Edit: Brandy
 
Lâm Phi Lộc lo lắng Lâm Cảnh Uyên sẽ nhảy tường đào tẩu, để chắc cú còn ngồi xổm trên tường viện cống hiến lương thực cho đám muỗi hơn 1 canh giờ.
 

Đêm hè oi ả đám muỗi háu đói như những chiến binh sparta thực thụ, tàn sát không kiêng dè gì. Mỗi một phát chích đều sưng to bằng đầu ngón tay, thâm độc vô cùng, hơn nữa chúng thân thủ nhanh nhẹn đánh cũng không trúng. Nhưng vì vị tứ ca không khi nào khiến người ta bớt lo kia, cô chỉ có thể nhẫn nhịn hy sinh. Kết quả chờ tới chờ lui, trong phòng không những sóng yên bể lặng mà còn mau chóng tắt nến, phu phụ thuận hòa, tình nồng ý mật. 
 
Tên họ lươn tên lẹo khẩu thị tâm phi này?
 
Để tránh phải nghe mấy thứ âm thanh không nên nghe, Lâm Phi Lộc ba chân bốn cẳng chuồn khỏi vương phủ.
 
Hôm sau Lâm Cảnh Uyên đưa Mục Đình Vân tiến cung thỉnh an Lâm Đế và Nhàn Phi. 
 
Vì mối hôn sự này, Lâm Cảnh Uyên náo loạn một trận trường kỳ kháng chiến, khiến cả hoàng cung đều đau đầu, hôm nay Nhàn Phi mặt mày hốc hác, lo lắng không yên. bà vốn tưởng rằng chỉ có con dâu một thân một mình đến thỉnh an mình, nào ngờ con trai đích thân đưa con dâu đến. 
 
Mặc dù nhìn qua vẫn có chút nhăn nhó, nhưng không nháo, không làm loạn, còn cùng tân nương tử quy củ kính trà phụ mẫu. Nhàn Phi nắm tay con dâu dặn dò, chỉ bảo nàng chức trách của một Vương Phi. Mục Đình Vân nhu thuận lắng nghe. Hai vợ chồng son ở lại uống trà, trò chuyện cùng bà một lúc mới rời đi. 
 
Trước khi hồi phủ, Nhàn Phi còn ném cho con trai một nụ cười đầy ẩn ý, như đang chống tay, ưỡn ngực, ha hả vạch trần: Nương còn không biết con thích dạng nữ tử thế nào hay sao? Hiện tại đã hài lòng chưa ha ha?
 
Lâm Cảnh Uyên nhớ lại những hành vi lúc trước có mình, có chút thẹn quá hóa giận, vừa ra khỏi cung lập tức cúi đầu bước nhanh như ma đuổi. 


 
Mục Đình Vân tư thái ngọt ngào, nhỏ nhắn, dáng người lại xinh xắn mảnh mai, cộng thêm bộ cung trang rườm rà, cho nên bước chân không nhanh được bằng chàng, thoạt đầu còn miễn cưỡng đi song song cùng phu phân, về sau phải kéo váy chạy chậm theo mới đuổi kịp. 
 
Lâm Cảnh Uyên phăng phăng đi hồi lâu, mới đột nhiên phát hiện nương tử bên cạnh không thấy đâu, nhìn đi nhìn lại mới thấy phu nhân nhà mình, đang xách váy chật vật chạy theo, còn cách mình một khoảng cách khá xa. 
 
Lâm Cảnh Uyên nghiêm mặt nói: “Đi nhanh lên.”
 
Mục Đình Vân nghe chàng nghiêm giọng, sợ hãi ngẩng đầu, thấy sắc mặt phu quân nặng nề, dáng vẻ nóng nảy, lại tiếp tục cúi đầu, xách váy chạy nhanh đến.
 
Đến khi nàng chạy đến trước mặt, chàng mới phát hiện ra hai mắt phu nhân đã đỏ lên thấy rõ. 
 
Khuôn mặt nàng nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắt lại to, lúc nào cũng long lanh như chứa cả mặt hồ thu, vì vậy chỉ cần thoáng đỏ lên một chút là trông vô cùng đáng thương. 
 
Lâm Cảnh Uyên lập tức luống cuống chân tay, không được tự nhiên nói: “Nàng khóc cái gì?”
 
Mục Đình Vân bị chàng gắt, vội vàng lắc đầu, cố nén nước mắt, nhỏ giọng phản bác: “Thiếp… thiếp không khóc…”
 
Nói thì nói thế, nhưng hai hốc mắt đã bắt đầu ngấn lệ, Lâm Cảnh Uyên cả người hoảng loạn, vận dụng hết tất cả chỗ EQ ít ỏi của mình, đồng thời tưởng tượng ra bộ dạng mỗi khi dỗ dành Tiểu Ngũ. Nhưng chàng đau khổ phát hiện mình không thể dỗ dành người khác một cách tự nhiên như khi dỗ tiểu muội muội, mà đối mặt với Vương Phi của bản thân thì chàng càng bó tay. 
 
