Editor: Bơ

Tần Hi phải đi công tác mấy ngày liên tiếp, cuộc sống sinh hoạt của Sơ Nịnh vẫn giống như bình thường.

Nháy mắt cái đã đến Quốc Khánh, tổ chuyên mục ngày càng bận rộn, chẳng có lấy thời gian nghỉ ngơi.

Khương Ngâm sau khi kết hôn đã chuyển đến nhà mới, mùng 1 tháng 10 sẽ mời mọi người đến ăn tân gia. 

Buổi sáng hôm ấy, Sơ Nịnh từ trong mộng tỉnh lại, nhận được điện thoại của Khương Ngâm, nói Mộng Thanh Du và Thiệu Hàm Đồng đã xuống sân bay nhưng hiện giờ cô ấy đang có chút việc, đành nhờ Sơ Nịnh lái xe đi đón hai người họ.

Bốn người là bạn cùng phòng kí túc xá, nhưng trong lúc học đại học Sơ Nịnh lại không qua lại với họ.

Đến tận khi tốt nghiệp đại học, quan hệ của cô và Khương Ngâm trở nên trở hơn, cô ấy bèn đưa cô đi nhập bọn với hai người kia.

Tốt nghiệp đại học, Mộng Thanh Du và Thiệu Hâm Đồng một trước một sau kết hôn, Sơ Nịnh cùng Khương Ngâm còn tham gia làm phù dâu.

Chắc là phải đến hai năm rồi Sơ Nịnh chưa gặp hai người bạn cùng phòng này.

Lái xe đến sân bay, cô đi đến cửa ra tìm người. 

Mộng Thanh Du và Thiệu Hâm Đồng đi ra đến cửa, nhìn thấy Sơ Nịnh ở xa xa liền phẩn khởi ngoắc tay.

Sơ Nịnh mỉm cười đi qua chào hỏi hai người bọn họ.

Hai ngày nay nhiệt độ giảm xuống thấp, Sơ Nịnh mặc một chiếc áo gió màu be, tóc hơi xoăn xõa trên vai, khuôn mặt thanh tú sáng bóng, cằm nhọn, từ lông mày đến ánh mắt đều sáng ngời.

Bên trong áo khoác là áo giữ nhiệt, lộ ra dáng người tinh tế duyên dáng, vòng eo thon thả không đủ một nắm tay.

Mộng Thanh Du nhìn cô một cái, nhịn không được cảm khái: “Tiểu Nịnh Mông, sao lại gầy được như thế này?”

Thiệu Hâm Đồng: “Đúng vậy, thật là ghen tị đấy, tớ uống nước thôi cũng có thể tăng cân!”

Ba người đứng hàn huyên mấy câu, Mộng Thanh Du mới nhớ tới người đàn ông đứng bên cạnh mình – Lưu Dương, giới thiệu: “Nhân tiện, đây là chồng tớ. Ngày tớ kết hôn cậu cũng gặp rồi, không nhận ra sao? ”

Lưu Dương là người sạch sẽ đoan chính, Sơ Nịnh đúng là không có ấn tượng mấy, nghe Mộng Thanh Du nhắc đến liền lên tiếng chào hỏi mấy câu.

Lại nghi ngờ nhìn về phía Thiệu Hâm Đồng: “Chồng cậu đâu, không phải nói cùng nhau mang đồ ăn thức uống đến ăn nhờ ở đậu sao?  ”

Thiệu Hâm Đồng thở dài một tiếng, khoát tay nói: “Quên đi, anh ấy suốt ngày bận rộn đi công tác, không có thời gian đi cùng tớ đến đây.”

“Thế cậu đi một mình à?”

“Không, tớ đưa em tớ đi cùng.”

