Tại phòng ngủ, Đường Noãn không ngừng thay đi cái khăn ấm trên trán Trương Tiểu Nặc. Cô lấy cái khăn khác vắt nước thật khô rồi đắp vào chiếc cổ nóng hổi ấy. Cơn sốt trên người Trương Tiểu Nặc không hề giảm mà còn tăng, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, rất khó tìm kiếm taxi vào giờ này.

" Diệp Tử Hàn... "

Trương Tiểu Nặc mơ mơ màng màng mở mắt, người trước mặt là Đường Noãn, không phải anh.

Gương mặt Trương Tiểu Nặc trắng bệch, không có sức sống.

Đường Noãn đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa người vào giường. Rót một ly nước ấm bên cạnh giường đưa tới Trương Tiểu Nặc.

" Bây giờ, có thể nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì chưa? "

Nét mặt Trương Tiểu Nặc rõ ràng cứng lại trong giây lát, cô nâng ly nước lên uống một ngụm nhỏ, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.


" Lúc anh ấy bảo tớ đốt bỏ hết tất cả đồ vật của Thiên Ca, tớ lập tức từ chối. Nhưng sau đó... tớ lại do dự. "

Bàn tay vô thức siết chặt ly nước trên tay, Trương Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, mỉm cười chưa xót:" Tớ gọi là anh ấy không được nên đã gọi cho Lăng Thiếu Phong, sau đó đi tới quán bar. Tớ bắt gặp được anh ta với Hứa Tĩnh ở cùng một chỗ, anh ấy nói với tớ, hôn nhân này là trò đùa, một trò đùa không hơn không kém. "

Đường Noãn thật sự không tin được Diệp Tử Hàn sẽ nói những lời này, môi nhỏ mím chặt:" Cậu tin ư? "

Trương Tiểu Nặc chợt mỉm cười, ánh mắt dừng ở chiếc nhẫn trên tay:" Tớ tin anh ấy sẽ không phản bội tớ nhưng cuộc hôn nhân này, có phải một trò đùa hay không, tớ không muốn tin. "

Mâu thuẫn ở đây thật sự không quá lớn, chỉ là giữa hai người hoàn toàn không có niềm tin vào đối phương.


Anh yêu cô, cô cảm nhận được.

Một người nếu có đủ yêu thương sẽ luôn có đủ kiên nhẫn.

Trách là trách cô, niềm tin cô dành cho anh chưa đủ sâu.

Vì thế, những đau đớn ấy cô hoàn toàn xứng đáng nhận được.

Nhưng cô lại không ngờ, những đau đớn khi mất đi anh khiến cô đau đến không thể thở.

Đường Noãn trầm mặc không lên tiếng, bên ngoài trời mưa vẫn còn rơi xuống mắt đất.

" Có lẽ tớ nên đi một thời gian, xem cuộc hôn nhân này nên dừng lại hay níu kéo. "

Để khoảng thời gian này chứng minh, Trương Tiểu Nặc có thật sự yêu Diệp Tử Hàn nhiều như thế không.

" Một bình rượu trắng, một thân gió sương.

Nhớ nhung chẳng dứt xuyên qua cả đời.

Một tràng hồi ức, sinh sinh diệt diệt, sáng trong tâm ta.

Nước mắt hòa hương rượu, khúc ca sầu bi..."

Tiếng nhạc u buồn vang lên trong căn phòng nhỏ bé, cơn mưa ngoài trời cũng đã tạnh chỉ là những mưa tíc tách.


Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc rõ ràng.

Diệp Tử Hàn yêu Trương Tiểu Nặc ai cũng có thể cảm nhận được. Trương Tiểu Nặc yêu Diệp Tử Hàn không biểu hiện ra ngoài thậm chí là không ai biết. Có thể chính cậu ấy cũng không biết, sẽ có một ngày mình lại yêu một người đàn ông như thế.

Không thể trách, bởi vì khi yêu ai cũng trở nên ngu ngốc, không phải sao?

Đường Noãn nằm một bên nhìn sang Trương Tiểu Nặc, trái tim cũng vô thức nhói lên một cái.

Cô gái trên giường rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ nhưng giọt lệ vẫn âm thầm rơi xuống.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào một căn phòng lớn, cũng làm cho căn phòng thêm chút ấm áp, khiến người đàn ông trên giường tỉnh lại trong giấc ngủ ngon.

Lăng Thiếu Phong ngồi dậy xoa xoa trán, tối hôm qua cả đêm thức sáng để uống rượu bây giờ cả người mệt mỏi không thôi.
Anh đứng dậy lượm lại chiếc áo khoát, lấy chiếc điện thoại từ túi áo ra.

Đã hơn mười một giờ trưa rồi.

Lăng Thiếu Phong nheo nheo mắt nhìn năm mươi ba cuộc gọi nhỡ, trong đó có mười sáu cuộc gọi từ Đường Noãn vào sáng nay.

Bàn tay lướt nhanh bấm vào số điện thoại được lưu trong danh bạ, nhưng đầu dây bên kia không có người nghe máy.

" Hành khách trên chuyến bay IB 341 lúc mười hai giờ từ Thượng Hải đến Hà Lan vui lòng đến Cổng số mười sáu để chuẩn bị khởi hành. ''

Tiếng thông báo vang lên lần thứ ba, Trương Tiểu Nặc ôm chặt Đường Noãn, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhạt:" Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt. Với lại cậu nhớ tuyển thêm nhân viên trong quán coffee, đừng để bản thân làm mệt. "

Đường Noãn gật đầu, mỉm cười nhìn cô nàng:" Được rồi, vào đi. ''
Bóng hình Trương Tiểu Nặc khuất dần, khi cô nàng đi vào cửa an ninh thì chiếc điện thoại trong túi cũng đã hết rung.

Khi Trương Tiểu Nặc nói muốn rời đi, cô không ngăn cản bởi vì cô biết cô bạn của mình muốn trốn tránh sự việc cũng cần một thời gian dài để khẳng định một số việc.

Trong phòng chờ của máy bay, Trương Tiểu Nặc ngồi trên ghế dựa dài màu trắng.

Bàn tay di chuyển trên màn hình điện thoại, rất nhanh liền xuất hiện một dòng chữ nhỏ, bàn tay chần chừ nhấn nút gửi.

Không biết bao lâu, đến lúc nhân viên đi tới nói có thể lên máy bay. Trương Tiểu Nặc vẫn không có dũng khí gửi đi, dòng tin nhắn chuyển thành một thư nháp.

'' Một vài trái tim được hàn gắn, một vài trái tim nát tan, mặc dù chẳng bao giờ có ai muốn vậy, bởi tình yêu luôn được thề thốt đầu bạc răng long. Tôi đã khóc, và cầu nguyện, và van xin, chỉ mong tình yêu bền vững. Hy vọng là tất cả những gì tôi cần, và đau đớn là tất cả những gì tôi tìm thấy. "