Lâm Cảnh Uyên bất lực đỡ chán. Mắt thấy người nào đó sắp bật khóc rồi, chàng đành nghiêm mặt, giơ tay ra trước mắt Mục Đình Vân, trầm giọng nói: “Ta dắt nàng đi, ta sẽ đi chậm chờ nàng, được chưa?”
 
Mục Đình Vân chớp chớp mắt nhìn phu quân. 

 
Lâm Cảnh Uyên không kiên nhẫn nhíu mày chỉ chỉ vào tay mình: “Đưa tay cho ta.”
 
Mục Đình Vân chậm rãi đưa bàn tay nhỏ mềm đặt vào lòng bàn tay to lớn, ấm áp của chàng, Lâm Cảnh Uyên cẩn thận nắm chặt lấy. 
 
Lần này quả nhiên chàng đi chậm hơn, cả đường nắm gọn tay nàng, đôi phu phụ chậm rãi bước song song ra khỏi cung. 
 
Ba ngày, sau lễ thành thân, tân nương tử sẽ làm lễ lại mặt. Cả nhà Tả Đô Ngự Sử đều biết Cảnh Vương điện hạ không hài lòng với hôn sự này, ngày thành thân cả quá trình làm lễ chàng ta đều mặt nặng mày nhẹ tỏ rõ thái độ cưỡng ép, nếu nói trong lòng chàng ta không khó chịu chắc chắn chẳng ai tin. 
 
Mục Đình Vân từ bé đã được cả nhà sủng ái, coi như hòn ngọc quý trên tay, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, vậy mà đến khi trưởng thành gả về nhà chồng lại bị cô phụ, lạnh lùng, người làm phụ mẫu há lại không đau lòng, xót con? Nhưng đây là đích thân bệ hạ tứ hôn, bọn họ căn bản có gan tày trời cũng không dám kháng chỉ. Mục phu nhân ngày nghĩ ngợi, đêm lặng lẽ rơi lệ. Tả Đô Ngự Sử cũng chỉ có thể thuyết phục bản thân, tốt xấu gì ái nữ cũng được gả cho vương gia, làm chính thê, cả đời phú quý.
 
Đợi đến ngày lại mặt, cả nhà Tả Đô Ngự Sử đều rất sớm, ngóng trông con gái. 
 
Kỳ thực trong lòng người nào người đó đều lo lắng, dựa theo tính tình ngang ngược, cứng đầu của Cành Vương điện hạ, nếu ngài ấy không thích, chỉ sợ lại mặt cũng không nể mặt đưa vương phi về nhà mẹ đẻ. 
 
Nghĩ đến nữ nhi, Mục phu nhân đứng chờ ở cửa lại đau lòng rơi lệ. Vừa chấm nước mắt, nhìn lên đã thấy xe ngựa xa xa tiến lại gần, Cảnh Vương điện hạ anh tuấn phi phàm từ trên xe bước xuống, cẩn thận dìu Mục Đình Vân chậm rãi theo sau. 
 
Mấy vị tiểu thiếp Mục gia vốn không an phận, còn đang chờ chế giễu đại phu nhân, ai ngờ Cảnh Vương điện hạ không những đưa Vương Phi đến tận nơi, còn vô cùng chiếu cố, chăm sóc nàng. 
 
Lúc đầu cả nhà họ Mục còn cho rằng Cảnh Vương Điện Hạ bận tâm mặt mũi mệnh quan triều đình, giả vờ ôn nhu chăm sóc phu nhân cho người ngoài xem. 
 

Ngờ đâu thẳng đến bữa ăn trưa, lúc Mục Đình Vân không cẩn thận đập đầu gối vào góc bàn, đi lại có chút khập khiễng, Mục Phu nhân vừa gọi nha hoàn đến đỡ Vương Phi, đã thấy Cảnh Vương Điện Hạ bước nhanh đến trực tiếp bế bổng Mục Đình Vân lên. 
 
Thân thể bỗng chốc bị nâng lên, Mục Đích Vân hô nhỏ một tiếng, vô thức ôm lấy cổ tướng công. Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc xung quanh, nàng ngại ngùng vùi đầu vào hõm vai chàng. 
 
Trước mặt người khác Lâm Cảnh Uyên luôn thể hiện vô cùng chuẩn xác khí chất con nhà đế vương, cao quý, uy nghi. Chàng lạnh nhạt nói: “Bản Vương ôm Vương Phi về nghỉ, không cần đi theo.”
 
Chàng vừa đi, Mục Phu nhân lập tức lấy khăn che mặt, bật khóc thút thít, Tả Đô Ngự Sử hai mắt sáng ngời, cảm khái nói: “Tốt. Rất tốt. Trước kia phu nhân còn lo lắng cho Vân Nhi, hiện tại nhìn thái độ của Cảnh Vương gia chăm lo cho con gái cẩn thận như thế, có thể yên tâm được rồi. Mau nín đi. Đừng khóc nữa.”
 