Thiệu Hâm Đồng vừa dứt lời, một người thiếu niên đẹp trai trắng trẻo chạy lại với một túi nước: “Chị, nước mà chị muốn uống chỗ này không bán, nên em mua…”

Nói được nửa câu, ánh mắt cậu rơi vào gương mặt Sơ Nịnh, nhất thời tràn ngập hưng phấn: “Em là Thiệu Hâm Huy, chị có nhớ em không?”

Người thiếu niên tuổi không lớn lắm, dáng người cao gầy, đôi mắt sáng, nụ cười tươi mát. Sơ Nịnh có một chút ấn tượng với cậu. 

Lúc trước Thiệu Hâm Đồng kết hôn, trong hôn lễ Sơ Nịnh có gặp qua cậu chàng, khi ấy mới còn là học sinh cấp 3, dáng người so với hiện tại thấp hơn một tí.

Ngày đó Sơ Nịnh không cẩn thận làm mất dây chuyền trên cổ, cô cực kì lo lắng, sau đấy, cậu bé giúp cô tìm được, đem sợi dây chuyền trong lòng bàn tay đến trước mặt cô: “Chị ơi, chị tìm cái này ạ?”

Nhìn thấy sợi dây chuyền, Sơ Nịnh  kích động nói lời cảm ơn cậu.

Thiệu Hâm Huy đưa trả lại dây chuyền cho cô, hỏi một câu: “Chị gấp như thế, cái vòng cổ này rất quan trọng với chị nhỉ?”

Sơ Nịnh nhìn dây chuyền trong lòng bàn tay, gật đầu: “Đúng vậy, rất quan trọng, cảm ơn em nhé!”

Thiệu Hâm Huy: “Hình mặt trời kia rất độc đáo ạ.”

“Không phải mặt trời.” Sơ Nịnh vô thức phản bác, im lặng chốc lát, ngẩng đầu giải thích cho cậu:  “Là ánh nắng.”

Thiệu Hâm Huy thấy đôi mắt cô có vẻ đau thương, hoảng hồn một chút. Lúc định thần lại, Sơ Nịnh đã quay người rời đi, biến mất trong đám người đi tới đi lui kia.

Ký ức ùa về, Thiệu Hâm Huy quét mắt qua cái cổ thiên nga trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo của Sơ Nịnh, không mang dây chuyền. 

Cậu tự nhiên đem mấy chai nước trong tay đưa cho mọi người, lúc đưa cho Sơ Nịnh, cậu nói: “Chị vẫn giống hai năm trước, chẳng thay đổi gì cả ạ”

Sơ Nịnh khẽ cười: “Em cũng trưởng thành hơn đấy, bây giờ đang học đại học?”

Thiệu Hâm Huy: “Vâng, sinh viên năm nhất đại học C, khoa kiến trúc ạ.”

Đại học C ở trong thành phố Trương Hoàn, nằm trong top 5 trường Đại học trên cả nước, khoa kiến trúc lại còn là con át chủ bài.

Sơ Nịnh kinh ngạc: “Thì ra em học ở Trương Hoàn, thế mà bình thường lại không gặp.”

Thiệu Hâm Huy: “Trường em ở ngoại thành, cách cũng khá xa trung tâm thành phố ạ..”

Sơ Nịnh nhìn thời gian, nói với Thiệu Hâm Đồng và Mộng Thanh Du: “Thời gian không còn sớm nữa, tớ đưa mọi người đến chỗ ở.”

Khương Ngâm muốn bọn họ ở lại Trương Hoàn chơi mấy ngày nên đã đặc biệt chuẩn bị căn nhà cho họ. 

Sơ Nịnh đưa mọi người đến khu đỗ xe, lấy chìa khóa mở cửa xe. 

Thiệu Hâm Huy đứng ở bên ghế phụ lái, nói: “Chị, em có thể ngồi đây không ạ?”

Tay đang mở cửa xe của Sơ Nịnh tạm ngừng, gật đầu.

Mộng Thanh Du và Thiệu Hâm Đồng nhìn nhau rồi ra ghế sau ngồi cùng Lưu Dương.

