Bất kể quốc gia nào, đi trước luôn luôn là hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan, sau đó là thế lực giang hồ, thương nhân hương thân. Cuối cùng của cuối cùng mới là nhân sĩ dân gian dùng đủ loại danh nghĩa tham gia.

Trên đường từ kinh thành đến Tứ Phương Thịnh Viên, từ trên xuống dưới của nước Tư U đều mang đến cho những vị khách chí cao vô thượng tiếng hoan hô. Bất kể đi đến đâu cũng tràn ngập không khí lễ hội.

Hoa tươi, thảm đỏ, cờ xí. Có bao nhiêu thì chuẩn bị bất nhiêu. Đã lâu lắm rồi nước Tư U không náo nhiệt như vậy.

Sứ đoàn nước Mị vừa di chuyển, mọi người lập tức suy đoán thân phận đám người từ ký hiệu trên xe ngựa. Trong đám đông thỉnh thoảng truyền đến mấy câu bàn tán: "Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa, đó không phải xe ngựa của Khang thân vương phủ nước Mị sao? Nghe nói Phượng vương phi tương lai của Phượng vương điện hạ chúng ta xuất thân từ Khang thân vương phủ đó!"

"Woa, có mấy chiếc xe ngựa, không biết Phượng vương phi tương lai có ngồi trong xe hay không, thật là tò mò! Các ngươi nói xem, cuối cùng là người thế nào mới có thể xứng đôi với Phượng vương điện hạ của chúng ta?"

Có lẽ là lòng hiếu kỳ của mọi người quá mạnh, cả ông trời cũng không nhịn được hắt hơi một cái, một cơn gió đột ngột vén nhẹ rèm xe. Cho dù chỉ phất lên trong thoáng chốc nhưng cũng để dân chúng nhìn thấy người trong xe. Khoảnh khắc rèm xe hạ xuống, tiếng bàn tán bên dưới vang lên không dứt như nước sông cuồn cuộn.

"Ta thấy rồi, ta thấy rồi! Đẹp, thật sự rất đẹp! Trong xe ngựa của Khang thân vương phủ có mấy nữ tử, tuy rằng không biết cuối cùng là vị nào, nhưng ai cũng xinh đẹp!"

"Đúng vậy đúng vậy, nữ tử áo đỏ thật là đẹp. Còn nữ tử áo vàng kia nữa, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng. Hơn nữa nữ tử áo xanh rất anh khí phóng khoáng. Bất kể là ai cũng cực kỳ đáng mong chờ!"

...

Đối mặt với tiếng bàn tán liên tiếp, cho dù mấy người trong xe ngựa muốn xem nhẹ, chỉ sợ cũng không thể. May mà dân chúng đều là người cực kỳ thiện lương, không thốt ra mấy câu ác miệng nào, ngược lại đánh giá bọn họ cực cao, thỏa mãn tâm hư vinh của bọn họ. Bọn họ không khỏi mừng thầm, xem ra chuyến này đến nước Tư U là đến đúng rồi!

Bọn họ lại hoàn toàn không nghĩ rằng, sự thiện lương của mọi người xuất phát từ thân phận Phượng vương phi tương lai.

Nếu bọn họ không phải Phượng vương phi tương lai mà là hoàng thân quốc thích khác chạy tới nước Tư U, không biết có được đánh giá cao như vậy không?

Bởi vì ở nước Tư U, đánh giá của Phượng vương Vệ Giới từ trước đến nay là nước sôi lửa bỏng. Tại sao lại dùng nước sôi lửa bỏng?

Người nói hắn tốt thì hận không thể nâng hắn lên trời. Những người đó cơ bản thuộc về tầng lớp dân chúng lương thiện nhất của nước Tư U.

Người nói hắn không tốt thì tìm đủ mọi cách bịa đặt tin đồn, thậm chí làm trò hề trên đường rồi giá họa cho Phượng vương phủ. Cố tình Vệ Giới lại là loại người không thèm để ý, bất kể là chuyện gì hắn cũng chưa từng ra mặt giải thích. Dần dần. Fan thành người qua đường, người qua đường thành fan cũng không có gì lạ.

Những người như vậy lấy hoàng đế dẫn đầu, không thể thấy Vệ Giới sống tốt.

Nước và lửa vốn khó tồn tại cùng nhau, vì vậy về thanh danh của Phượng vương, tất nhiên là cãi nhau thế nào cũng không nghĩ ra nguyên do kết quả rồi.

