Lăng Thiếu Phong liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, do dự nhưng nghĩ tới các món ăn thì không nhịn được nuốt nước bọt.

" Được. "

°°°

" Ăn cơm thôi. "

Đường Noãn bưng từng dĩa thức ăn đặt lên bàn, hớn hở bày chén đũa.

Ting ton.

Lúc này, chuông cửa reo lên, Đường Noãn vừa muốn chạy ra mở cửa nhưng Dì quản gia đã nhanh hơn một bước.

" Chào dì. "

Nghe được giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, cả người chợt khựng lại.

Tại sao anh ta ở đây?

" Tới rồi à?"

Trương Tiểu Nặc đỡ Diệp Tử Hàn xuống lầu, thấy hai người đều ngơ ngác không khỏi nghi ngờ.

Lăng Thiếu Phong mỉm cười tà mị, nhìn vẻ mặt hoang mang của Đường Noãn đột nhiên trở nên vui vẻ.

" Vào ăn cơm thôi. "

Lăng Thiếu Phong đẩy nhẹ đầu cô, nhìn cô có phần lưu manh.

Tay phải của anh cũng đỡ hơn vài phần, không còn đau nhức. Nhưng Trương Tiểu Nặc vẫn ân cần đút anh ăn.


Diệp Tử Hàn nhìn cô không rời mắt, hoàn toàn coi hai vị khách trong nhà như không khí.

Một bên ngọt ngào, một bên xấu hổ.

Trong bữa ăn, từ đầu tới cuối Đường Noãn không dám ngẩn đầu lên. Dường như muốn chôn mặt vào chén cơm, tuy vậy vẫn cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn chầm chầm vào người cô.

" Món sườn cay ngon thế. "

Lăng Thiếu Phong xới cho mình chén cơm thứ hai, vừa ăn vừa khen ngợi tài nghề của chị dâu mình.

Trương Tiểu Nặc mỉm cười nhìn anh, đôi mắt phát sáng:" Món này của Đường Noãn. "

Không khí đột nhiên trở nên quái lạ, Đường Noãn thật sự muốn tìm một lỗ để chui vào.

" Tập đoàn Hạ thị thu mua thế nào rồi? "

Diệp Tử Hàn muốn hưởng thụ sự chăm sóc của vợ nhưng nhìn chén cơm chưa đụng vào ấy, tự mình dùng tay trái để ăn.

" Đã có được 80% cổ phiếu, còn 20% của hai cổ đông nhất quyết không chịu bán. "


Diệp Tử Hàn nhếch miệng cười lạnh lùng:" Rượu mời không uống uống rượu phạt, trực tiếp ra tay đi. "

Lăng Thiếu Phong suy ngẫm một hồi, đột nhiên phì cười:'' Chú nghỉ ngơi đi, để tôi ra tay. "

Buổi cơm ấm áp rất nhanh lại kết thúc, Trương Tiểu Nặc giúp Dì quản gia dọn chén, liếc nhìn đồng hồ cũng đã tám giờ.

'' Lăng Thiếu Phong, chở Đường Noãn về giúp nhé? Ở đây rất khó bắt taxi. "

Đường Noãn sững cả người, liên tục lắc đầu.

" Được. " Cô chưa phản ứng kịp đã bị Lăng Thiếu Phong kéo đi.

" Lăng Thiếu Phong, làm gì làm, nếu ăn thì phải biết chùi miệng."

Tin nhắn vừa được gửi đi, Diệp Tử Hàn vô thức mỉm cười, nâng ly rượu lên uống một ngụm.

Diệp Tử Hàn nhìn lên bầu trời, hôm nay thời tiết rất tốt khiến tâm trạng con người cũng trở nên dễ chịu, thoải mái.


Nghe được tiếng động truyền ra từ căn phòng, Diệp Tử Hàn mở cửa ban công đi vào.

Trương Tiểu Nặc mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, tóc vừa được gội còn ẩm ước khiến cho áo cũng ước nhem.

Diệp Tử Hàn đi tới cầm lấy chiếc khăn trên tay cô, một tay kéo cô ngồi xuống đùi, dùng tay trái để giúp cô lau đi những cộng tóc mềm mại.

Trương Tiểu Nặc ngồi trên đùi anh, có phần ngại ngùng.

Không biết từ lúc nào, chiếc khăn tắm rơi xuống. Diệp Tử Hàn hôn lấy chiếc cổ nhỏ như một con sói đói khát.

Đầu lưỡi anh xâm nhập vào khoang miệng cô, triền miên không buông.

" Ưm buông. "

Trương Tiểu Nặc đẩy anh ra, gương mặt đỏ bừng, e dè:" Tay anh vừa mới phẫu thuật. "

Diệp Tử Hàn mỉm cười tà mị:" Tay anh không thể động nhưng " em trai " vẫn còn rất khỏe mạnh a. "

" Không được! ''
Diệp Tử Hàn ôm chặt eo cô, mỉm cười lưu manh:" Thỏa mãn em, không cần dùng tay."

"..."

Trên con phố nhỏ, chiếc xe màu trắng chậm chạp chạy trên đường.

Đường Noãn nhắm mắt giả vờ ngủ, không dám đối mặt với anh.

Chiếc xe đột ngột dừng lại, Đường Noãn cắn chặt môi dưới.

Trốn được nhất thời cũng không trốn được cả đời.

Không sao, không sao đâu.

" Tới rồi. "

Đường Noãn giả vờ ngáp ngủ, vờ như không có chuyện gì xảy ra:" Cảm ơn anh. "

Cứ tưởng là xong nhưng khi đi được vài bước, bàn tay đột nhiên bị ai đó kéo lại.

" Chuyện tối qua "

" không, không cần. " Đường Noãn hốt hoảng chặn lời anh, mỉm cười:" Tôi và anh đều là người thành niên, không cần trách nhiệm gì cả. "

Lăng Thiếu Phong mỉm cười, ôm chặt eo cô khiến khoảng cách hai người càng thêm gần.

" Cô không cần tôi chịu trách nhiệm nhưng... cô phải chịu trách nhiệm với tôi. "