" Ngày đi, tháng chạy, năm bay. Thời gian nước chảy chẳng quay được về. "

Thời gian chớp mắt đã qua, thai nhi trong bụng của Trương Tiểu Nặc đã được sáu tháng tuổi.

Trương Tiểu Nặc mặc trên người bộ đầm trắng tinh khiết, tóc được cột gọn gàng ngang thắt lưng.

Cô ngồi trước ngôi mộ quen thuộc, dưới đất là một bó hoa trắng, một ly rượu nhỏ.

Trương Tiểu Nặc nâng khóe môi, bàn tay vô thức sờ lên chiếc bụng đang nhô lên:" Thiên Ca, em tới bệnh viện khám định kỳ, con trai rất mạnh khỏe."

Đáp lại cô vẫn là một khoảng trống vắng nhưng Trương Tiểu Nặc vẫn điềm đạm lên tiếng:" Con trai nuôi của anh thật phá, mỗi tối nó đều đánh lộn trong bụng em, không một buổi nào được yên ổn. "

Lời nói đầy ý tứ trách móc nhưng nụ cười trên môi đã bán đứng cô. Mỗi lần như thế thật sự rất đau nhưng lại cảm thấy vui vẻ, một niềm vui đắp đầy trái tim nhỏ của cô.


Sinh mạng thật sự rất quý giá và kì diệu, cô chứng kiến nó từ một thai nhi nhỏ bé từ từ có tay, có chân, có cả nhịp tim.

Nó gắn với sinh mạng của cô, bảo bối của cô.

Trương Tiểu Nặc chậm rãi lên tiếng, ánh mắt phiếm hồng:" Em phải về rồi, lần sau em lại tới nhé. "

Dứt lời, cô khó khăn đứng dậy, chầm chậm bước đi con đường hẻo lánh. Gió mát khiến cô lạnh cả sống lưng, trái tim nhỏ vô thức bị siết chặt lại.

Diệp Thiên Ca, kiếp sau, kiếp sau em sẽ làm trâu làm bò bên cạnh anh.

Kiếp này, em phụ anh rồi.

Diệp Tử Hàn ngồi trên xe thấy Trương Tiểu Nặc bước ra liền vội vàng xuống xe đỡ cô vợ nhỏ của mình.

Nhìn thấy ánh mắt phiếm hồng ấy, trái tim không khỏi đau lòng. Bác sĩ nói là do tâm lý, phụ nữ có thai rất dễ xúc động, không kiềm được cảm xúc của bản thân.


Phụ nữ thật sự rất khó làm, đặc biệt những lúc mang thai, sinh con.

" Lạnh không? "

Vừa nói vừa giúp cô cài dây an toàn, một vẻ mặt sủng nịnh.

Trương Tiểu Nặc lắc đầu, chiếc xe chậm rãi di chuyển. Nhìn những cảnh vật bên ngoài tâm trạng cũng bình ổn lại.

Diệp Tử Hàn không đưa cô về nhà mà trực tiếp qua nhà của Lăng Thiếu Phong.

Từ lúc Đường Noãn dọn tới sống thử với Lăng Thiếu Phong thì hễ một tuần lại đãi ăn hai ba lần. Tuy làm rất mệt nhưng vô cùng vui vẻ.

Thậm chí Lăng Thiếu Phong có ý định muốn mua căn hộ bên cạnh nhà hai người nhưng rất tiếc chủ căn hộ không chịu bán.

Trương Tiểu Nặc khẽ mỉm cười, vô thức sờ lên chiếc bụng to.

Chiếc xe dừng lại ở căn nhà Lăng Thiếu Phong, Diệp Tử Hàn đỡ cô xuống xe, chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng nói của Lăng Thiếu Phong.


" Hai anh chị cuối cùng cũng tới rồi. "

Vừa nói vừa bắt đầu nướng các hải sản, mùi thơm phưng phức khiến cô không nhịn được nuốt nước bọt.

Do có khói bụi nên cô được ngồi một chỗ chơi đùa, bà bầu cũng rất có lợi a.

Lúc này, Diệp Tử Hàn bưng các món ăn tới để lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cô.

" Ăn ít thôi, một lát về anh nấu cháo cho em. "

Vừa nói vừa sờ lên bụng của cô, nhướn người qua hôn lên má hồng hào ấy.

Trương Tiểu Nặc mỉm cười ngọt ngào, vâng dạ:" Em muốn ăn cháo cá. "

Khóe miệng cong lên, Diệp Tử Hàn cưng chiều nhéo má cô:" Gọi ông xã. "

" Ông xã. "

" Ngoan. "

Sắc mặt Trương Tiểu Nặc chợt phiếm hồng, thật sự muốn cắn vào mặt anh một cái thật mạnh.

Lần đầu tiên cô gọi ông xã là lúc mang thai được bốn tháng. Diệp Tử Hàn nghe tin cô nhập viện vì bị té ngã ở quán coffee liền bỏ cuộc họp chạy vào.
Ngày đó, anh chạy vào bệnh viện với một bộ dạng lo sợ, gương mặt trắng bệch. Thấy cô anh liền nhào tới ôm chặt cô vào lòng, lúc ấy cô cảm nhận được cả người anh run lên.

Diệp Tử Hàn ôm chặt cô không buông, dường như sợ sẽ mất đi một món vật quý báu.

Vì cái té ấy mà Trương Tiểu Nặc muốn khóc nấc lên, tuy bác sĩ bảo không có gì nhưng vẫn không kiềm được sự lo lắng trong lòng.

Nhưng không hiểu tại sao, khi có anh bên cạnh trái tim cô liền bình ổn trở lại.

Trong giây phút ấy cô mới biết Diệp Tử Hàn và cô là một. Nếu trên đời không có Diệp Tử Hàn, Trương Tiểu Nặc cũng không muốn ở lại một phút giây nào.

Và... Diệp Tử Hàn rất yêu, rất yêu, rất yêu Trương Tiểu Nặc.

" Ông xã. "

Diệp Tử Hàn theo phản xạ quay người lại, chưa kịp phản ứng một cái hôn liền rơi xuống.
" Yêu anh. "