Lại còn là Khang thân vương thực lực không mạnh lắm nữa, dù muốn chọn cũng nên chọn công chúa hoàng thất chứ. Lần này tốt rồi, cả quận chúa cũng không có.

Nàng biết thất cô nương này chỉ là một thứ nữ, thậm chí đã rời nhà nhiều năm, hoàn toàn không được sủng ái. Nữ nhân như vậy còn không xứng xách giày cho thất ca nhà bọn họ, sao đủ tư cách làm Phượng vương phi chứ? Hoàng đế ca ca đang làm gì chứ?

Dù sao thất ca cũng là đệ đệ ruột của hắn ta, sao có thể như như vậy được…

Điều khiến nàng tức giận nhất là thất ca của nàng lại có thái độ thờ ơ. Thế này đâu có được?

Dù sao cũng là tìm vương phi, là chính phi đó, không phải thị thiếp, cũng không phải trắc phi. Là chính phi được ghi vào gia phả, sao huynh ấy lại có thể tùy tiện như vậy?

Hồng Ngọc càng nghĩ càng giận, nghĩ đến những người trước mắt có quan hệ mật thiết với Phượng vương phi trong tương lai, ánh mắt nhìn đám người Ly Thiên Tuyết càng ngày càng dữ tợn. Cố tình Ly Thiên Tuyết không có nhãn lực tốt, còn tưởng Hồng Ngọc công chúa tức giận vì tiểu thất không đến, chẳng những không giúp gì mà còn bỏ đá xuống giếng.

"Xin công chúa thứ lỗi. Trước khi đến, thất muội bỗng nhiên nhiễm phong hàn, lại thêm thân thể yếu ớt, không thể chịu đựng được việc phải ngồi xe ngựa trong thời gian dài, đặc biệt nàng còn bị say xe. Phụ thân không thể vì nàng mà kéo dài hành trình được nên không an bài đi theo lần này. Nhưng xin công chúa cứ yên tâm, thân thể thất muội rất khỏe mạnh, trong tương lai…”

“Ha Ha, nếu như thân thể yếu đuối vậy tốt nhất nên ở nhà nghỉ ngơi. Thật có lỗi, bổn công chúa còn có chuyện nên không làm phiền nữa."

Từ trước đến nay tính cách Hồng Ngọc sảng khoái, khó chịu nhất chính là lục đục với nhau. Nhưng vừa rồi Ly Thiên Tuyết ngoài mặt thì giải thích lý do tại sao muội muội nàng ta không đến, nhưng thực tế lại nói cho nàng biết cơ thể thất muội của nàng ta không tốt, coi nàng là kẻ ngốc hay sao?

Trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như thế, bị phong hàn bình thường lại có thể trì hoãn hành trình? Cũng không nghĩ xem thịnh hội bốn nước lần này quan trọng thế nào, còn dùng nhiễm phong hàn mà đuổi bọn họ.

Rõ ràng đây là biểu hiện của chột dạ. Về phần chột dạ cái gì, Hồng Ngọc cau mày, càng cảm thấy thất cô nương chưa từng gặp mặt này có vấn đề. Không được, nàng phải nhắc nhở thất ca một chút. Trong này nhất định có âm mưu gì đó, vị thất cô nương này, tuyệt đối không thể cưới, tuyệt đối!

Phượng Nguyên lười biếng ngồi trên ghế tựa, ung dung nhìn những nữ nhân đang tính toán xung quanh mình, khóe miệng hiện lên một nụ cười thích thú.

Quả nhiên, những chỗ thế này từ trước đến giờ không thiếu náo nhiệt!

Trong đại sảnh ồn ào, mặc dù nàng đang ngồi ở nơi mờ tối và hẻo lánh vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt cực kỳ đặc biệt hướng về phía mình. Nàng lơ đãng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nam nhân xuất sắc ngồi phía dưới chủ vị.

Là hắn?

Vệ Giới?

Hắn đang nhìn nàng. Đúng, hắn thực sự đang nhìn nàng. Sau khi nhận ra điều này, lông mày của Phượng Nguyên nhíu chặt.

Dưới cái nhìn của nàng, người có thể bị Phượng vương chú ý có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng có tài đức gì để được hắn chú ý như vậy?

Chẳng lẽ hắn đã đoán được thân phận của mình?

Không, điều này là không thể, hoàn toàn không thể...