Nếu không phải có quan hệ thông gia với Phượng vương phủ, chỉ sợ không có ai đặt Khang thân vương phủ vào mắt. Sau khi Khang thân vương phủ đi qua, những hoàng thân quốc thích xuất hiện sau đó đã chuẩn bị tâm lý bị mọi người bàn tán, nhưng cả một miếng nước bọt cũng không phun ra.

Ngược lại là lúc đại thiếu gia và nhị thiếu gia Trấn quốc tướng quân phủ xuất hiện, do bề ngoài xuất chúng nên hiển nhiên khiến phần đông nữ nhân hét lên. Có cô nương còn can đảm ném hoa, ném yếm vào ngực hai vị thiếu gia. Hành vi này khiến Hàn Thuật từ trước đến nay dịu dàng như ngọc lúng túng không thôi. Hàn Tẫn thì thờ ơ với phản ứng khoa trương đó, dường như không phải mới gặp lần đầu, có lẽ đã sớm không còn bất ngờ nữa.

Về phần Hàn đại tướng quân và đám con cái của ông ta đi phía sau thì chịu sự lạnh nhạt trước nay chưa từng có. Đãi ngộ khác biệt một trời một vực như vậy, cho dù là Hàn đại tướng quân cũng không khỏi đen mặt.

Bực mình tương tự còn có bốn vị quận chúa của Ngụy vương phủ đi phía trước. Thấy nam nhân mình thích được yêu mến như thế, tiểu quận chúa đanh đá suýt chút nữa nhảy ra khỏi xe, chỉ vào mấy người kia tuyên bố "Hàn Tẫn là nam nhân của ta". Nếu không phải mấy tỷ muội cứng rắn giữ nàng ta lại, thật không biết vị tiểu bá vương này sẽ gây ra chuyện gì khiến người ta dở khóc dở cười.

Ở đội ngũ tiếp theo, lúc Phượng Trì sơn trang xuất hiện, tuy rằng khiến vô số người chú ý, nhưng bởi vì bọn họ quá khiêm tốn, tất cả đều ngồi xe ngựa, không cưỡi ngựa nên cho dù mọi người muốn nhìn trộm cũng không có cơ hội. Kết quả bọn họ ung dung đi qua.

Sau nước Mị là nước Yến. Ngọc thái tử có thể khiến toàn dân phấn khởi của nước Yến đã sớm vào Tứ Phương Thịnh Viên, tất nhiên không có cơ hội khiến mọi người hưng phấn. Về phần mấy vị hoàng tử còn lại, tuy rằng cũng không tệ nhưng chung quy danh tiếng không bằng Ngọc Ngân, thậm chí ăn mặc quá hoa lệ, khoe khoang.

Cho dù nữ nhân thích ngắm mỹ nam, sau khi thấy dung mạo không cần đặc biệt trang điểm, chỉ đơn giản mà xuất sắc của Hàn Thuật và Hàn Tẫn, mặt của mấy hoàng tử khác đã khiến bọn họ cảm thấy chết lặng, căn bản không nhìn ra chút đặc sắc nào. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, sao đám hoàng tử này lại na ná nhau như vậy?

Có người còn cảm thấy mùi phấn son của bọn họ quá nặng, không hề có khí phách mà nam tử hán nên có.

Nếu đám hoàng tử này nghe thấy đánh giá như vậy, không biết có trực tiếp trào máu sụp đổ hay không?

Về phần tiểu hầu gia của Định Tây hầu phủ Thẩm Tứ, vừa xuất hiện đã nhận được muôn vàn sự chú ý. Từ trước đến nay tính tình Thẩm Tứ cởi mở tùy tiện, mỹ nữ nào đến cũng không từ chối. Có người ném hoa, hắn liền quăng mị nhãn, diễn bản tính một công tử phong lưu tới sâu sắc.

Tục ngữ nói: Nam nhân không xấu nữ nhân không yêu. Hành động này của Thẩm Tứ chẳng những không khiến mọi người chán ghét mà càng khiến các nữ nhân yêu thích hơn. Tiếng thét chói tai kia, cừ thật, lập tức vang khỏi kinh thành, ở rất xa còn nghe thấy được, từng lớp từng lớp vang lên. Ly Diên đi trước không nhịn được mắng một câu: "Đồ củ cải đa tình!"

Khiến mọi người vừa yêu vừa hận còn có Liên Hoa công tử vang danh bốn nước - Mộ Liên Hoa.

Sự xuất hiện của y như ánh sáng chói mắt. Người khác ngồi xe ngựa, y thì ngồi kiệu. Rõ ràng bàn tay vén rèm thoạt nhìn không có sức lực gì, kỳ thực đám bạch y nữ tử võ công cao cường, mấy cô gái này mỗi người thanh lệ xuất trần, lạnh lùng như băng, thoáng cái đã bị Liên Hoa công tử lấn át.

