Diệp Tử Hàn xoa đầu cô, hôn xuống đôi môi nhỏ, rất nhanh liền rời ra. Ôm cô vào lòng, hưởng thụ những giây giút bình yên, ấm áp.

Trương Tiểu Nặc hai tay vòng qua eo anh, dường như có thể nghe được nhịp tim của anh, bĩu môi.

" Diệp Tử Hàn, em ghen rồi. "

Cơ thể chợt cứng lại, hoàn toàn không tin được những lời cô vừa nói, kéo cô ngồi dậy, ngồi đối diện với anh.

" Em ghen vì...? Anh à? "

Cô nhéo nhéo cái mũi cao ấy, bật cười:" Đúng thế, bên cạnh anh toàn những con bướm xinh đẹp. "

Diệp Tử Hàn bất ngờ, ngơ ngác nhìn cô cười, cứ thế ngơ ngác cười.

Ghen rồi, là yêu sao?

" Anh ưm! "

Chưa kịp mở lời đôi môi đã bị anh chiếm lấy, Diệp Tử Hàn ôm chặt eo cô, bá đạo xâm nhập vào khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi cô.

" Ưm buông. "

Càng đẩy anh, anh càng ôm chặt lấy cô không buông. Diệp Tử Hàn siết chặt eo cô, đầu lưỡi không lưu tình càn quyét miệng cô.


Không khí trong phòng tăng dần, Trương Tiểu Nặc gương mặt đỏ bừng vì không thở nổi, cô cắn lên môi dưới của anh, mùi máu tanh chảy vào miệng.

Diệp Tử Hàn lưu luyến rời khỏi môi cô, vô thức mỉm cười, ôm chặt cô vào lòng, thủ thỉ.

" Trương Tiểu Nặc, cảm ơn em. "

Cảm ơn em đã mở lòng với anh.

Lăng Thiếu Phong nheo nheo mắt nhìn đôi nam nữ, khóe miệng kéo ra một nụ cười. Rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ ngon nhưng lại bị quấy rầy.

Hôn thì hôn nhưng cớ sao lại phát ra âm thanh chứ!

Anh nhắm mắt lại, không muốn ăn cẩu lương của hai con người dở hơi này.

" Khụ. "

Trương Tiểu Nặc thoát khỏi vòng tay anh, nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó.

Gương mặt phút chốc đỏ lên:" Anh anh... "

Lăng Thiếu Phong bật người ngồi dậy, cười ranh ma:" Im tâm, em không thấy gì cả, nghe thấy thôi. "

"..." Xấu hổ quá đi mất!


Khác với vẻ mặt ngại ngùng của cô, Diệp Tử Hàn lại vô cùng thản nhiên. Dịu dàng xoa lên mái tóc dài ấy:" Về nhà thôi. "

Lăng Thiếu Phong ngáp ngắn ngáp dài, xoa xoa thái dương:" Không đi ăn à? Vậy tôi cũng về. "

Trương Tiểu Nặc cầm lấy túi xách, mỉm cười. Diệp Tử Hàn nắm chặt tay cô đi ra khỏi phòng việc, hoàn toàn coi Lăng Thiếu Phong là không khí, một tiếng chào cũng không có.

Nhưng cũng may mắn, đã vẫy tay một cái. Lăng Thiếu Phong nhếch miệng cười, sự thật luôn khiến con người đau lòng, tuyệt vọng... Anh lựa chọn giấu đi, có lẽ làm đúng rồi.

Ít nhất, giây phút này, Diệp Tử Hàn thật sự hạnh phúc, thật sự vui vẻ.

" Trên bãi biển Solenzara

Ta đã gặp nhau

Một ngư dân cùng cây đàn ghi-ta

Hát trong đêm mùa hạ

Một khúc ca vu vơ

Trên bãi biển Solenzara

Mỗi đêm ta khiêu vũ bên nhau

Và cái ngày em ra đi


Anh đã nhận ra rằng anh yêu em

Và anh đã không rời xa em nữa..."

