Lăng Thiếu Phong siết chặt cổ tay Trương Tiểu Nặc, nhìn gương mặt đầy giọt lệ ấy mỉm cười chua xót.

" Cô quan tâm anh ta sao? Từ đầu đến cuối, Diệp Tử Hàn chính là người thay thế! Là một vật thay thế... một vật thay thế yêu cô bằng cả tính mạng của mình... "

Trương Tiểu Nặc dứt bàn tay ra, điên cuồng lắc đầu:" Không, không phải như thế... "

" Haha, Trương Tiểu Nặc! Nửa năm rồi, kết hôn gần nửa năm nay, Diệp Tử Hàn đối xử với cô như thế nào? Anh ấy yêu cô như thế, tốt với cô như thế, nhưng cuối cùng vẫn không bằng một xác chết? Không bằng một người đã chết trong quá khứ sao...? "

Nước mắt không kiềm được rơi xuống, từng câu nói của anh như từng dát dao đâm thẳng vào tim cô.

" Trương Tiểu Nặc, cô thật tàn nhẫn... "

Trương Tiểu Nặc thẩn thở nhìn vào phòng phẫu thuật, nước mắt không ngừng chảy xuống.


Thượng đế, ông đã đem đi người con yêu nhất. Lần này, có thể buông tha cho anh ấy không?

Xin ông hãy phù hộ cho anh ấy.

Đầu óc hỗn loạn, trái tim như rỉ máu, gương mặt Trương Tiểu Nặc trắng bệt, giọt lệ rơi xuống bàn tay lạnh ngắt.

H&N Forver love, Diệp Tử Hàn, anh không được có chuyện gì, không được có chuyện gì...

Thời gian tích tách trôi qua, phòng phẫu thuật mở ra, Trương Tiểu Nặc chạy tới nắm chặt tay bác sĩ, không nói lên lời.

" Bệnh nhân đã vượt qua nguy hiểm, tay phải bị va chạm mạnh dẫn đến gãy xương, đầu bệnh nhân có sự chấn thương nhẹ, còn những chi tiết khác phải chờ bệnh nhân tỉnh dậy mới có thể xác định. "

" Cảm ơn bác sĩ. ''

Lăng Thiếu Phong đi tới phía trước cùng các nhân viên y tá đẩy Diệp Tử Hàn lên phòng bệnh.

Lay hoay tới giờ đã hơn mười một giờ đêm, Trương Tiểu Nặc ngồi bên cạnh giường bệnh sờ lên những vết bầm trên mặt anh, xót xa.


Em xin lỗi.

Xin lỗi về tất cả mọi chuyện đã làm.

Lăng Thiếu Phong mở cửa đi vào, lạnh lùng nhìn cô.

" Cô về đi. "

Trương Tiểu Nặc mỉm cười lắc đầu, giọng nói lạc hẳn đi:"Sáng mai tôi sẽ đi, anh mệt rồi, sáng mai hãy tới. "

Lăng Thiếu Phong liếc nhìn chiếc sopha ngỏ đối diện giường bệnh, xoay người rời đi.

Trương Tiểu Nặc ngồi bên giường cầm lấy tay Diệp Tử Hàn, trong giây phút này, cô mới nhận ra được anh quan trọng đến nhường nào.

Chỉ là, cô không thể phân biệt được, đối với anh là sự ỷ lại hay là yêu.

Kí ức đầy những niềm vui, nỗi buồn, muốn níu giữ lại muốn quên đi.

Buông không được, dứt không ra...

Khi mặt trời vừa nhô lên, Lăng Thiếu Phong đã lái xe tới bệnh viện, anh muốn coi người phụ nữ kia chăm sóc Diệp Tử Hàn như thế nào.

Nhưng kết quả khiến anh ngẩn người giây lát, khi tới bệnh viện đã không thấy Trương Tiểu Nặc đi đâu.


Hừ!

Lăng Thiếu Phong bụng đói cào cào, đi ra căn tin mua thức ăn. Khi đi lên phòng bệnh thì thấy có nhiều bác sĩ tập hợp trong đó, trái tim chợt đập chậm một nhịp.

" Anh ta sao rồi?"

Bác sĩ vừa mở cửa phòng bệnh, Lăng Thiếu Phong liền đi tới tra hỏi.

" Bệnh nhân đã tỉnh dậy, không có vấn đề gì chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian. "

Lăng Thiếu Phong gật đầu cảm ơn, đi vào phòng bệnh. Người mới làm phẫu thuật xong ngồi trên giường bệnh, gương mặt xanh xao không giọt máu.

" Trương Tiểu Nặc đâu rồi?"

Anh chưa kịp mở lời Diệp Tử Hàn đã vội vàng hỏi Trương Tiểu Nặc, nhếch miệng cười khinh bỉ.

'' Lúc tôi tới đã không thấy hình bóng của cô ta. "

Diệp Tử Hàn liếc nhìn người anh em đang nhăn mặt nhăn mày, cô ta?

" Có chuyện gì xảy ra phải không? "

Lăng Thiếu Phong chột dạ né tránh ánh mắt của anh, suy ngẫm một hồi, không nhịn được nói:" Với cái tên Diệp Tử Hàn này, không sợ không có vợ, chỉ sợ các cô gái kia dâng mình hiến tặng. Vì thế, ly hôn với cô ta đi. "
Diệp Tử Hàn không nói một lời, đột nhiên mỉm cười:" Phụ nữ không bao giờ thiếu, chỉ là người khiến tôi động lòng, chỉ có Trương Tiểu Nặc. Tôi không muốn biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng, tôi mong chú hãy tôn trọng gọi Trương Tiểu Nặc một tiếng Chị dâu. "

Lăng Thiếu Phong chợt phì cười, cười đến khó coi.

Chỉ sợ tâm chú hướng minh nguyệt, minh nguyệt đem tâm ném xuống mương.

Diệp Tử Hàn dựa người vào giường, cái tay đau nhức khó chịu:" Cho tôi mượn điện thoại. "

Anh gọi cho số Trương Tiểu Nặc nhưng không một ai nghe máy, gọi lần này đến lần khác kết quả vẫn như cũ.

Trương Tiểu Nặc nhìn chiếc điện thoại đang rung trên tay, bỏ chiếc điện thoại vào túi xách.

" Cô ơi, tới nơi rồi. "

Trương Tiểu Nặc ôm bó hoa đi đến ngôi mộ có gương mặt giống y Diệp Tử Hàn, cô mỉm cười để bó hoa xuống ngôi mộ, lấy chiếc khăn tay nhỏ lau đi những vết bẩn trên ngôi mộ.
" Thiên Ca, em tới rồi. "