Tuy rằng Liên Hoa công tử mang một cái mặt nạ hình hoa sen xinh đẹp, nhưng sức hút đầy mê hoặc trong từng cái giơ tay nhấc chân lại khiến vô số nữ nhân đồng thời thét lên rồi đồng loạt la hét: "Liên Hoa công tử, Liên Hoa công tử!"

Y, tuyệt đối xứng với danh hiệu này. Y đi đến đâu, hương sen tươi mát tự nhiên thoang thoảng bay vào mũi mọi người đến đấy, thoáng chốc dễ chịu. Khi y rời khỏi hiện trường, mùi hương này lại vấn vương không tan, cho dù muốn quên cũng không quên được.

Sau nước Yến chính là nước Thiên Độc chính tà khó phân trong bốn nước. Đối với nước Thiên Độc, ba nước còn lại đều ôm thái độ kính trọng nhưng xa cách. Cho dù hôm nay đội ngũ của nước Thiên Độc long trọng chưa từng có, nhưng không biết có phải sự nhiệt tình của mọi người vì kiêng dè những cổ độc khiến người ta sợ hãi trong truyền thuyết của nước Thiên Độc hay không mà thoáng cái bị dập tắt. So với những đội ngũ trước, phản ứng của bọn họ bình thản hơn nhiều.

Cho dù chư vị công chúa xinh đẹp kiêu ngạo của nước Thiên Độc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người cũng không khiến quá nhiều người chú ý. Bởi vì trong tiềm thức của mọi người đều cảm thấy sở dĩ nước Thiên Độc được gọi là Thiên Độc là là vì có quan hệ mật thiết với cổ độc. Mỗi vị công chúa lại nhận được truyền thừa, độc nữ như vậy, ai dính vào cũng xui xẻo, tất nhiên là chỉ dám đứng xa mà nhìn. Dù sao không có ai chê mạng mình quá dài.

Mỹ nhân ở đây không có?

Tiểu mỹ nhân nước Thiên Độc không phải mỹ nhân, mà là độc nữ. Một khi dính phải, nhẹ thì tự tổn thương bản thân, nặng thì chết!

Bởi vì tất cả tinh hoa cổ độc của nước Thiên Độc đều ở hoàng thất, thế nên đãi ngộ của hoàng thất kém xa các đội ngũ khác của nước Thiên Độc. Hoa Mậu thân là thế tử Hoa vương phủ, một bộ áo đỏ mặc ra kiêu ngạo gian tà đặc trưng của hắn, cộng thêm dung mạo còn muốn mê hoặc lòng người hơn nữ nhân, cho dù thu hút sự chú ý của mọi người nhưng bọn họ lại tỏ ra cực kỳ cẩn thận. Ngoại trừ tiếng hoan hô ra, sự điên cuồng và si mê lúc trước không hề xuất hiện.

Bọn họ giống như búp bê dễ vỡ, được mọi người cùng "che chở".

Nhưng nước Thiên Độc đi sau lại không xem sự "che chở" này như chuyện tốt, ngược lại vẻ mặt ai cũng đau khổ. Thái độ rõ ràng muốn thân thiết lại tránh xa này, há chỉ tổn thương một hai trái tim?

So ra, đám khách quý có kinh nghiệm đã tham gia trường hợp này mấy lần lại có vẻ bình thản hơn nhiều.

Từ nước Mị hiếu kỳ, nước Yến điên cuồng, nước Thiên Độc lãnh đạm rồi đến nước Tư U nồng nhiệt, tổ chức và đội ngũ tiếp theo đều nhận được sự quan tâm tương ứng.

Hoàng đế nước Tư U và Phượng vương đã sớm đi đầu, không xuất hiện trong đội ngũ. Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của dân chúng. Trong số đó, được bàn tán nhất đương nhiên là con trai trưởng của Tô thừa tướng đột nhiên xuất hiện ở đây.

Tô Ngu, mười tám tuổi, tuy là đích tử nhưng lại không phải trưởng tử, nhất là năm năm trước khi hắn chỉ mới mười ba tuổi còn ngộ sát thứ trưởng huynh. Mặc dù cuối cùng quan phủ xác định là hắn tự bảo vệ bản thân nên ngộ thương, nhưng chuyện xấu của Tô thừa tướng lại truyền khắp cả nước Tư U. Trong chuyện này có rất nhiều cách nói, khen chê không đồng nhất, lại thêm hoàng thượng chỉ xử hắn ra ngoài học tập, trong vòng năm năm không được hồi kinh. Vì vậy khiến mọi người dần quên đi vị nhị thiếu gia Tô gia từng danh trấn nước Tư U này.

