Thành phố Thượng Hải, Trung Quốc.

Màn đêm buông xuống, những ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng, là lúc bắt đầu một đêm ăn chơi trụy lạc.

" Ưm không được. "

Hô hấp cô dồn dập, bàn tay anh không an phận ở trên cơ thể mềm mại dao động, ngón tay thon dài lưu loát đem cúc áo Trương Tiểu Nặc cởi ra. Bộ ngực như ẩn như hiện hiện lên trước mặt hắn. Ngón tay Diệp Tử Hàn men theo viền áo phác họa nên đường cong cơ thể, thỉnh thoảng vươn tay vuốt ve tấm lưng trắng ngần ấy.

" Thật đẹp. " Diệp Tử Hàn cuối xuống dán bên tay Trương Tiểu Nặc phun ra lời trầm thấp đen tối khiến cô không ngừng run rẫy. Bàn tay đầy vết chai chậm rãi xuống phía dưới thâm nhập vào *** ***** không ngừng nhẹ nhàng nghiền nát.

" Ngô... " Cô ngẩn đầu nhìn anh, trán ước đẫm mồ hôi, thân thể không tự chủ vặn vẻo.


Hạ thân đột nhiên động mạnh một cái, Diệp Tử Hàn không kiêng nể, mạnh mẽ hoạt động khiến cô toát cả mồ hôi lạnh.

" Ân, đau. " Cả người cô mềm nhũn, cơ hồ muốn ngã xuống mặt đất, bàn tay bấu chặt vai anh, không ngừng vặn vẹo khiến cơ thể hai người càng dán chặt nhau.

" Nói yêu tôi! "

Nhận lại câu trả lời của anh là sự im lặng, tiếng thở dốc của Trương Tiểu Nặc.

Diệp Tử Hàn cuối đầu xuống ngậm lấy đôi môi anh đào, ôn nhu mà bá đạo. Anh dời xuống cổ, nhẹ nhàng cắи ʍút̼, bàn tay không ngừng vuốt ve tấm lưng cô.

Hai tay cô không tự chủ vòng lên cổ hắn, hai chân thon dài không tì vết vòng lên vòng eo cường tráng. Sự đáp lại của cô khiến du͙ƈ vọиɠ hắn tăng lên mãnh liệt.

Diệp Tử Hàn điên cuồng hôn lên thân thể cô, vùi đầu mình vào bụng nhỏ hung bạo cắи ʍút̼.


Căn phòng tràn ngập mùi hoang ái, hai thân thể trần trụi điên cuồng dính với nhau.

Sau trận chiến dài, Trương Tiểu Nặc khoát trên người áo sơ mi dài tận lùi, tóc buông xõa ngang lưng, trên cổ đầy những " dấu ấn " của anh.

Diệp Tử Hàn vòng hai tay qua eo cổ, đầu tự vào vai hít thơm mùi thơm trên người. Ánh mắt dịu dàng ấy đột nhiên thay đổi, thay vào đó là ánh mắt sắt bén nhìn vật bên bàn.

" Thuốc tránh thai? "

Trương Tiểu Nặc mỉm cười nhìn anh, giọng nói trêu chọc, mỉa mai:" Anh muốn có con? "

Vòng tay trên eo buông xuống, anh xoay người với lấy chiếc áo trên giường, rời đi.

Chiếc xe màu đen Rolls phóng nhanh trong màn đêm, Cô lấy điếu thuốc ra hút một hơi thật dài, làn khói phả ra hòa với không khí trở nên quyến rũ, huyền bí.

Trương Tiểu Nặc đóng cửa ban công, nhìn căn phòng bừa bãi ấy, cô không bận tâm leo lên giường nghỉ ngơi.


Một mình nằm trên giường hai mét rộng, cô đơn sao?

Cô lại không cảm thấy như vậy, việc anh thâu đêm không về đã trở thành một thói quen đối với cô.

[...]

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu rọi vào gương mặt không tỉnh ngủ của cô.

Trương Tiểu Nặc đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, khoát trên người bộ đầm xanh ôm chặt cơ thể, đôi chân trắng ngần hiện ra trước mặt, tóc được cột gọn ngang vai, trông như cô gái mới trưởng thành.

" Thiếu phu nhân, chào buổi sáng. "

Cô mỉm cười đáp lại, đi vào bếp lấy hộp sữa ra uống.

" Cháo này để tối con ăn nhé dì."

Dì quản gia vâng dạ, sực nhớ ra gì liền thốt lên:" Thiếu gia gọi về bảo thiếu phu nhân đem tài liệu trên bàn qua công ty cho ngài. "

Trương Tiểu Nặc cười mỉa mai, thờ ơ đi ra cửa.

" Dì bảo người khác, con không muốn cũng không có thời gian. "