Một giọt lệ trên khóe mắt liền rơi, trong giây phút này, cô thật sự hận bản thân, hận tại sao cô lại không dứt khoát, hận tại sao cô cứ nhu nhược, hận tại sao cô lại một lần nữa mở lòng khiến cho trái tim bị khoét một lỗ lớn.

" Anh ấy không làm gì tớ... là tớ... đánh mất anh ấy rồi. ''

Đúng thế, là cô đánh mất anh ấy rồi.

Đường Noãn đi ra khỏi phòng, không nói một lời.

Trương Tiểu Nặc ngồi dưới đất dựa người vào chiếc tủ, trong lòng không khỏi rối loạn. Ánh mắt chợt dừng ở chiếc nhẫn trên ngón tay, trái tim lỡ chậm một nhịp.

Trương Tiểu Nặc, từ ngày mày đeo chiếc nhẫn này lên tay, chẳng phải đã quyết định rồi sao?

Cô rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, nhập dãy số quen thuộc nhấn nút gọi đi.

Nhưng gọi mãi, đầu tay bên kia vẫn không có ai bắt máy. Trương Tiểu Nặc ngắt cuộc gọi, bàn tay di chuyển trên màn hình, nhấn vào một tên được lưu trên danh bạ.


'' Chị dâu. "

Lăng Thiếu Phong xoa hai bên thái dương, liếc nhìn sang Diệp Tử Hàn đã say sỉn nhưng vẫn không ngừng uống hết chai rượu trên tay.

" Cậu có biết, Diệp Tử Hàn đang ở đâu không? "

Giọng nói lạc đi hẳn, Trương Tiểu Nặc vô thức siết chặt chiếc điện thoại, đôi môi nhỏ mím chặt.

Lăng Thiếu Phong nhích người cách xa Diệp Tử Hàn, không dám nói lớn tiếng:" Chú ấy ở quán bar, một lát em gửi địa chỉ cho chị, chị cứ tới, em sẽ sắp xếp nói họ để chị vào. "

Cuộc gọi kết thúc, một tin nhắn nhanh chóng được gửi tới. Trương Tiểu Nặc đứng dậy, đi vào tolle rửa mặt sạch sẽ.

" Đường Noãn, tớ đi chút rồi về. "

Đường Noãn chưa kịp trả lời, bóng hình của Trương Tiểu Nặc đã biến mất.

Lăng Thiếu Phong cất chiếc điện thoại vào túi, đi qua Diệp Tử Hàn:" Công ty đột nhiên có chuyện, tôi về trước, lát sau lại tới. "


Tuy say nhưng không đến mức bất tỉnh, Diệp Tử Hàn vẫy vẫy tay, nhắm chặt đôi mắt ngã người xuống sopha.

Lăng Thiếu Phong xoay người đi, khóe môi nở nụ cười nhạt, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra trước cửa quán bar:" Một lát sẽ có một cô gái tới, cậu dẫn cô ấy vào phòng vip của Diệp tổng, biết chưa? "

" Vâng. "

Cậu thanh niên gật đầu, chỉ mới giấc trưa mà nhiều người tới thế.

Hứa Tĩnh ngồi ở quầy, nâng ly rượu lên uống một ngụm. Giờ này quán bar chưa có người, Lăng Thiếu Phong thích náo nhiệt như thế, nhất định không tới một mình.

Cô thì tới gặp mặt đạo diễn, hắn ta tới làm gì?

Ánh mắt lướt tới phòng vip trên lầu, Hứa Tĩnh rút mấy tờ tiền bỏ lên bàn, với lấy túi xách đi lên cầu thang.

" Cộc cộc. "

Hứa Tĩnh không chờ đối phương đáp lại, liền tự ý mở cửa. Khi thân hình nam nhân đập vào mắt, vô thức nở nụ cười đắc ý.


" Diệp tổng, đã lâu không gặp. "

Diệp Tử Hàn nheo nheo đôi mắt, cô ta đi tới ngồi xuống bên cạnh, tự tiện cầm chai rượu trên bàn uống một ngụm.

Hứa Tĩnh để một tay lên vai anh, bộ đầm màu đen đã ngắn nhưng khi ngồi chéo hai chân, bộ đầm dường như chỉ có thể che được vùиɠ ҡíи, cặp đùi trắng nõn hiện ra trước mắt.

Diệp Tử Hàn hoàn toàn không để ý, cảm nhận được bàn tay sờ soạng ở tai, trên người tỏa ra sát khí lạnh lùng.

" Cút ra! "

Anh gầm lên, vươn tay đẩy Hứa Tĩnh ra khỏi người.

Gương mặt đầy căm hận nhưng rất nhanh liền biến mất, Hứa Tĩnh mỉm cười quyến rũ, nhích tới bên cạnh người đàn ông, hôn lên dưới tai của Diệp Tử Hàn.

Không biết là may mắn hay xui xẻo, chiếc cửa phòng mở toang ra. Trương Tiểu Nặc nhìn đôi nam nữ ở sopha, cả người chợt cứng lại.
Không khí trong phòng lặng đi, Diệp Tử Hàn đẩy Hứa Tĩnh ra, bật người đứng dậy nhưng lại sững người, đôi chân như bị ai nắm chặt, cứng ngắc, giải thích sao?

Cô quan tâm sao?

Trương Tiểu Nặc hít một ngụm khí lạnh, vô cùng bình tĩnh đi tới trước mặt anh, bình tĩnh đến đáng sợ!

Im lặng và im lặng.

Trương Tiểu Nặc siết chặt đôi tay, liếc nhìn những chai rượu dưới đất, chuyển sang người cô gái đang bình thản ngồi trên sopha, quần áo sọc sệch.

" Không giải thích sao? "

Diệp Tử Hàn nhìn cô gái trước mắt, mím chặt môi không trả lời.

Im lặng, là thừa nhận sao?

Đôi mắt trở nên phiếm hồng, giọt lệ trên khóe mi dường như muốn tuôn trào, cô cắn chặt môi dưới, nuốt ngược vào trong.

" Nói đi chứ? "

" Tôi là vật thay thế của cô, còn cô cũng chỉ là một trò đùa của tôi thôi. Trong lòng cô có người khác, chẳng lẽ tôi không được kim ốc tàng kiều* sao? Trương Tiểu Nặc, đừng mơ tưởng tôi sẽ yêu mình cô! "
Cơn giận cùng sự đau thương cùng lúc lan tỏa trong ngực, hoàn toàn không thể kiềm chế những lời đã nói.

Thân thể không nhịn được run lên một cái, trái tim bị treo lơ lẳng rơi xuống tầng hầm sâu, gương mặt trở nên trắng bệt.

Trương Tiểu Nặc nở nụ cười, cười đến đau lòng. Trong giây phút xoay người, giọt lệ trên khóe mi rút cuộc đã không nhịn được rơi xuống.

Cô đi thẳng ra cửa phòng, bàn tay siết chặt khóa cửa, chỉ để lại một bóng lưng mạnh mẽ.

" Diệp Tử Hàn, lần này... thật sự kết thúc rồi. "