.......

Tiếng nhạc vu vơ vang lên trong căn nhà nhỏ, Đường Noãn ngâm nga bài hát, đứng trong bếp làm thức ăn.

" Ting Ton "

Đường Noãn nheo nheo đôi mắt, chạy ra ngoài mở cửa. Khi cánh cửa mở toang ra, cả người cứng lại như bị ai đó điểm huyệt.

Lăng Thiếu Phong đứng đó nhìn cô, đôi mắt hai người giao nhau, không khí dường như ngưng đọng.

" Anh... tìm tôi sao? "

Đường Noãn mở lời phá tan không khí ngột ngạt này.

Lăng Thiếu Phong nghiêng người đi vào trong nhà, tự nhiên đi tới sopha ngã người xuống.

" Qua đây. "

Đường Noãn đóng cửa lại, e dè đi tới trước mặt anh. Chưa kịp phản ứng đã bị một lực kéo lại, trong phút chốc đã nằm trong ngực anh.

Lăng Thiếu Phong ôm chặt eo cô, cơ thể mềm mại của cô khiến anh nhớ lại đêm hôm đó, máu trong người đột nhiên trỗi dậy.
" Anh anh buông tôi ra.''

Giọng nói trở nên gấp gáp và lộn xộn, trái tim đập loạn nhịp.

" Một chút thôi. "

Tiếng nhạc vu vơ vang lên trong căn nhà lặng im, có lẽ cô mở máy lạnh rất lớn, không quá lạnh lại rất ấm.

Đường Noãn hửi thấy mùi khét truyền từ trong bếp ra, vừa muốn bảo anh buông ra nhưng, Lăng Thiếu Phong đã chìm vào giấc ngủ.

Trong lòng có chút không nỡ đánh thức anh dậy, cô nhẹ nhàng gạt bỏ cánh tay đang ôm eo cô ra, đi vào phòng lấy chăn đắp cho anh.

* Diệp gia.

Trương Tiểu Nặc vừa mới tắm xong, trong phòng không có một bóng người, cô đi ra ngoài ban công nhìn lên bầu trời.

" Thiên Ca, anh không được bỏ lại em đâu nhé! " Cô gái ngồi bên cạnh giường bệnh, nước mắt cứ rơi xuống gương mặt nhỏ.

Cậu thanh niên dịu dàng nhìn cô cười, nâng tay lau đi những giọt lệ trên má:" Ngốc à, chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi. "
Cậu thiên niên cầm chặt tay cô, một tay chỉ lên bầu trời, qua bức màn kính trong phòng bệnh.

" Em thấy ngôi sao trên trời không? Nếu như anh mất, anh cũng sẽ xin Diêm Vương để anh làm một ngôi sao nhỏ trên bầu trời ấy, nếu vậy, em buồn thì có thể nhìn lên bầu trời, kể lể cho anh nghe. "

Trương Tiểu Nặc mỉm cười, đôi mắt to ngấn lệ, chỉ cần nhắm mắt giọt lệ liền tuôn trào.

Chiếc cửa ban công mở ra, Diệp Tử Hàn vòng hai tay qua eo cô, hôn lên chiếc cổ nhỏ:" Anh đi tắm đây, trời hôm nay trở gió, kẻo lạnh. "

Trương Tiểu Nặc gật đầu, hôn lên môi anh.

Khi chiếc cửa vừa đóng lại, nước mắt liền tuôn trào. Trương Tiểu Nặc nhìn lên bầu trời, cười chua xót.

Thiên Ca, xin lỗi... Em xin lỗi, em phụ anh rồi, em đã không giữ đúng lời hứa của chúng ta. Em đã phản bội tình yêu của chúng ta...
Cô mỉm cười, nhìn lên ngôi sao lấp lánh nhất.

" Kiếp sau nhé, kiếp sau, em sẽ là của anh. "