Một chỗ khác, Tần Hi cùng thư kí Giang xuống máy bay liền đến bãi đỗ xe.

Đứng cạnh chiếc xe Rolls-Royce, trước khi lên xe, Tần Hi lơ đãng quét mắt, liền nhìn thấy một thiếu niên đang cười nói cùng Sơ Nịnh rồi ngồi lên ghế phụ xe.

Chiếc xe kia ra chỗ đậu xe, rất nhanh biến mất tại trong tầm mắt.

Tần Hi lẳng lặng nhìn qua, ánh mắt nhiều hơn mấy phần âm trầm.



Thiệu Hâm Huy tính cách cởi mở, trên đường đi không ngừng cùng Sơ Nịnh nói chuyện, hỏi han các loại vấn đề.

Sơ Nịnh tập trung lái xe, câu được câu không đáp lời. 

Mộng Thanh Du ngồi ở phía sau quan sát tình huống phía trước, lấy ra điện thoại di động gửi cho Thiệu Hâm Đồng tin nhắn  Wechat: 【  Em trai cậu là có ý gì thế? 】

Thiệu Hâm Đồng: 【 Tớ cũng không biết nữa. 】

Thiệu Hâm Đồng: 【  Tớ bảo rằng tớ đến Trương Hoàn, nó liền từ trường chạy đến tìm tớ, nó đang làm cái gì thế? 】

Mộng Thanh Du: 【  Tớ thấy không đơn giản. 】

Mộng Thanh Du: 【  Mở miệng liền kêu chị ơi chị à rất ngọt, tớ còn chả thấy nó gọi tớ như thế bao giờ. 】

Thiệu Hâm Đồng: 【... Nó cũng chưa gọi tớ như thế lần nào. 】

Sơ Nịnh đưa mọi người đến chỗ ở mà Khương Ngâm đã chuẩn bị.

Đẩy cửa biệt thự ra, hai mắt Mộng Thanh Du tỏa sáng: “Nơi này xa hoa thật đấy, Khương Khương được gả cho đại phú hào sao?”

Nói đến chỗ này, cô quay sang hỏi Sơ Nịnh: “Cậu gặp chồng cậu ấy chưa?”

Sơ Nịnh lắc đầu.

Lưu Dương và Thiệu Hâm Huy đi ra sân sau.  Thiệu Hâm Đồng kéo Mộng Thanh Du và Sơ Nịnh ngồi xống sopha phòng khách, thần bí nói: “Khương Khương nói, cậu ấy với chồng là liên hôn, không phải yêu mà cưới.”

Mộng Thanh Du kinh ngạc: “Sao cậu biết?”

Thiệu Hâm Đồng: “Tối hôm qua tớ với Khương Khương nói chuyện điện thoại. Nói một lúc thì nói đến chuyện này. Chồng cô ấy là Doãn Toại, người phụ trách xí nghiệp của Doãn thị. Mấy minh tinh đang hot của ngành giải trí không phải là toàn dưới trướng của Doãn thị sao. Địa vị của Doãn thị ở thành phố này quả là không đùa được đâu.” 

“Fuck” Mộng Thanh Du kinh hô một tiếng, nhịn không được hỏi, “Gia đình Khương Khương cũng không phải hào môn, sao lại có thể liên hôn với nhà đại gia này thế?”

Thiệu Hâm Đồng: “Hình như là trong nhà an bài. Trưởng bổi hai nhà cũng có chút quen biết, Doãn Toại lại vì ứng phó với người nhà nên mới đề xuất việc kết hôn này, nửa năm sau lại ly hôn.”

Mộng Thanh Du: “Thế mà Khương Khương lại đồng ý rồi?”

Thiệu Hâm Đồng liếc mắt: “Cậu cũng không phải không biết cô ấy là nhan khống, đương nhiên sẽ coi trọng gương mặt của người đàn ông kia.Dù sao người ta cũng cực kì đẹp trai đấy.”