Bây giờ thời hạn năm năm đã qua, tuy rằng nhị thiếu gia Tô gia trở về nhưng xem thái độ của Tô tướng và người Tô gia, rõ ràng địa vị của đích tử Tô gia này không bằng mấy vị thiếu gia được bình thê làm tức chết chính thê sinh ra!

Nhưng như vậy thì sao?

Bình thê vẫn là bình thê, vĩnh viễn không thể thay thế chính thê. Ai bảo năm đó chuyện Tô thừa tướng làm bị thiếu niên Tô Ngu thoáng cái phơi bày. Ông ta có lòng muốn cho bà ta danh phận, nhưng nhiều người nhìn như vậy, ông ta dám sao? Dám sao?

Cho dù đích tử là hắn không được coi trọng, cho dù đích tử là hắn còn là một tội phạm giết người, nhưng như vậy thì sao?

Ai kêu tin tức Tô thừa tướng có ngoại thất khiến chính thê bị bệnh tật lâu năm trong lúc vô tình biết được, kết quả bị làm cho tức chết!

Còn chưa qua trăm ngày, ông ta đã đưa ngoại thất và một trai một gái về nhà, ép Tô Ngu từ trước đến nay ôn hòa nho nhã cầm dao. Cuối cùng trưởng tử mới vào Tô gia ngày đầu đã gặp bất trắc mà chết.

Cho dù kẻ gọi là ngoại thất kia gào khóc điên cuồng thì sao?

Bởi vì không cần bọn họ ra tay, Tô Ngu đã chủ động đầu thú. Điều này khiến cho Tô thừa tướng vốn còn muốn âm thầm giải quyết trở tay không kịp, còn chưa kịp sắp xếp thì hình bộ đã đến nhà. Thậm chí cả hoàng thượng cũng bị kinh động. Sau khi điều tra rõ, ai mà không đồng tình Tô Ngu? Ai mà không oán hận Tô Đỉnh Thịnh?

Vốn dĩ chuyện này bị tuôn ra, đời thừa tướng của Tô Đỉnh Thịnh xem như chấm dứt. Nhưng vừa khéo lúc đó tân đế đăng cơ, đang cần dùng người. Cho dù Tô Đỉnh Thịnh có ác liệt hơn nữa, nhưng tài hoa của ông ta cũng rõ như ban ngày. Thế nên ông ta may mắn, hoàng đế lấy lý do Tô Ngu ra ngoài học năm năm, trấn an Mộc gia, sau đó hạ thánh chỉ tuyên bố đương gia chủ mẫu của Tô gia chỉ có Mộc Dĩnh. Chuyện này gián tiếp đả kích những ngoại thất muốn lợi dụng quan hệ không đứng đắn thượng vị, cuối cùng để những chính thất kia hãnh diện một trận.

Từ đó về sau, tuy rằng ngoại thất của Tô Đỉnh Thịnh có thân phận bình thê, nhưng bất kể bà ta đi đến đâu cũng phải gánh cái danh khiến chính thất tức chết, ép đích tử phát điên. Cho dù hắn đã vì thế mà giết chết một đứa con trai của bà ta cũng không có ai đồng tình với bà ta nửa phần. Mọi người mãi mãi chỉ nhớ vết nhơ trên người bà ta.

Nói tới thì bình thê một nghèo hai trắng này cũng đáng thương. Bà ta không phải tiểu thư thế gia, cũng không phải con gái thương nhân. Bà ta chỉ là một vô danh tiểu tốt không thân phận cũng không địa vị, cả chút của hồi môn cũng không có, tất nhiên càng không được mấy phu nhân kia nhìn trúng. Cho dù bà ta là bình thê của thừa tướng đại nhân thì sao? Bà ta còn không bằng thiếp thất và nha hoàn tướng phủ, huống hồ gì là khiến người ta đặt ngang hàng với Mộc Dĩnh. Tuyệt đối là cả tư cách xách giày cũng không có.

Về phần chi phí ăn mặc của bà ta ở tướng phủ, không cần lo, đều có người nhớ kỹ khoản này cho bọn họ.

Vì vậy, cho dù Tô Ngu có thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi thân phận đích tử của hắn. Đặc biệt là năm đó Mộc Dĩnh Mộc đại tiểu thư ưu tú bực nào? Kể cả bây giờ Mộc gia đã xuống dốc, nhưng nhi tử của Mộc Dĩnh bà há lại kém hơn con vợ kế kia?

