[Ngân hàng Tư vấn: Tài khoản của bạn đã nhận được 10 vạn nhân dân tệ vào ngày 10 tháng 7 năm 2016 và số dư là 100001,34......]

Đột nhiên đầu óc ‘ong ong’, Lục Diệc Hàn ngẩn ngơ. Nhưng rất nhanh, cậu ta liền kêu lên một tiếng thảm thiết, nhanh chân chạy đi lấy khăn lau màn hình máy tính, một bộ đau lòng không thôi.

[Thiên Thiên Tô Từ]: Nhận được chưa?

[Viễn Lục Diệc Hàn]: Nhận được rồi!

[Viễn Lục Diệc Hàn]: Cậu phát tài sao? Không phải cậu vẫn còn đi học à? Ở đâu ra mà lại có nhiều tiền như thế?

[Viễn Lục Diệc Hàn]: Nghe nói cậu gả cho Lệ Tư Thừa, đây không phải là thật sự đấy chứ? Người trên video kia là cậu?

[Viễn Lục Diệc Hàn]: Thú vị đây, cậu định đào bới lịch sử đen tối của ai? Để tôi xem có đào hết ra được mười tám đời tổ tiên của người đó không nhé!

Tô Thiên Từ nhìn tin nhắn của Lục Diệc Hàn, không nhịn được mà thấp giọng cười một tiếng.

Gia hỏa này, thật đúng là một chút cũng không thay đổi!

Ngón tay thanh mảnh nhảy nhót một hồi ở trên bàn phím, rất nhanh tin nhắn đã được gửi đi.

[Thiên Thiên Tô Từ]: Liễu An An.

Nhìn đến ba chữ này, Lục Diệc Hàn làm ra vẻ mặt đã biết, gửi lại tin nhắn với dòng chữ "OK".

[Viễn Lục Diệc Hàn]: Lấy tiền của người giúp người diệt trừ tai họa! Yên tâm, nhất định tôi sẽ làm được.

[Thiên Thiên Tô Từ]: Cảm ơn.

[Viễn Lục Diệc Hàn]: Trên Weibo cũng có người của tôi, đợi lát nữa điều tra ra được, tôi sẽ trực tiếp đăng lên Weibo!

[Thiên Thiên Tô Từ]: Cầu mà không được (Like)

“Nha đầu này…” Lục Diệc Hàn bật cười, liền click chuột mở bảng mã ra, bắt đầu chuẩn bị công việc.

——————————

(Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!)

Tắt cửa sổ nói chuyện đi, Tô Thiên Từ chuẩn bị tắt luôn cái máy tính thì đột nhiên có một tin nhắn mới được gửi đến.

[Uyển Đình]: Cậu thật sự đang online sao? Thiên Thiên Tô Từ!

Tô Thiên Từ nhìn cái tên này, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Là cô ta, Lâm Uyển Đình.

Cô từng cho rằng đây là người bạn tốt của mình, nhưng thật không ngờ cô ta lại gián tiếp giúp cho kế hoạch của Liễu An An và Đường Mộng Dĩnh thành công, đẩy cô vào vòng xoáy bi kịch cả đời.

Do dự một chút, Tô Thiên Từ vẫn chọn mở khung chat ra, nhắn lại một từ "Ừ".

[Uyển Đình]: Không nghĩ tới thật sự là cậu, đã lâu không gặp.

[Nữ Tử Hảo Cầu]: Woa, khó có khi Lệ thiếu phu nhân online!

Cách màn hình, Tô Thiên Từ vẫn có thể nhận được trong lời nói này chứa đầy sát khí.

[Khiêm Khiêm Quân Tử]: Lệ thiếu phu nhân? Đây là tình huống gì vậy?

[Nữ Tử Hảo Cầu]: Cô ta gả vào đệ nhất hào môn ở Khang Thành, cậu không biết sao? Không xem cái video ngày hôm qua à? Liễu An An bị cô ta đưa vào cục cảnh sát rồi!

[Khiêm Khiêm Quân Tử]: Không phải chứ? Tốt xấu gì cũng là bạn học mà, sao lại đối xử với nhau như thế?

[Uyển Đình]: Mọi người đừng chỉ trích Thiên Thiên nữa! Tôi đã xem qua video đó rồi, đúng là Liễu An An ăn nói có hơi quá đáng.

[Nữ Tử Hảo Cầu]: Lâm Uyển Đình, không phải cô là bạn tốt của Liễu An An sao? Như thế nào mà lại nói giúp cô ta vậy, hay là thấy người ta bây giờ là Lệ thiếu phu nhân rồi, nên muốn ôm đùi?

……

Hỗn loạn!

Lúc còn học cấp ba, mấy người này đã không có thiện cảm với cô, hiện tại nói chuyện cũng giương cung bạt kiếm.

Tô Thiên Từ quyết định không để ý tới bọn họ, liền mở một cửa sổ mới ra, bắt đầu đánh chữ.

Hơn một giờ lúc sau, mới hoàn thành.

30 điều khoản, mỗi một cái đều rất rõ ràng và sáng tỏ.

Khẽ duỗi người, giãn cơ vì ngồi quá lâu. Tô Thiên Từ nhìn những điều khoản kia, ánh mắt hơi tối sầm lại.

Cho dù cô không ra tay trước, thì nhất định cũng có ngày Lệ Tư Thừa sẽ mang điều khoản này ra để ép cô ký.

So với việc tiếp thu một cách bị động, thì không bằng cô chủ động tiếp chiêu.

Chỉ là, năm đó Lệ Tư Thừa ra hạn hiệp ước với thời gian là 5 năm, mà bây giờ cô định ra là một năm.

Cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, chỉ thiếu mỗi đóng dấu nữa là xong.

Tiêu đề bản hợp đồng rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: Hiệp ước ly hôn!