-Đi lễ? - Ngọc Phương hỏi lại.
-Ừ, hôm nay 24 tháng mười 12, anh phải đi nhà thờ dự Lễ Giáng Sinh, em đi chung với anh nhé.
Ngọc Phương đáp:
-Em bên lương, không có đạo, vào nhà thờ đâu biết hành lễ?
Phục Thăng mỉm cười:
-Ngồi kế bên anh là được, đâu nhất thiết phải có đạo mới vào được nhà thờ.
Ngọc Phương hơi do dự, cô vốn không lạ gì Công Giáo và các nhà truyền giáo Tây Phương, Nhật Bản.

Họ đã có mặt truyền đạo ở Đàng Trong từ thời Chúa Sãi - Nguyễn Phúc Nguyên.

Thậm chí Ngọc Phương đã từng học tiếng Nhật từ các nhà truyền giáo người Nhật Bản này.

Tuy nói chuyện với họ rất nhiều về đạo và đời, nhưng đến nhà thờ lại là một trãi nghiệm không mấy dễ chịu với cô.

Bước vào nơi ấy, cảm giác mình giống như một kẻ chân dính đầy bùn đất đi vào một nơi sang trọng, sạch sẽ.
Thấy gương mặt của Phục Thăng có vẻ buồn vì mình không hào húng lắm với chuyện này, Ngọc Phương đành nhận lời.
-Được rồi, đi thì đi.
Gương mặt của Phục Thăng lập tức giãn ra, anh nở một nụ cười đến tận mang tai:
-Vậy thì tối ngày 24, anh sẽ chở em đi.
Ngọc Phương cười khổ, thôi thì vì anh chàng này, khó chịu một chút cũng được.
Vào tối hôm 24 tháng 12, Phục Thăng chở Ngọc Phương đi đến nhà thờ cách xa nhà mình hơn mấy cây số.

Đường phố hôm nay được trang hoàng nhiều dãy đèn đủ màu, nhấp nháy phát sáng rực rỡ.

Ngọc Phương để ý nhiều đến hình ảnh một ông già râu trắng đi ủng, áo và nón đều màu đỏ có ở khắp nơi.

Cô chồm đầu mình qua vai Phục Thăng hỏi:
-Ông già râu trắng mặt đồ đỏ kia là ai mà thấy ở đâu cũng có hình ông ấy?
Phục Thăng hiểu ngay, anh cười đáp:
-Người mà em chỉ là ông già Noel, một nhân vật hư cấu trong truyền thuyết của phương Tây.


Tương truyền trong đêm Giáng Sinh, ông già Noel sẽ cưỡi trên xe kéo bằng những con tuần lộc đến từng nhà.

Sau đó tặng quà cho những đứa trẻ ngoan và trừng phạt trẻ hư.

Sau mấy trăm năm, cuối cùng ông già Noel đã trở thành biểu tượng cho đêm Giáng Sinh.
Ngọc Phương gật gù:
- Nếu ông ta có thật thì chắc chắn em sẽ bị phạt, còn anh thì được nhận quà ha.
Phục Thăng cười lớn:
- Anh và em đều đã lớn, nên nếu có ông già Noel thật đi nữa thì cũng không có việc bị phạt hay tặng quà xảy ra.
Ngọc Phương cười theo, mùi hương từ cơ thể cô toả ra, theo đôi gò má len vào mũi của Phục Thăng khiến anh ngất ngây.

Anh tăng tốc xe đột ngột, Ngọc Phương chỉ khẽ nhích nhẹ người đã hoá giải quán tính này.

Cô cười mỉm:
-Muốn người ta ôm thì nói, tăng tốc kiểu này vô dụng với em.
Nói xong cô chủ động ôm chặt lấy hông của anh.

Bị lật tẩy, Phục Thăng thẹn thò im lặng cho xe chạy chậm lại.

Đến cổng nhà thờ, Ngọc Phương thấy cả một biển người
Tuy người tham dự lễ rất đông, nhưng lại rất trật tự.

Đó là do tự ý thức của mỗi người khi bước vào nhà thờ, chứ không cần ai hướng dẫn.

Phục Thăng nắm tay Ngọc Phương bước vào bên trong nhà thờ.

Anh chọn một hàng ghế gần sát bệ thờ.

Những người đang ngồi ở ghế thấy hai người muốn ngồi xuống, liền dịch qua một chút nhường thêm khoảng trống cho.
Suốt cả buổi lễ, Ngọc Phương bắt chước theo Phục Thăng đứng lên, ngồi xuống mỗi lần Cha xứ hành lễ.

Nhưng cô không bắt chước làm dấu thánh giá.


Cuối lễ, đến lúc ăn bánh thánh, Ngọc Phương thấy tất cả mọi người đều lên nhận bánh, chỉ riêng Phục Thăng vẫn ngồi yên một chỗ.

Cô quay qua thì thầm hỏi:
-Sao anh không lên ăn bánh?
Phục Thăng cúi đầu ghé sát tai cô nói nhỏ:
-Anh không đi xưng tội trước, nên không thể nhận bánh.
-Xưng tội? Anh thì có tội gì mà xưng.

-Ngọc Phương ngạc nhiên.
Phục Thăng cười khẽ:
-Ai chẳng có tội, anh cũng có nhiều tội lỗi phạm phải hằng ngày.

Xưng tội với Cha xứ là hình thức thú nhận tội lỗi trước Chúa.