Đặc biệt là lần này Tô Ngu về tướng phủ, mục tiêu lớn nhất chính là đoạt lại tất cả mọi thứ của hắn. Chuyện này không chỉ vì mẹ hắn và Mộc gia, phần nhiều cũng là vì tương lai có thể cho nghĩa muội của mình một hậu thuẫn mạnh mẽ che mưa chắn gó.

Có mục tiêu kiên định như vậy, Tô Ngu trở về, nghiễm nhiên sẽ dấy lên gió tanh mưa máu ở Tô gia.

...

Theo đội ngũ các quốc gia lần lượt tiến vào Tứ Phương Thịnh Viên, viện tử vốn trống rỗng không có hơi người thoáng cái đã phấp phới cờ màu, đầy ắp tiếng người. Lều trại của các quốc gia lại càng vang lên tiếng thăm hỏi giao hảo ân cần không ngớt như nước chảy.

Cuối cùng, trước khi trời tối, tất cả công tác dàn xếp cũng kết thúc.

Nhân vật quan trọng của các quốc gia đều được mời đến tiệc tối xa hoa của Vệ Du Sâm.

Tại đây chúng tinh tụ tập, trên yến tiệc đâu đâu cũng là vương gia, công chúa khách quý. Mỗi người đều nhận đủ ánh mắt của người khác, nhưng gây tò mò nhất trong số đó lại là Phượng Trì sơn trang, Minh vực, Thiên Nhai Hải các và  Tử Hoàng cung vốn đã thần bí khó lường.

Bọn họ không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, lại có ưu thế tiềm ẩn của riêng mình.

Phượng Trì sơn trang luôn lấy làm kiêu ngạo về mọi mặt, trong đó tiền tài quyền thế càng không ai sánh bằng, hướng phát triển trong tương tai vô cùng tốt.

Minh vực khiêm tốn mà xa hoa, mặc dù ít đi lại trên giang hồ nhưng một khi ra tay thì tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Đúng vậy, bọn họ là tổ chức sát thủ khiến người trên giang hồ kiêng dè, nắm chặt mệnh môn kiêng kỵ nhất của tất cả các quốc gia và phe phái. Minh Vực không ra tay thì thôi, một khi ra tay, tất thấy máu tanh.

Thiên Nhai Hải các, tổ chức bí ẩn do Liên Hoa công tử đứng đầu. So với tổ chức này, nổi tiếng hơn chính là thân phận đệ nhất truyền nhân của y thánh Mai Viên của y. Về phần quỹ tích hoạt động hiện tại của tổ chức này thì chưa có gì đặc biệt khiến người ta chú ý. Ngược lại là y thuật của Liên Hoa công tử, thường xuyên được lấy ra so sánh với Dược Vương cốc và quỷ y Phượng Trì. So tới so lui, tất nhiên càng nổi tiếng.

Thoạt nhìn Thiên Nhai Hải các không có tiền đồ gì, nhưng trên thực tế lại không thể khinh thường, chính vì bí ẩn mới khiến người ta kiêng kị.

Về phần Tử Hoàng cung là tổ chức do nữ thần Nhiếp Tử Thiền sáng lập. Vào thời kỳ đỉnh cao uy danh vượt xa bốn nước, thành công khiến Long đế quốc chú ý. Chỉ tiếc hồng nhan bạc phận, sau khi Nhiếp Tử Thiền qua đời, Tử Hoàng cung liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Cho dù đã cách nhiều năm nhưng chưa từng có ai quên đi. Bất kể là triều đình hay giang hồ vẫn luôn nhớ kỹ Tử Hoàng cung. Bọn họ càng chắc chắn, Tử Hoàng cung không biến mất, nó vẫn tồn tại, nói không chừng sẽ có một ngày quật khởi trở lại, uy hiếp bốn nước.

Hôm nay, tuy rằng Tử Hoàng cung và Minh vực xưa giờ khiêm tốn không tham gia thịnh hội bốn nước, nhưng lại có Phượng Trì sơn trang và Liên Hoa công tử. So với những đại nhân vật thường xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, sự xuất hiện của bọn họ dĩ nhiên dẫn tới chấn động không nhỏ.