Nàng đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể thay đổi được thân hình mập mạp và mặt quỷ trời sinh của mình, mặc dù chiều cao của nàng không thể thay đổi, nhưng vóc người này... nàng tin rằng không ai trên thế giới này ngoại trừ nàng có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy.

Hơn một tháng bế quan, hầu như ngày nào nàng cũng trải qua ba lần tra tấn bằng thuốc, độc và châm. Nỗi đau mà nàng phải chịu, nói ba ngày ba đêm cũng không hết. May mắn duy nhất là cơ thể mập cũng không phải do mỡ chồng chất mà là do thuốc.

Vạn vật thế gian tương sinh tương khắc chỉ cần chất độc còn tồn tại trong cơ thể nàng thì việc tìm ra nguồn gốc của tình trạng mập mạp không phải là không thể.

Còn về lớp màu đen bên ngoài cơ thể này, nàng đã che kín bằng những loại thuốc khác, trên thực tế nó vẫn tồn tại. Chỉ là nàng đã đắp một loại thuốc nào đó không dễ biến chất lên. Ý tưởng này xuất phát từ các loại đồ trang điểm như kem nền ở hiện đại.

Trước đó, không phải nàng không nghĩ đến việc thay đổi bản thân. Những suy nghĩ này cũng không phải mới xuất hiện một tháng nay mà đã từ lâu trước đây rồi. Khi nàng chịu nhiều dày vò về hình dáng bên ngoài, nàng đã chuẩn bị rất nhiều phương án cho bề ngoài của bản thân. Chỉ là trước giờ nàng sống ở Dược Vương cốc, không có lý do gì bắt buộc thay đổi nên mới không biến những ý tưởng này thành sự thật. Thế nhưng đại hội lần này của bốn nước có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với Phượng Trì sơn trang nên nàng mới đưa những nghiên cứu trước đó ra dùng.

Cũng may trời không phụ người có lòng, sau khi cố gắng thâu đêm suốt sáng vài ngày, nàng đã làm được. Tuy thuốc nghiên cứu ra có nhiều điểm không ổn định, nhưng giai đoạn lúc này, duy trì mười ngày nửa tháng tuyệt đối không thành vấn đề, về phần tương lai sau này cứ xem rồi tính tiếp.

Sau một lúc bối rối, Phượng Nguyên nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng nên có lòng tin với mình mới đúng, chỉ cần nàng thay đổi dáng người, những phương diện khác đều không thành vấn đề. Nàng cũng tin rằng hình thể của mình có thể thay đổi trong vòng hơn một tháng gần như là chuyện không tưởng với mọi người.

Thành công của nàng liên quan mật thiết đến nhiều vấn đề trong cơ thể, nhưng người khác không biết những điều này. Vì vậy nàng đủ tự tin rằng hắn không thể nhìn ra được.

Sau khi hiểu rõ điểm ấy, khoé miệng nàng hơi nhếch, nhẹ nâng ly rượu lên hướng phía Vệ Giới sau đó ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, sảng khoái mà đắc ý nhướng mày với đối phương.

Không phải Vệ Giới không chú ý đến nữ nhân tên Phượng Nguyên này. Trên thực tế, trong lòng hắn vẫn luôn có một phỏng đoán, nhưng khi Phượng Nguyên thật sự tiến vào hội trường, hắn lại nghi ngờ với suy đoán của mình. Bởi vì trong lòng do dự, hắn mới luôn trầm ngâm nhìn về một hướng nhất định. Lại không ngờ nữ nhân này nhạy cảm như vậy, sau khi phát hiện ra ánh mắt của hắn lại dùng phương thức thẳng thắn như vậy đáp lại khiến hắn có hơi ngạc nhiên.

Đến giờ, Phượng Trì có phải là Phượng Nguyên hay không, vẫn chưa có bằng chứng xác thực. Dù cho hình tượng của hai người khác nhau, nhưng dù là Phượng Trì hay Phượng Nguyên, hắn cũng không có bằng chứng xác thực.

Ai có thể chứng minh được, vị ở Phượng Trì sơn trang chính là Quỷ y mà không phải vị đại tiểu thư này?

Tương tự, ai có thể chứng minh vị đại tiểu thư trước mặt này không phải Phượng Trì mà là Phượng Nguyên?

Nói tóm lại, dù là Phượng Trì hay Phượng Nguyên, Phượng Trì sơn trang này đã thành công khiến hắn thấy hứng thú.