Để khi kết thúc cuộc đời, về với Chúa, lúc đó Ngài sẽ phán xử mình được lên Thiên Đàng hay xuống Địa Ngục.
Ngọc Phương im lặng không nói gì.

Sau bài Thánh Ca mừng Chúa giáng sinh, mọi người kéo nhau ra về.

Phục Thăng dẫn Ngọc Phương đi một vòng dạo quanh nhà thờ xem các hang đá.

Ngọc Phương thích thú nhìn những hang đá được trang trí rất đẹp.

Chúng được người ta phủ đầy những lớp bọt giả tuyết cùng với các dây đèn led nhấp nháy đủ màu.

Bất chợt cô nắm tay anh hỏi nhỏ:
-Tội lỗi nào cũng có thể tha thứ?
Phục Thăng gật đầu:
-Đúng, nhưng với điều kiện em thực tâm hối cải, không tái phạm mới được thứ tha.
Ngọc Phương nhíu mày, chuyện này quá khó với cô trong giai đoạn này.


Cô thở dài, thôi thì tới đâu thì tới.

Thực ra cô cũng chỉ mong khi chết đi, được ở cùng một nơi với Phục Thăng chứ cảm giác tội lỗi là gì, Ngọc Phương chưa bao giờ cảm nhận được nó.

Cô dựa đầu vào vai Phục Thăng ngáp dài:
-Về thôi anh, em buồn ngủ.
............................
Giám đốc Tiến loạng choạng bước ra khỏi nhà hàng.

Hôm nay tiếp đối tác nên cũng hơi chếnh choáng.

Gã đã đặt taxi sẵn, nhưng do đêm nay là đêm Giáng Sinh nên đường khá đông.

Chờ hơn mười phút xe cũng chưa đến, gã vừa nhìn đồng hồ vừa định nhấc điện thoại gọi taxi một lần nữa thì thấy một chiếc taxi của hãng khác đã trờ tới.

Tài xế trên xe hạ cửa, nhoài người từ ghế lái hỏi lớn:
-Sếp ơi, đi taxi không anh? Đường đông lắm, đi xe em đi, chờ đợi làm gì?
Gã Tiến gật đầu, loạng choạng mở cửa sau chui tọt vào trong.

Hắn định đưa tay đóng cửa xe lại thì bất ngờ một người khác từ bên ngoài đã lao theo vào xe.

Hắn còn chưa kịp nhận ra người đó là nam hay nữ thì đã bị người ta dùng cả bàn tay ụp lên mặt.

Chưa kịp mở miệng la lối thì gã đã bất tỉnh nhân sự.

Người đó đóng sập cửa xe lại, ra lệnh cho tài xế:
-Đi thôi, thằng này ngủ rồi.
Tài xế taxi vừa nghe lệnh liền nhấn ga, len lỏi qua dòng xe cộ tấp nập, lao vun vút hướng ra ngoại ô.

Đến một căn nhà nhỏ, nằm biệt lập giữa đồng không mông quạnh.

Tài xế dừng xe lại, mở cửa sau lôi giám đốc Tiến vào nhà.

Người kia cũng đi theo vào trong.

Anh tài xế lôi gã Tiến xuống tầng hầm của ngôi nhà, vứt hắn nằm chỏng chơ trên chiếc giường bằng inox đặt giữa phòng.


Người kia cất giọng, thì ra là một cô gái:
-Xong việc rồi, anh đi lên trên cảnh giới đi.
Người tài xế dạ một tiếng rồi đóng cửa hầm lại, nhanh chóng đi lên nhà trên, mở ti vi, khui bia khoái trá rung đùi ngồi độc ẩm.

Cô gái kia lấy bàn tay chụp lên mặt giám đốc Tiến.

Gã nhanh chóng hồi tỉnh, nhìn thấy một người mang mặt nạ da người đứng ngay cạnh mình.

Gã liền muốn vùng dậy, nhưng lạ lùng thay, có cố gắng đến đâu cũng không thể cử động.

Gã mở miệng quát lớn:
-Mày là ai?
-Hỏi sai rồi.
Người mang mặt nạ da người cười đáp.

Đoạn gã Tiến nghe cô ta đi đâu đó trong phòng, lấy thứ gì mà nghe khua rổn rảng cả lên, tiếng giống như kim loại va chạm với nhau.

Cô ta quay trở lại chiếc giường inox, giám đốc Tiến tức giận thở phì phì:
-Mày thả tao ra, muốn tiền chứ gì? Tao trả tiền cho mày.
Cô gái đeo mặt nạ da người cười lớn, lấy ngón tay búng vào trán hắn nghe bốp tiếng khô khốc, cô nói với hắn:
-Hư quá, lại hỏi sai, nên cưng sẽ bị phạt.
Vừa dứt lời cô ta dùng một tay cầm tay gã Tiến lên ngang tầm mắt của hắn.

Lúc này gã mới nhìn rõ trong tay cô ta là một con dao nhỏ bén ngót.

Xoẹt một tiếng, ngón tay út của hắn đã bị cắt đứt.

Gã Tiến đau đớn gào lên:
-Á, mày...!mày...
-Chưa phạt xong, cưng hỏi sai đến hai lần.
Lời vừa thoát khỏi cửa miệng, cô gái lại vung dao xoẹt một cái nữa.

Lần này ngón tay đeo nhẫn của hắn rơi bộp xuống giường inox, nhưng tuyệt nhiên từ chỗ vết thương và hai ngón tay đã bị cắt rời không có một giọt máu nào chảy ra.
./..