Hai người nằm trên giường đưa lưng về nhau, ở giữa dường như có một vết ngăn, một bức tường khiến họ không thể chạm vào đối phương.

Hai con người, hai trái tim đều đang rỉ máu...

Một giọt lệ ấm thấm vào trong áo gối.

Một gương mặt bình thản nhưng sao đáy mắt ấy chỉ còn bi thương?

°°°

Khi Trương Tiểu Nặc tỉnh dậy, Diệp Tử Hàn đã đi mất. Cô gượng người đi xuống giường, nhanh chân lẹ tay rửa mặt rồi đi tới quán coffee.

Hôm nay dậy hơi trễ, khi cô tới Đường Noãn đã mở cửa và dọn hết mọi thứ. Bây giờ đã gần mười giờ, quán cũng thưa thớt người.

Trương Tiểu Nặc đi vào trong quầy, thở ra một hơi.

" Vẫn ổn chứ? "

Đường Noãn xoay người nhìn cô, ánh mắt có phần dò xét.

Trương Tiểu Nặc thản nhiên gật đầu nhưng bộ mặt xuống sắc kia, quầng thâm kia đã nói lên tất cả.


" Muốn tới thì sẽ tới thôi. "

Nhưng lại không ngờ, nó sẽ khiến cô đau lòng đến thế.

Đường Noãn ấp a ấp úng nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói ra: " Nếu không yêu thì buông tay đi. "

Cả người cô bất chợt khựng lại, trái tim nhỏ vô thức nhói lên.

Không yêu sao?

Bàn tay phải sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay, H&N forever love, Hàn và Nặc mãi mãi một tình yêu.

Mãi mãi một tình yêu.

Khóe miệng kéo ra một đường cong hoàn mỹ, Trương Tiểu Nặc siết chặt bàn tay, nhắm chặt đôi mắt phiếm hồng.

Anh là vật thay thế của cô, còn cô cũng chỉ là một trò đùa hôn nhân của anh thôi.

Không phải là chính miệng anh nói sao?

" Dự án phát triển với chủ tịch Bell đã bắt đầu tiến hành, có thể trong vài tháng sẽ hoàn thành. Còn đây là bản thống kê của tháng này. "

Diệp Tử Hàn gật đầu với thư ký, cô ta hiểu ý nhận lấy bản tài liệu từ ông ta.


" Sau đây là bản "

" Tan họp đi. "

Ông ta chưa nói xong, Diệp Tử Hàn đã bực bội đứng lên đi ra phòng họp trước nhiều ánh mắt của các cổ đông và các nhân viên cấp cao.

Anh vừa đi vừa tháo cái cà vạt trên người, đi lên thang máy bấm nhấn nút tầng 66, phía sau là cô thư ký chật vật chạy theo.

Thang máy vừa mở liền nhanh chân đi vào phòng làm việc. Anh mệt mỏi ngã người xuống ghế, bỏ cái cà vạt vào trong hộp tủ nhỏ.

Một hộp quà đập vào mắt, đó là một vòng tay mà anh dự định tặng cô vì đã chăm sóc anh trong khoảng thời gian dưỡng bệnh.

Gương mặt hiện lên sự khác thường nhưng rất nhanh đã biến mất, anh đóng lại hộp tủ, chiếc cửa phòng làm việc mở toang ra.

Lăng Thiếu Phong đi tới ngồi xuống ghế đối diện, tự nhiên cầm ly nước của anh uống một ngụm.

" Công ty sắp phá sản sao? "


Câu nói hàm chứa nhiều ý tứ, Lăng Thiếu Phong lắc đầu mỉm cười, thái độ như không quan tâm:" Kiếm tiền nhiều như vậy cũng chẳng dùng hết, nghỉ ngơi mai lại làm. "

Theo thói quen gác chân lên bàn, Diệp Tử Hàn rút điếu thuốc ra, châm lửa hút một hơi dài.

" Tôi muốn diệt Hứa Tĩnh. "

Lăng Thiếu Phong hơi bất ngờ, cô ta chẳng phải là người đại diện của tập đoàn Diệp thị sao?

" Công ty ký rất nhiều hợp đồng với cô ta, nếu như tôi hủy đột ngột sẽ phải bồi thường. "

Diệp Tử Hàn nhếch miệng cười khinh bỉ, đáy mắt phát ra tia lạnh lùng:" Tuy số tiền này không là gì, nhưng tôi sẽ không để cho cô ta có được một xu từ tôi. "

Lăng Thiếu Phong xoay xoay chiếc ghế, đột nhiên mỉm cười, gương mặt có phần tò mò:" Chú muốn cô ta đồng ý với việc hủy hợp đồng, sau đó khiến cô ta thân bại danh liệt, không thể đứng trong showbiz? "
Khóe miệng kéo ra một đường cong, Diệp Tử Hàn xoay chiếc bút trên tay:" Chú nghĩ năng lực của tôi chỉ làm được như thế thôi sao? "

Ánh mắt hiện lên sự căm hận, vẻ mặt đầy sát khí:" Tôi sẽ đóng băng vị trí của cô ta, khiến cô ta không thể đứng trong cái Thượng Hải này! Cô ta đi tới một nơi nào, tôi cũng sẽ đập nát cái nơi đó. "

Lăng Thiếu Phong phì cười, bất lực nhìn anh:" Cô ta làm gì chú thế? "

Diệp Tử Hàn không trả lời, nuốt xuống cơn hận truyền lên lồng ngực, thở ra một hơi.

Lăng Thiếu Phong ở lại công ty Diệp Tử Hàn đến khi hoàng hôn buông xuống dự định rời khỏi. Nhưng không hiểu sao, Diệp Tử Hàn lại muốn đi theo anh tới quán bar, trong lòng không hiểu nhưng cũng không từ chối.

Cũng ở một nơi khác, Trương Tiểu Nặc ở tại nhà của Đường Noãn không chịu về. Hai cô nàng nằm trên giường xem một bộ phim đang hot trên mạng.
Thời gian theo thế mà trôi qua, Trương Tiểu Nặc một mình đi trên đường. Trong lòng có nhiều cảm xúc khó tả, nhưng khi con đường có dài đi chăng nữa thì cũng sẽ về tới đích.

Cô vừa đi tới trước cửa nhà một chiếc xe liền chạy tới, ánh đèn chiếu sáng vào người, đôi mắt vô thức nheo lại.

Diệp Tử Hàn đi xuống xe taxi, trên người đầy mùi rượu, đôi chân như bị ai đó nắm chặt, khó khăn bước đi.

Không khí đột nhiên lặng đi, im lặng đến đáng sợ!

Rõ ràng muốn tránh mặt đối phương nhưng số phận lại trêu đùa họ!

P/s: Các nàng yên tâm, chưa kết thúc ngược đâu!