Từ trước đến nay hắn luôn khâm phục người có thực lực, cho dù nàng là nữ nhân nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến quan điểm của hắn.

Nghĩ đến đây, hắn nâng cằm, cũng nâng ly về phía Phượng Nguyên, sau đó sảng khoái uống cạn.

Cảnh tượng này hiển nhiên rơi vào mắt của không ít người luôn chú ý đến Vệ Giới, chẳng hạn như Vệ Du Sâm, hay là Ngọc Ngân.

Nói đây là một bữa tiệc đón gió thì chẳng bằng nói đây là một yến hội cạnh tranh đầy âm mưu và tính toán. Dưới nụ cười có vẻ thân thiện lại che giấu đủ loại âm mưu bẩn thỉu, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể thua hết tất cả, thất bại thảm hại.

Không ai có thể ngờ rằng ngay tại thời khắc đang vui vẻ ca hát, nhảy múa, uống rượu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ “uỳnh” thật lớn. Trong chốc lát, toàn bộ đều yên tĩnh.

"Tiếng gì vậy? Chẳng lẽ là tiếng sét đánh?"

“Có người đốt pháo hoa à?"

"Không, không đúng, tiếng sét đánh và tiếng pháo hoa không thể vang dội như vậy, có gì đó là lạ."

Tuy nhiên, những phỏng đoán này vẫn chưa được chứng thực thì những tiếng hét thảm thiết đã cắt ngang bầu trời, từ nơi xa truyền đến gần.

Vệ Giới là người đầu tiên nhận ra có điều gì đó không ổn, cũng là người đầu tiên lao ra khỏi hội trường. Người theo sát phía sau là Ngọc Ngân, hai người gần như một trước một sau chạy ra ngoài.

Tuy nhiên, bọn họ còn chưa kịp đứng vững thì cảnh tượng trước mắt đã khiến họ chấn động sâu sắc.

Rắn.

Một bầy sinh vật đen ngọ nguậy không rõ là gì bay múa đầy trời. Sau khi hai người cẩn thận xác định, phát hiện ra đó lại là rắn, trong đó còn có chục con cự mãng.

"Mẹ ơi, chạy mau đi, trên trời có mưa rắn, chạy mau!"

Xung quanh, tiếng gào như vậy vang lên liên tục. Dưới tình huống hoảng hốt chạy bừa, nhiều người đã bị ám hại, từng người một té ngã...

Cho dù hai người đã quen nhìn thấy nhiều cảnh tượng máu me khác nhưng cũng không khỏi tê rần da đầu, dịch dạ dày sôi trào.

Những con rắn này rơi xuống một quảng trường rộng lớn trước sảnh tiệc, nhiều con còn rơi xuống nóc nhà, trên nhánh cây.

Nhưng dù rắn ở đâu thì tính công kích của chúng đều khá mạnh, chắc chắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Vệ Giới nghĩ đến tiếng động lớn vừa rồi, sắc mặt không khỏi trầm xuống, lập tức quay đầu nhìn Ngọc Ngân, "Mau rút khỏi nơi này, mau."

Ngọc Ngân cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nhất là giờ phút này mấy tên lính canh canh gác bên gần như đã bị rắn nuốt chửng trong nháy mắt. Hắn ta nhìn mà trong lòng kinh sợ đến giật giật, "Vậy còn ngươi?"

“Ngươi không cần để ý đến ta,” Vệ Giới đẩy Ngọc Ngân, mũi chân nhấn một cái, nhảy vào trong đám rắn lít nha lít nhít.

Ngọc Ngân nhíu mày, nghĩ đến những người phía sau, không khỏi lập tức quay người lại. Cũng may vừa chạy được vài bước liền nhìn thấy Vệ Du Sâm và các hoàng đế đi tới, vừa định hỏi nguyên nhân, Ngọc Ngân đã nhanh chóng ra lệnh: "Nơi đây đã bị tập kích, khắp nơi đều có rắn, mau chạy đi."

Rắn?

Tất cả mọi người đều sững sờ, khi họ nhận ra Ngọc Ngân đang nói về thứ gì đã có người hoảng sợ thở hổn hển và lùi lại: "Trời, đúng thật là rắn. Mọi người mau nhìn đi, bên ngoài, bên ngoài toàn là rắn. Còn, còn có con rắn to như khúc gỗ. Chuyện này, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?"

“Bảo vệ hoàng thượng, nhanh rời khỏi chỗ này. Không nên ở lại lâu, chạy mau!”