Mục Phu Nhân vừa khóc vừa cười, gật đầu đáp: “Thiếp rất vui. Cảm tạ trời phật.”
 
Tin tức nhanh chóng truyền ra, cả kinh thành đều nhao nhao chúc mừng đôi tân lang tân nương tử. 
 
Lâm Cảnh Uyên không biết hành động nhỏ kia của mình tác động mạnh mẽ thế nào cho không chỉ nhà họ Mục mà còn cả những thế lực khác. Chàng ta mười phần soái khí ôm phu nhân đi một vòng, sau đó đột nhiên phát hiện… Mình lạc đường.
 
Dù sao đây cũng là lần đầu chàng đến Phủ Đô Ngự Sử, Lâm Cảnh Uyên mất tự nhiên ho một tiếng, cúi đầu nhìn kiều thê trong lòng: “Khuê viện của nàng đi thế nào?”
 
Vành tai Mục Đình Vân đỏ như đóa hồng nhung trong sân, ngại ngùng duỗi tay chỉ về phía bên cạnh. 
 
Lâm Cảnh Uyên vừa đi vài bước, Mục Đình Vân bỗng nhiên ngửa đầu nhìn ngũ quan tuấn lãng, hòa hoa của phu quân, nhỏ giọng nói: “Vương gia, thiếp tự đi được.”
 
Lâm Cảnh Uyên trừng mắt nhìn nàng, thản nhiên đáp: “Ta bằng lòng ôm.”
 
Từ ngày thành hôn bộ dáng của chàng luôn hung hăng, nghiêm nghị như thế, ban đầu nàng còn có chút sợ, nhưng bây giờ lại chẳng sợ chút nào. Nàng mím môi cười, dụi dụi đầu vào cổ chàng. Toàn thân nàng mềm mại, ngay cả cọng tóc cũng mềm mượt, trơn láng, cọ cọ trên người chàng thôi cũng đủ khiến cả tim chàng ngứa ngáy không yên. 
 
Cảnh ân ái, ngọt ngào của Cảnh Vương và Cảnh Vương Phi nhanh chóng được truyền đến khắp hang cùng ngõ hẻm kinh đô. Dù sao chuyện tứ hoàng tử sống chết kháng hôn mới gần đây thôi vẫn là đề tài liên tục lên “hot search”, được dân chúng say sưa bàn tán suốt một thời gian dài, đám hóng biến hội kinh thành vẫn đang hai mắt thao láo chờ người nào đó cưới về 100 phòng tiểu thiếp như bài tuyên bố hùng hồn ngày nào.

 
Nghe được chuyện này, Lâm Phi Lộc chỉ lặng lẳng ngồi cắn hạt dưa, nhếch mép cười: Nghiệp quật không chừa một ai, chỉ là đến sớm hay đến muộn mà thôi. 
 
Cô đã nói rồi mà, phụ hoàng yêu thích tứ ca như thế, sao có thể không để ý đến nguyện vọng của huynh ấy mà cường ngạnh tứ hôn chứ. Chắc chắn là nhắm được cho ông con trai tính tình sớm nắng chiều mưa trưa nổi bão một tân nương vô cùng hợp vị rồi mới cố gắng ép hôn đến thế. 
 
Không hổ là phụ tử. 
 
Lâm Cảnh Uyên cũng đã thành thân, Lâm Phi Lộc cả ngày nhàn rỗi không có việc gì, vì vậy tận lực tạo dựng quan hệ với các bà chị dâu, thậm chí đã phát triển tình cảm đến mức không kém gì khuê mật (1). Thời gian này trôi qua vô cùng an bình, khoái hoạt chỉ có duy nhất một điều khiến cô đau đầu chính là thi thoảng Lâm Đế lại gọi cô tiến cung chọn phò mã.
 
Thoáng cái đã vào đông, khi trời vẫn còn nhá nhem, Lâm Phi Lộc đang ôm gối ngủ ngon, đột nhiên nghe thấy từ trong cung truyền đến 9 tiếng chuông. 
 
Bảy tiếng chuông là thiên tử băng hà, chính tiếng chuông là Thái Hậu hoăng.(2)
 
Lâm Phi Lộc giật mình bật dậy. 
 
Cùng lúc Tùng Vũ vội vàng chạy vào, Lâm Phi Lộc khẩn trưởng hỏi: “Tùng Vũ tỷ nghe thấy không?”
 
Tùng Vũ chậm rãi gật đầu: “Công chúa, Thái hậu nương nương…”
 
Tim Lâm Phi Lộc như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, đau đến nghẹn thở. 
 
Tùng Vũ mau chóng sắp xếp quần áo, nghẹn ngào nói: “Công chúa, nô tài mặc quần áo cho người, chúng ta nên tiến cung sớm.”
 
Đại Lâm, năm Thiên Nguyên thứ 49, Thái Hậu băng hà, toàn dân đưa tang.