Nói rồi cô thở dài, nhìn về phía Sơ Nịnh: “Tớ còn tưởng Tiểu Nịnh Mông đã gặp qua người rồi, còn muốn cùng cậu tám chuyện đó.”

Sơ Nịnh cười lắc đầu: “Đêm nay kiểu gì cũng có thể gặp mà.”

Lại thở dài, “Khó trách vì sao họ không làm hôn lễ, thì ra là do hiệp nghĩ kết hôn, nửa năm sau sẽ thật sự li hôn sao?”

Thiệu Hâm Đồng: “Ai biết được, chuyện tình cảm chẳng thể nói trước.”

Ngồi lại một lúc, Sơ Nịnh thấy thời gian không còn sớm, bèn tạm biệt Thiệu Hâm Đồng cùng Mộng Du Thanh rồi đi về. 

Mộng Thanh Du đứng lên kéo cô: “Buổi tối kiểu gì chẳng phải đến Khương gia, hay là cậu ở lại đây ăn tối rồi đi cùng bọn tớ luôn.”

Sơ Nịnh cười từ chối, ” Tớ về còn phải tăng ca viết bản thảo chủ trì, buổi tối nói chuyện tiếp nhá.”

Mộng Thanh Du thở dài: “Mấy người làm trong ngành này chẳng có nổi thời gian rảnh rỗi.”

Thiệu Hâm Huy và Lưu Dương từ sân sau vào nhà, đúng lúc Sơ Nịnh từ trong đi ra, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Chị, chị về bây giờ ạ?”

“Về còn có chút việc.” Sơ Nịnh lên tiếng chào hỏi rồi đi ra ngoài.

Thiệu Hâm Huy theo sau: “Em tiễn chị.”

Mộng Thanh Du cùng Thiệu Hâm Đồng cũng đuổi theo.

Tiễn Sơ Nịnh về, vợ chồng Mộng Thanh Du cùng Lưu Dương tay trong tay đi tham quan biệt thự. Thiệu Hâm Đồng nhìn ánh mắt em trai nhà mình vẫn dõi theo hướng Sơ Nịnh dời đi, đưa tay vỗ vai cậu một cái: “Tiểu tử nhà ngươi có ý đồ gì đấy?”

Thiệu Hâm Huy khẽ giật mình, vuốt vuốt bị chỗ vai bị vỗ: “Em có thể có ý đồ gì ạ!?.”

Thiệu Hâm Đồng chống nạnh: “Mày cứ nói đi. Thật sự cho rằng chị không nhìn ra được?”

Thấy chị mình đã nói thẳng ra như thế, lúc này cũng chỉ có hai chị em, cậu cũng chẳng muốn giấu: “Không phải chị bảo chị Sơ Nịnh chưa từng yêu đương sao. Em cũng gần 19 tuổi rồi, thích ai mà chị cũng muốn quản à?”

Cậu nói một hồi ngắn gọn súc tích, không chút nào che đậy tâm tư. Thiệu Hâm Đồng bị làm cho sửng sốt hai giây, sau đó lên tiếng nhắc nhở cậu: “Sơ Nịnh là bạn cùng phòng với chị, lại lớn hơn mày sáu tuổi.” 

“Vậy thì sao?”

“...” Thiệu Hâm Đồng đánh giá dáng vẻ bướng bỉnh của em trai nhà mình, hơi khó hiểu, hỏi: “Mày với cô ấy quen nhau lúc nào mà thích?”

Thiệu Hâm Huy thẳng thắn: “Hai năm trước, trong đám cưới của chị.”

Hắn hai năm trước đã thích cô.

Tính cách Sơ Nịnh yên tĩnh, đối xử với ai cũng lễ phép lại xa lánh, không thích cười, đáy mắt luôn chưa một màu ưu tư. 

Cô giống như một đóa hoa trong sương mù, cậu không thể kiềm thế muốn tiến đến gần hơn. 

