Khi đi tới căn hộ nhỏ của mình, bất giác thở ra một hơi mệt mỏi. Đường Noãn lấy chìa khóa từ trong túi mở cửa đi vào nhà.

Cô nhìn căn hộ nhỏ của mình, sạch đẹp thoáng mát, đáng lẽ phải vui mừng nhưng cớ sao lại có một cảm giác cô đơn, một cảm giác không thể nói thành lời.

°°°

Cũng như những ngày thường, Đường Noãn dọn vệ sinh nhà cửa, làm một ly matcha để thưởng cho bản thân sau một ngày làm mệt mỏi. Cô nằm trên giường bật lotop ra để cày những bộ phim hay.

Cuộc sống đơn giản có vẻ được nhiều người ngưỡng mộ nhỉ?

Nhưng khi bạn một mình ngồi ăn cơm với tiếng nói chuyện truyền ra từ ti vi, bạn một mình nằm trong căn phòng tối om giữa bốn góc tường, một người đi trên con đường lớn không một bóng người, lặng lẽ nằm khóc... không một ai an ủi.

Cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?


Khi màn đêm buông xuống, cả thành phố chìm trong giấc ngủ êm đềm, bạn mới thật sự hiểu rõ cảm giác cô đơn kinh khủng đến nhường nào!

Đường Noãn nằm trên giường lạnh run cả sống lưng, cô đứng dậy với lấy đồ điều khiển máy lạnh tăng lên 23°C, đóng lại chiếc lotop để bên cạnh giường. Có lẽ do yên tĩnh cơn buồn ngủ liền ập tới, vừa mới nằm lên giường thì tiếng đập cửa truyền đến.

Ấn đường khẽ nheo lại, cô ngước đầu nhìn đồng hồ giờ này đã hai mươi giờ hơn rồi.

Đường Noãn mang theo sự nghi ngờ đi ra mở cửa, đập vào mắt là người đàn ông say rượu, nhìn cô mỉm cười.

Gương mặt đỏ ngầu vì men rượu, Lăng Thiếu Phong không quan tâm đến vẻ mặt bất ngờ của cô đã tự ý đi vào nhà, đi theo hướng phòng riêng của cô.

Đường Noãn chạy theo chắn đường trước mặt anh:" Anh đi đâu đấy? "


" Ngủ."

Lăng Thiếu Phong cũng không nói nhiều, đẩy bàn tay cô ra trực tiếp mở cửa phòng nhưng một lần nữa bị cô chặn lại.

" Anh về nhà mà nghỉ ngơi, ở đây chỉ có một căn phòng. "

" Say rượu chạy xe rất nguy hiểm a. "

Đường Noãn hít một hơi thật sâu, bàn tay vẫn siết chặt cánh tay anh:" Sopha. ''

Lăng Thiếu Phong ấm ức nhìn cô, vẻ mặt như bị ai đó ăn hiếp trông thật nực cười.

" Một lần, một lần. "

Vừa nói vừa giơ một ngón tay lên như một đứa trẻ nhõng nhẽo xin mẹ làm một việc gì đó.

Đường Noãn mím chặt môi, mềm lòng buông tay ra khỏi cánh tay anh cũng như là đồng ý với lời cầu xin của anh.

Đạt được mục đích, Lăng Thiếu Phong không khỏi mỉm cười. Anh mở cửa phòng đi vào, mùi thơm nhạt dễ chịu xông vào mũi.

Không nói một lời đi một mạch vào rồi nhảy lên giường. Mùi hương quen thuộc quấn lấy tâm trí anh, khiến cho trái tim nhỏ ngứa ngấy.


Đường Noãn bất lực nhìn tướng nằm của anh. Chiếc giường đã nhỏ, một mình anh cũng đã chiếm hết nửa cái giường của cô.

Cô đi tới cạnh giường lấy cái gối nhỏ thân yêu, chưa kịp quay lưng đi bàn tay đã bị anh nắm lấy.

" Đi đâu? ''

Đường Noãn mỉm cười nhìn anh, vẻ mặt bất lực:" Ra ngoài ngủ. "

Lăng Thiếu Phong nheo lại thái dương, một tay kéo cô ngã xuống giường, nói chính xác là nửa người cô ở dưới đất, nửa người cô nằm trên người anh.

Gương mặt Đường Noãn chợt đỏ, khoảng cách hai người thật gần, gần đến nỗi cô không dám thở mạnh.

" Buông em ra. "

Lăng Thiếu Phong ôm chặt cô, không để cô phản ứng liền lật người cô lại, để cô nằm dưới thân mình:" Không."

Đường Noãn không thể phản kháng, lạnh lùng nhìn anh.

" Anh mệt rồi, em ở đây ngủ với anh được không? "
Lăng Thiếu Phong nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc cô ra sau, vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy.

Đường Noãn chợt mềm lòng, cũng không thể làm mặt lạnh với anh.

" Anh thật nặng. ''

Lăng Thiếu Phong phì cười, anh nằm sang bên cạnh nhưng vẫn không quên ôm chặt cô vào lòng, cảm giác ấm áp đắp đầy trái tim anh.

Vô thức mỉm cười.

Đương Noãn đưa tay vòng qua eo anh, mùi rượu cùng với mùi thuốc lá phả vào mũi nhưng sao cô lại cảm thấy dễ chịu?

Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người lặng lẽ ôm lấy đối phương.

Trái tim nhỏ được đắp đầy, đắp đầy bởi cái ôm vô cùng đơn giản nhưng đó cũng đủ khiến cho họ cảm thấy vui vẻ, mãn nguyện.