Năm 1922

Hạc Hiên đặt chân vào Vũ phủ, xác đám thị vệ đã nằm la liệt dưới đất. Chàng chầm chậm cúi đầu, chào họ lần cuối rồi tiếp tục bước vào trong. Vũ phủ vắng tanh, không một bóng người. Vũ Thuận và vợ con hắn, nhờ có tin tình báo của chàng đã trốn dưới mật thất từ sớm, không dám ló mặt lên trên dù chỉ một lần. Nói cách khác, hôm nay chỉ là một trận đấu trí giữa chàng và đám người của Thành Quận Vương, chẳng hề liên quan đến Vũ Thuận hay cả gia thất nhà họ Vũ. Thực chất, hắn hoàn toàn có thể an phận núp trong phủ, đợi khi Hạc Hiên đánh bại quân của Thành Quận Vương là hắn đã có thể yên tâm mà giao nộp chứng cứ cho chàng, cùng dâng sớ tố tội Sơn Lâm. Nào ngờ chỉ vì cái tính xốc nổi như thanh niên mới lớn của mình mà hắn đã vướng vào đại họa.

Trong lúc Vũ Thuận và vợ con đang láo nháo ở dưới mật thất thì ở trên, Hạc Hiên đã chạm trán Khải Trạch. Sau lần giao đấu trước, hắn đã khống chế đối phương ngay từ lần đầu xuất hiện. Hắn bất thình lình nhảy xuống từ trên mái nhà, đứng ngay sau lưng Hạc Hiên, đưa kiếm kề sát cổ chàng.- Quả nhiên là Tuệ Vương, rất đúng giờ.

- Quá khen. - Chàng cười nhạt, khuôn mặt bình thản như chẳng có gì có thể làm hại được đến mình.

- Xem ra chúng ta lại phải giao đấu thêm một lần nữa rồi đây. - Hắn tuyên bố.

- Khi ta và ngươi còn đứng ở hai phe đối lập thì chuyện này cũng chẳng phải là điều lạ. Nhưng nếu một ngày ngươi thay đổi suy nghĩ, muốn cùng ta kết giao bằng hữu, thì ta cũng không ngại cùng ngươi uống chén rượu kết nghĩa.

Khải Trạch bật cười, kiêu ngạo đáp lại:

- Ngạo mạn. Không đời nào ta và ngươi có thể cùng ngồi chung một bàn, uống rượu say sưa như thế đâu. Mơ đi!

Hắn rút kiếm, lộn nhào về phía trước, tấn công trực diện. Hắn xông tới nhanh như mũi tên, thanh kiếm chỉ chực ghim thẳng vào bụng Hạc Hiên. Chàng lùi ra sau, nhanh chóng né sang một bên, ngửa người ra ngay khi kiếm của Khải Trạch vụt ngang qua. Hắn tức mình, dùng chân đá chậu hoa cạnh đó về phía Hạc Hiên, cùng lúc nhảy lên, vung một nhát xuống đầu chàng. Chàng đặt chéo hai cẳng tay trước mặt, đồng thời đỡ được cả hai đòn hiểm của Khải Trạch. Lưỡi kiếm trượt dài xuống, cứa dọc cổ tay chàng.

Máu nhuốm đầy kiếm của Khải Trạch, nhỏ từng giọt xuống nền đất. Lần thứ hai làm Tuệ Vương đổ máu, Khải Trạch hài lòng lắm. Hắn hếch mặt lên thách thức:

- Sao? Chỉ mới như vậy mà đã bị thương rồi à? Tầm thường thật sự. Ta chẳng hiểu vì sao Thanh Ca muội lại say đắm, bi lụy ngươi đến thế?

- Ta vẫn chỉ có thể trả lời ngươi rằng, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu được. Thay vì cứ mãi thù hằn ta, chi bằng làm điều gì đó có ích hơn đi, được không?

Chàng lên tiếng nhắc nhở, không quên rút kiếm ra, chính thức giao đấu với Khải Trạch. Hắn nhìn chàng, cười nhạt. Hóa ra ban nãy chàng chưa động thủ, chỉ muốn chơi đùa một lát nên mới để hắn thích làm gì thì làm như thế. Dù sao, hắn cũng mong chờ những đợt tấn công ở Tuệ Vương nhiều hơn là những chiêu phòng thủ của chàng.

- Lên đi. - Hắn nhường chàng.

Chàng nhếch môi cười, lao đến giành quyền kiểm soát. Khải Trạch mất đà, lùi dần về phía sau, không may bị kiếm của chàng đâm phải, cánh tay ứa đầy máu. Dù có ra vẻ đến mấy thì hắn cũng chẳng quên được bản thân đã từng thua trước mũi kiếm của Hạc Hiên. Hắn nhụt chí, đánh không lại mà chỉ biết thủ, bị chàng dồn dến sát chân tường. Thế trận bị đảo ngược, đổ máu trước chưa chắc đã thua, trên cơ đối phương cũng chưa chắc sẽ thắng.