Vì để gần cô một chút, cậu đem toàn lực quyết tâm thi đỗ vào đại học C, tiến vào thành phố có cô. 

Cậu muốn bước vào thế giới của cô, muốn cô gái u sầu lại luôn tỏ ra mình ổn kia một lần nữa thật sự mỉm cười trở lại. 

Thiệu Hâm Huy nhìn về hướng xa, trầm mặc một lát, nhìn Thiệu Hâm Đồng nói: “Chị, em thật sự nghiêm túc.”

——

Lúc Sơ Nịnh về đến nhà, cô nhìn thấy đôi giày của Tần Hi ở cửa nhà, có chút ngoài ý muốn. 

Đổi giày rồi đi vào phòng khách, cô nghi ngờ nhìn vào cửa phòng ngủ của Tần Hi. Cửa đóng, bên trong không có động tĩnh gì cả. 

Sơ Nịnh không muốn quấy rầy anh, cố gắng nhẹ nhàng hết sức bước đến nhà vệ sinh.

Tay vừa đụng vào tay nắm cửa, cửa phòng vệ sinh lập tức được mở ra từ bên trong. 

Tần Hi từ bên trong bước ra, tóc còn đang ướt. Anh mặc áo sơ mi đen, chỉ cài cúc đến ngực, cổ áo mở rộng. Xương quai xanh tinh xảo, gợi cảm, yết hầu nhấp nhô. Trên da thịt trắng nõn còn đọng vài vết nước tựa như nước mưa trong vắt rơi trên ngọc ấm.

Theo động tác xoa tóc của Tần Hi, một vài giọt nước nhỏ li ti bắn lên mặt Sơ Nịnh, quyện với mùi sữa tắm thoang thoảng. 

Cô vô ý ngước mắt, đụng phải ánh đào hoa thâm thúy mắt mê người của ai kia.

Hình như khoảng thời gian này Tần Hi rất bận, khóe mắt ửng đỏ, phảng phất chút mệt mỏi, ủ rũ. Lông mi vừa dài vừa cong, rõ ràng đến từng sợi. Con ngươi đen nhánh phản hiếu hình dáng của Sơ Nịnh.

Cặp mắt kia càng ngày càng tiến đến gần, bóng dáng bên trong cũng dần được phóng đại, Sơ Nịnh cơ hồ có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt mình. 

Trong lúc Sơ Nịnh còn đang thất thần, người đàn ông đã cúi người xuống, hơi thở tỏa ra chút hơi nóng, phả vào da thịt cô có chút ngứa ngáy. 

Quanh quẩn bên chóp mũi là mùi hương sữa tắm nhàn nhạt thơm tho trên  người anh.  

Sơ Nịnh  trợn to mắt nhìn khuôn mặt đang vượt qua khoảng cách an toàn, không ngừng dí sát vào mình. Mũi của hai người gần như muốn chạm vào nhau. 

Hô hấp của cô như ngừng lại, quên cả chớp mắt. 

Vô tình có cảm giác bị áp chế, Sơ Nịnh  lui về sau hai bước, dựa lưng về khung cửa nhà tắm, không còn chỗ để trốn.

Trong bầu không khí yên lặng như tờ, cô cảm thấy nhịp tim của mình không chỉ được khôi phục mà còn đập càng lúc càng nhanh. 

Trước mặt Sơ Nịnh là gương mặt sắc nét, mũi cao thẳng, đuôi mắt khẽ nhếch lên.

“Này..” Tần Hi mở miệng, ngữ khí có chút lười biếng lại lên án: “Anh sống ở đây, an toàn cá nhân có thể được bảo đảm một chút không?”

Sơ Nịnh khó hiểu, không rõ ý tứ trong lời nói của anh.

Còn chưa kịp hỏi lại, đôi môi mỏng của Tần Hi khẽ nhếch lên, tiếp tục hỏi: “Em trốn ở cửa, không phải để nhìn lén anh tắm sao?”

____