Liên Hoa công tử - Mộ Liên Hoa mặc áo trắng mang theo vầng sáng thánh khiết, đeo mặt nạ hoa sen xinh đẹp tinh xảo. Hai bên là hai thiếu nữ áo trắng hầu hạ, mỗi bước đi giống như đi trên mặt hồ óng ánh gợn sóng, xung quanh hoa sen nở rộ, giống như công tử thánh khiết đặt mình vào hồ sen xinh đẹp. Quả thật là đẹp không sao tả xiết.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song!

Cho dù không thấy mặt nhưng nam nhân có khí chất cao quý và tao nhã như vậy, sao dung mạo có thể kém hơn người khác?

Một người hoàn mỹ như thế, sao có thể không dấy lên sóng to gió lớn?

Mấy nữ nhân đang ngồi đây hơn phân nửa là công chúa, quận chúa và quý nữ nhà cao cửa rộng, nhưng cho dù là vậy cũng không đoái hoài tới rụt rè, mặt như hoa đào, si mê khó nhịn nhìn Mộ Liên Hoa. Nếu không phải cố giữ lấy chút dè dặt cuối cùng, nói không chừng bọn họ đã sớm ùa lên, vò nát y nhét vào ngực mình rồi.

Trước mặt mỹ nam, lễ nghĩa liêm sỉ cái gì, tất cả đứng sang một bên, cướp vào tay mới là chính sự.

"Hừ ~ gì đây, ánh mắt của mấy nữ nhân này sao vậy, nam nhân nhìn thì ngon nhưng không dùng được rốt cuộc có gì tốt? Có giỏi thì tháo mặt nạ xuống so sánh đi, gia không tin mình kém hơn hắn ta!"

Từ khi mở màn Ngọc Ngân đã khó chịu rồi, bây giờ nhìn thấy nhân vật được yêu thích như vậy xuất hiện, hắn ta cảm thấy lòng tự trọng của mình bị sỉ nhục nặng nề. Ngọc Ngân theo bản năng hừ một tiếng, vẻ bất mãn ghen tị trên mặt rõ rành rành, chỉ thiếu nước giơ tấm bảng nói cho mọi người biết hắn ta đang ghen tị.

Vệ Giới bộ dạng lạnh lùng đáng sợ mặc tử kim mãng bào, đeo mặt nạ quỷ, khí thế nội liễm ngồi bên cạnh tự rót rượu tự uống, giống như náo nhiệt xung quanh không ở cùng một thế giới với hắn. Ngọc Ngân ở bên cạnh lảm nhảm liên tục tới khi xong, hắn cũng không bố thí một ánh mắt.

Thái độ như vậy trong mắt của Ngọc Ngân lại cực kỳ khó chịu. Thử hỏi, hai đại nhân vật bọn họ ở đây một tĩnh một động, kẻ đần cũng phân chia được ai hơn ai kém? Tuy nói giang sơn dễ đổi bản tính khó chừa, nhưng hắn ta cũng muốn phóng khoáng lạnh lùng, chỉ tiếc người bên cạnh lại rất biết cách duy trì bình thản, đến mức hắn ta thật sự không chịu được, chỉ có thể tiến lên thử bắt chuyện.

"Ta nói này, ngươi như vậy có gì thú vị? Đã mở màn bao lâu rồi? Ngươi không nói câu nào, không phiền hả? Ngươi không phiền, ta nhìn cũng mệt mỏi. Ờ ờ ờ, đó không phải Liên Hoa công tử mà ngươi nhắc tới mấy ngày trước sao? Người ta đã đến rồi, ít nhiều gì ngươi cũng liếc một cái được không?"

Vệ Giới vì tiếng kêu ca của Ngọc Ngân, ánh mắt có chấn động trong nháy mắt. Hắn từ từ quay đầu, nhìn như nghe lời chú ý tới Mộ Liên Hoa vừa ngồi xuống. Mộ Liên Hoa nhận ra ánh mắt của hắn, mặt mày ôn hòa, ánh mắt trong trẻo lạ thường gật đầu với Vệ Giới. Hiển nhiên Vệ Giới cũng lễ phép gật đầu đáp lại.

Ngọc Ngân lão đại không bằng lòng hừ một tiếng, giống như xem thường, lại giống như khinh bỉ. Không biết cuối cùng Mộ Liên Hoa có nghe thấy hay không, dù sao biểu cảm trên mặt có thể nói là hoàn mỹ không chê vào đâu được. Mặt lạnh của Ngọc Ngân như đấm vào bông, không có chút sức lực nào.

Vệ Giới thờ ơ nhìn hắn ta và Mộ Liên Hoa tiếp chiêu qua lại, Ngọc Ngân bị hắn nhìn tới sợ hãi: "Này, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể có ý đồ với ta. Về phần hắn ta, nếu ngươi có hứng thú, ta cũng có thể hỏi thăm giúp ngươi."

