Trương Tiểu Nặc nắm chặt bàn tay anh đặt lên bụng nhỏ của mình.

" Trong đây... có một thiên thần nhỏ. "

Không gian yên tĩnh với cơn gió mát mẻ khẽ lướt qua. Ánh sáng bên ven đường chiếu xuống mặt đất làm rõ hình bóng của hai người ngồi trên ghế.

Vẻ mặt Diệp Tử Hàn kinh ngạc đến tột độ, cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ cảm nhận được bàn tay của mình bị siết chặt lại, siết chặt đến nỗi không thể nào dứt ra.

" Thật...? "

Diệp Tử Hàn không tin tưởng vào đôi tai của mình, trong lòng có phần chờ đợi, có phần ngột ngạt.

Một lần nữa, Trương Tiểu Nặc lật lại tay anh đang khẩn trương run rẫy để lên bụng nhỏ ấy.

" Con à, chào ba đi. "

Diệp Tử Hàn đột nhiên phì cười, một nụ cười ấm áp nhất mà cô từng thấy, ánh mắt anh tràn ngập niềm vui, khóe miệng cũng kéo giãn cả ra. Anh siết chặt bàn tay cô, kích động ấn lên trán cô một nụ hôn dài.


" Cảm ơn em, cảm ơn em, cảm ơn. "

Khóe mắt Trương Tiểu Nặc chợt đỏ, khi biết mình có con Diệp Tử Hàn không như các ông bố khác chạy tung tứ phía, anh lại để tay lên bụng cô không chịu rời đi. Tuy đây không giống với tưởng tượng của cô nhưng cô vẫn cảm nhận được Diệp Tử Hàn rất yêu, rất yêu đứa bé này.

" Về thôi, chúng ta về nhà. "

Trương Tiểu Nặc gật đầu, vừa muốn đứng dậy anh đã ẵm cô lên. Trương Tiểu Nặc theo phản xạ la lên, một nụ hôn quen thuộc liền hôn xuống.

" Ưm! "

Diệp Tử Hàn buông đôi môi nhỏ của cô ra, không nhịn được cong khóe môi:" Chúng ra về nhà."

Trương Tiểu Nặc mỉm cười ngại ngùng, hai tay vòng qua cổ anh, tựa đầu vào bộ ngực cường tráng ấy.

Diệp Tử Hàn nhẹ nhàng đặt cô lên ghế phụ. Nhanh chân leo lên xe, chỉnh sửa ghế ngồi, điều hòa, còn mở cả nhạc lên. Đoạn đường về nhà đột nhiên thật dài, con đường này có thể chạy với vận tốc bốn mươi lăm đến sáu mươi. Anh chạy với tốc độ ba mươi lăm, chiếc ô tô hai bánh còn chạy nhanh hơn anh.


Trương Tiểu Nặc liếc nhìn anh, khóe miệng giật giật.

Ở một diễn biến khác, Đường Noãn ngồi trên giường xem phim nhưng sắc mặt lại đỏ ngầu, trái tim nhỏ đập theo tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Khi tiếng nước chảy dừng hẳn, trái tim đập nhanh đến khó chịu, không kiềm được suy nghĩ lung tung.

Không sao đâu, anh ấy hứa sẽ không làm gì mình cơ mà.

Tự nhủ với bản thân là như vậy nhưng vẫn cảm thấy lo sợ, Đường Noãn a Đường Noãn, sao mày lại có thể đồng ý ngủ ở đây chứ?!

Lúc này cửa phòng tắm mở toang ra, Lăng Thiếu Phong mặc trên người bộ đồ ngủ màu đen, vừa đi vừa lau đầu.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, không khí thập phần ngại ngùng.

Lăng Thiếu Phong chuyển dời ánh mắt sang chỗ khác, để chiếc khăn lên bàn. Anh nhấn nút tắt đèn bên cửa, cả căn phòng liền chìm trong bóng tối, chỉ có một ánh đèn nhỏ chói lóa bên cạnh giường.


Cảm nhận được một bên giường bị lún xuống, Đường Noãn hít một hơi thật sâu, mùi thơm của dầu gội, sữa tắm xông vào mũi, cô vô thức nuốt nước bọt.

Lăng Thiếu Phong xoay qua tắt đèn bên cạnh giường, kéo cô nằm xuống ôm vào lòng.

" Ngủ. "

Đường Noãn cắn chặt môi dưới, hai tay hai chân của anh ôm chầm lấy cô khiến cô không thể nào thoát khỏi cái ôm ấy.

Căn phòng yên tĩnh vô cùng, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai.

Đường Noãn thả lỏng người, liếc sang thấy anh đã chìm vào giấc ngủ, liền nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang ôm chặt thân thể cô.

Chưa kịp gỡ anh đã ghì chặt người cô khiến cô chẳng thể nào cử động.

" Em... em chưa muốn ngủ. "

" Vậy chúng ta tâm sự mỏng."

"..."

Trong phút chốc anh đã nằm lên người cô, không khách khí hôn lên cái miệng nhỏ nhưng rất nhanh liền rời ra.
" Thế nào? Có muốn ngủ không? "

Trong bóng tối, Đường Noãn không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm nhận được bàn tay anh từ gương mặt cô dời xuống cái cổ nhỏ, nút áo đầu tiên bị anh tháo tung ra.

" Lăng Thiếu Phong! "

Lăng Thiếu Phong cong cong khóe môi, nằm xuống bên cạnh cô:" Được rồi, ngủ đi. "

Lúc này, điện thoại để bên cạnh bàn chợt rung lên, Lăng Thiếu Phong buông cô ra, nhướn người với lấy chiếc điện thoại.

" Vợ tôi có thai rồi. "