Thời điểm kéo đưa ra phía trước cắt, Lâm Uyển Đình mới bừng tỉnh, lập tức hét toáng lên trước gương, thiếu chút nữa thì khóc, hô to: "Anh... A!"

Thanh âm cơ hồ muốn xuyên thấu mặt tường, Lâm Uyển Đình lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài: "Dư Lý, con tiện nhân này. Chắc chắn là cô cố ý, vì sao phải đối xử với tôi như vậy?"

Dư Lý với vẻ mặt thản nhiên, cười ha ha đến ra cả nước mắt, một một chút không che giấu, "Trời làm bậy, thì còn tha thứ được, nhưng tự mình làm bậy thì không thể sống! Không phải cô thích chiếm tiện nghi sao? Jeemy chính là nhà tạo mẫu có tiếng nhất ở Khang Thành, có thể mời anh ta cắt tóc cho cô đã là cả một may mắn trời cho đấy, cô được hời quá còn gì!"

( Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenmoi.vn!)

Ai cũng biết, Lâm Uyển Đình tự hào nhất chính là mái tóc này của cô ta, hình tượng hiền thục văn vẻ của cô ta cũng nhờ cả vào mái tóc này.

Mà bộ dạng bây giờ của cô ta... Dùng một câu biểu đạt chính là mặt người khác là mặt, còn mặt cô là mặt plus!

Trước kia còn có tóc che, nhưng hiện tại, trước dài sau ngắn thì không nói, hơn nữa phía sau tóc lại ngắn quá mức, tựa hồ có thể nhìn thấy da đầu, kết hợp với một mớ tóc dài che kín mặt, thoạt nhìn chật vật vô cùng.

Tô Thiên Từ nhìn thấy vậy trong lòng có chút đồng cảm, nhưng ánh mắt cô lại càng âm u và lạnh lùng hơn nhiều.

Cô đã sớm muốn đối phó Lâm Uyển Đình, nhưng nhiều lần liên tiếp trải chăn đều không bằng lần này Dư Lý ra một chiêu, làm đến trong lòng cảm thấy hả giận vui sướng. Quả nhiên, cô xuống tay vẫn chưa đủ tàn nhẫn!

Lâm Uyển Đình nghe được những lời này, tức giận đến toàn thân phát run, giống như điên lên mà hướng về phía Dư Lý nhào tới, rống giận: "Dư Lý! Tôi giết cô!"

Nhưng không chờ Lâm Uyển Đình tới gần thì đã bị Jeemy nhanh tay kéo ra.

Thoạt nhìn Jeemy yểu điệu vậy thôi nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, thừa sức để kéo một người phụ nữ đang phát điên lại.

Nơi này đu tới đi lui đều có bảo an tuần tra, Dư Lý vừa lên tiếng, đã có hai nhân viên bảo an đến kéo Lâm Uyển Đình ra ngoài.

"Thiên Từ, chúng ta không phải bạn tốt sao? Con tiện nhân Dư Lý kia hại tớ như vậy, cậu phải giúp tớ báo thù, giúp tớ báo thù!" Lâm Uyển Đình giãy giụa rống to.

Tô Thiên Từ nghe được Lâm Uyển Đình lớn tiếng xin giúp đỡ, thì không thèm để cô ta vào mắt.

Chỉ là bên môi cô lại gợi lên nụ cười, lạnh nhạt xua tay: "Hiện tại không kéo đi, tính chờ thêm năm nữa sao?"

Nghe cô nói, trong lòng Lâm Uyển Đình rơi lộp bộp, càng điên cuồng giãy giụa đi lên, gào rống: "A! Dư Lí, Tô Thiên Từ, các cô sẽ không được chết tử tế. Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với các người, mà một hai phải đối xử với tôi như vậy!"

Dư Lý ngáp dài một cái đầy lười nhác, cô ấy cười lạnh một tiếng: "Cô nên hỏi lại chính mình đi, năm đó cô và Liễu An An ức hiếp chúng tôi như thế nào, không có các người lúc trước "trợ giúp", thì Dư Lý tôi sẽ không có hôm nay."

Ánh mắt Lâm Uyển Đình né tránh, lớn tiếng gào rống: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì, Dư Lý, cô sẽ phải trả giá lớn vì những chuyện mà ngày hôm nay cô đã làm với tôi!"

"Cảm ơn đã chúc phúc, kéo cô ta ra!"