"Người khến ngươi có hứng thú đến rồi." Vệ Giới vẻ mặt lạnh lùng liếc hắn ta một cái, không trả lời, ngược lại nhìn về phía nữ tử áo đen đang tiến vào sảnh yến hội.

"Đại tiểu thư Phượng Trì sơn trang - Phượng Nguyên cô nương đến!"

Theo giọng nói lanh lảnh của thái giám vang lên, sảnh yến hội vốn náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại. Không chỉ Ngọc Ngân và Vệ Giới ngẩng đầu nhìn sang, cả hoàng đế ba nước, hoàng thân quốc thích và văn võ bá quan nhìn về phía bóng người mảnh khảnh kia.

Trong số đó đương nhiên cũng bao gồm Tô Ngu, Thẩm Tứ, Hàn Tẫn, Hàn Thuật và Hoa Mậu. Đối lập với ánh mắt đầy tò mò của những người khác, lúc ánh mắt của năm người bọn họ tập trung vào người nàng, đồng tử chợt co lại, tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống theo cằm mình.

Trời ơi, đây nhất định không phải sự thật, người này là thế thân nàng tìm hả? Tuy rằng chiều cao vẫn chưa tới một mét rưỡi, nhưng mảnh mai tới mức này cũng quá khó tin.

Từ trước tới nay bọn họ chưa từng hoài nghi bản lĩnh của muội muội nhà mình. Gương mặt có thể thay đổi, nhưng vóc người gầy béo phải thay đổi thế nào?

Nhưng nếu không phải nàng, vậy nàng sẽ dùng cách gì xuất hiện trong trường hợp này?

Nghĩ tới đây, mấy người nhìn lướt qua tùy tùng của nàng thật nhanh. Bọn họ không nhìn thấy người có dáng người và chiều cao tương tự với Ly Diên, vậy khả năng duy nhất chính là...

Năm người không biết, khi ánh mắt của bọn họ nhìn tới nhìn lui, có người phản ứng còn nhanh hơn bọn họ. Thậm chí hắn còn thu hết biểu cảm của bọn họ vào mắt, sau đó lúc nhìn về phía bóng người kia, trong mắt toát lên ý cười kín đáo.

"Nè nè nè, đó là người các ngươi đang nói tới ả? Thoạt nhìn rất nhỏ nhắn xinh xắn, không biết cuối cùng gương mặt dưới chiếc khăn lụa kia thế nào. Chắc là cũng không tệ đâu, nếu không sao lại khiến nhiều công tử si mê nàng như vậy?"

"Đúng vậy đúng vậy, còn nhớ lần trước tại sao Ngụy vương trúng độc không? Nghe nói là do nữ nhân này hạ độc, chính là vì Hàn phủ người ta kết thân với Ngụy vương phủ, nữ nhân này liền không vui. Ngươi nói xem sao nàng lại độc ác như vậy!"

"Có chuyện đó ư? Thảo nào tứ quận chúa luôn bảo Hàn Tẫn là nam nhân của mình. Ta còn tưởng tứ quận chúa thiếp vàng lên mặt mình!"

"Không chỉ Hàn Tẫn, còn có vị nhị thiếu gia vừa mới trở về của Tô gia, tiểu hầu gia Thẩm gia, Hoa thế tử Hoa vương phủ, chẳng phải đều là trợ thủ đắc lực của Phượng Trì sơn trang của nàng ư? Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, bây giờ xem ra chỉ sợ mấy vị thiếu gia này đã sớm trở thành khách sau màn của nàng rồi."

...

Đối mặt với những lời ác miệng như vậy, người trong cuộc Phượng Nguyên lại như không nghe thấy, ngược lại bình tĩnh tự nhiên tiến lên. Theo bước chân nàng, trong không khí dường như tràn ngập một mùi hương mát lạnh ngọt ngào, khiến người ngửi mà say mê, ngọt như đường, dư vị bất tận.

Thiếu nữ mang lụa đen che mặt, mặc váy lụa bỏng màu đen thần bí đáng chú ý, phô bày dáng người mảnh khảnh một cách hoàn mỹ. Tuy rằng không thấy vẻ đầy đặn nhưng lại xinh đẹp và quyến rũ, lúc giơ tay nhấc chân tản ra sự thờ ơ, khiến nàng giống như một đóa mạn đà la đen tự tin mà kiên cường nở rộ. Nàng bước tới trước mặt Vệ Du Sâm, lúc nàng không kiêu ngạo không tự ti hành lễ vấn an, ánh sáng lung linh tỏa ra trong mắt giống như rượu nho hảo hạng, khiến người ta rất khó dời mắt.