Chàng chĩa kiếm về phía hắn, chỉ còn cách một lớp áo mỏng nữa là chạm đến ngực. Khải Trạch nhìn chằm chằm vào mũi kiếm, sắc mặt không chút biến chuyển. Đáng lẽ ra, hắn chỉ cần chuốc thuốc Tuệ Vương là xong. Nhưng vì hắn chỉ muốn chứng minh rằng, mình không hề thua kém chàng ở bất cứ điểm nào, nên mới giao chiến để rồi hai lần phải nằm dưới lưỡi kiếm sắc nhọn của đối thủ.

Mọi người khen chàng diện mạo tuấn tú, nhưng đừng quên hắn từng được mệnh danh là "soái ca giang hồ", một tay phẩy quạt, tay kia cầm túi thơm phiêu du lang bạt khắp nơi, là hình mẫu của biết bao cô nàng chưa chồng. Hắn trao cho họ một ánh mắt, họ nguyện trao cho hắn cả con tim. Nhưng hắn chưa từng đoái hoài gì đến những thứ tình cảm đê mê như xuân dược ấy. Thứ duy nhất hắn cần, chỉ là một góc nhỏ trong trái tim của người con gái mãi mãi không yêu hắn.

- Lần nào cũng là ta thua, đúng không? Ta thua ngươi tất cả, Tuệ Vương. Và kể cả khi ta thắng, thì ta vẫn chỉ là một kẻ thua cuộc. Muội ấy... không chọn ta.

Có một điều rất dễ nhận thấy ở Khải Trạch. Đó là hắn luôn tự trói buộc mình bằng suy nghĩ chủ quan, để rồi tự gϊếŧ chết hi vọng nhỏ nhoi duy nhất trong tim, biến mình thành một trò cười trước mặt đối phương.

Thấy hắn như thế, chàng gằn giọng:

- Đứng lên đi. Đừng nói với ta ngươi bắt đầu cuộc chiến này chỉ vì nàng không yêu ngươi.

- Thì sao? - Hắn câng mặt lên - Ta có thể làm tất cả vì Thanh Ca. Nếu không có muội ấy, ta có lẽ đã rời khỏi đây từ lâu, tránh xa lũ lộng quyền các ngươi rồi.

Nói như thế nghĩa là bản thân hắn cũng chẳng tha thiết gì với cuộc sống làm tay sai cho Sơn Lâm. Thứ Khải Trạch cần, như trước giờ hắn vẫn nói, chỉ là cuộc sống yên bình, vô lo vô nghĩ với Thanh Ca mà thôi. Từng ấy thôi sao mà xa vời đến thế? Hắn càng ghen tức với Tuệ Vương bao nhiêu, càng dấn sâu vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị bao nhiêu, thì cơ hội hoàn lương của hắn cũng vô vọng đi bấy nhiêu. Giờ hắn đã không còn đường lui, và chính nghĩa cũng chẳng chừa cho hắn một con đường nào, tất cả những gì hắn có thể mong chờ chỉ là lời cam đoan trả tự do cho hắn của Sơn Lâm. Đó là lí do hắn ở đây, một mình lên kế hoạch để hạ độc Tuệ Vương.Và ông trời đã mỉm cười với hắn.



Vũ Thuận, sau một canh giờ ngồi yên trong mật thất đã quay sang bảo với thê tử:

- Nàng và các con ở đây, ta ra ngoài xem sao. Vốn dĩ không tin được Tuệ Vương, biết đâu hắn lừa chúng ta thì sao?

Thê tử ngây ngô của hắn tin mọi lời phu quân nói, vội vàng đồng ý cho hắn rời mật thất. Hắn hùng hổ đi ra, gặp ngay cảnh Tuệ Vương đang chĩa kiếm vào tên thích khách kia thì hoảng hốt vô cùng, định chạy lại vào trong thì lũ tay sai của Thành Quận Vương ập đến, nhanh chóng tóm gọn hắn.

Chàng nhìn Vũ Thuận tự tay phá hỏng kế hoạch bảo vệ hắn mà tức tối vô cùng. Chàng đã dặn rất kĩ ở trong thư rằng, dù có bất cứ chuyện gì cũng không được bước ra khỏi cửa. Chỉ cần bị đám người của Thành Quận Vương phát giác thì cả Vũ phủ sẽ bị diệt sạch. Vậy mà hắn vẫn chẳng bỏ được cái tính ngông cuồng, nghênh ngang bước ra để rồi khiến cả vợ con cũng bị liên lụy. Lũ thích khách lôi Vũ phu nhân và hai đứa trẻ ra sân, bắt quỳ chung với phụ thân chúng.

- Thả bọn họ ra. - Chàng trừng mắt với Khải Trạch.

- Nào nào. - Hắn nói - Ta có gϊếŧ bọn chúng đâu mà ngươi lo. Ta giúp ngươi gom bọn chúng lại, để lát nữa ngươi tự tay hạ sát bọn chúng! - Khải Trạch nhếch mép, đồng thời tung nắm bột trong tay vào mặt chàng, điều mà đáng lí ra hắn phải làm từ nửa canh giờ trước.