Trên người nàng như có một loại ma lực, cho dù đứng yên không nói một lời cũng khiến người ta khó quên.

Da thịt lộ ra ngoài mịn màng như sứ, đôi ngươi ma mị có vẻ mơ màng, khi ánh mắt di chuyển mang theo sức quyến rũ câu hồn nhiếp phách.

Đừng thấy thân hình nàng nhỏ xinh, sự quyến rũ toát ra từ người nàng, trong số tất cả nữ tử ở đây không có ai sánh bằng.

Giống như bây giờ, Phượng Nguyên đã quỳ bên dưới một lát nhưng Vệ Du Sâm trên đài lại nhíu mày, đăm chiêu nhìn nàng chằm chằm. Nếu không phải bên cạnh có người thầm nhắc nhở, chỉ sợ hôm nay Vệ Du Sâm phải mất mặt.

"Thì ra là Phượng đại tiểu thư, mời đứng lên."

"Tạ hoàng thượng, tạ các vị."

Giọng nói của Phượng Nguyên không có ngọt ngào và hoạt bát mà nữ tử bình thường nên có, ngược lại có thêm cảm giác trầm thấp tà mị, rất đặc biệt.

"Người tới là khách, mời Phượng đại tiểu thư vào chỗ." Vì sự lúng túng vừa rồi nên Vệ Du Sâm không hỏi nhiều, vội vàng kêu nàng nhập tọa.

Nhưng lúc Phượng Nguyên xoay người nhìn về phía khu khách nữ lại phát hiện chẳng biết đã kín chỗ từ bao giờ. Ban nãy nàng nhớ rõ còn mấy chỗ trống, sao trong nháy mắt đã ngồi đầy rồi?

Tuy rằng khu khách nam còn chỗ nhưng nàng chưa quên thân phận nữ tử của mình. Phượng Nguyên nhẹ ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng lóe ra đùa giỡn nồng nặc: "Không ngờ rằng hôm nay lại có nhiều nữ quyến như thế. Nếu xung quanh không có chỗ trống, chi bằng làm phiền hoàng thượng thêm chỗ ở hàng cuối cùng được không?"

Vệ Du Sâm khẽ nhíu mày, hiển nhiên không ngờ rằng việc nhỏ như vậy cũng cần hắn ta sắp xếp. Nhưng dù sao Phượng Nguyên này cũng không phải nữ tử bình thường, đặc biệt là sự xuất hiện của nàng đã khiến bầu không khí ở đây đột nhiên thay đổi. Hắn ta không thể lạnh nhạt, đành phải quát thái giám bên cạnh: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại để khách nhân đứng như thế? Còn không mau sắp xếp vị trí?"

"Vâng vâng vâng, nô tài đi ngay, đi ngay. Phượng cô nương, mời đi theo tạp gia. Vị trí phía sau quá vắng, chi bằng dọn một chỗ ở đây cho người nhé?" Trên mặt thái giám mang theo nụ cười khách sáo mà dối trá. Tuy rằng Phượng Nguyên chỉ có mười tuổi nhưng tâm trí không tương đương với độ tuổi, nàng giương môi cười nhẹ: "Không cần, vị trí phía sau rất tốt, vắng vẻ, yên tĩnh."

Tuy rằng thái giám này là người bên cạnh hoàng thượng, nhưng trường hợp bây giờ đặc biệt, người ngồi đây có ai không có thân phận địa vị, một tên thái giám như gã đắc tội ai cũng không tốt. Bây giờ Phượng Nguyên thức thời như thế, tất nhiên là gã đội ơn xuống dưới sắp xếp cho nàng.

Tuy rằng một mình ngồi ở vị trí cuối cùng nhưng tâm trạng tốt của Phượng Nguyên không hề bị ảnh hưởng. Nàng hơi gật đầu với mọi người rồi thoải mái ngồi xuống.

Các nữ quyến phía trước thấy lễ nghi của nàng không hề kém danh môn khuê tú, theo bản năng lại châu đầu ghé tai. Cho dù Phượng Nguyên nghe được cũng vờ như không nghe thấy, còn rảnh rỗi nháy mắt với mấy người Tô Ngu.

Năm người vốn còn ôm thái độ hoài nghi, thoáng cái đã bị đông thành bức tượng.

Tiếp khách tiếp tục, kế tiếp lại là làn sóng thế lượt khác xuất hiện. Lúc mọi người cho rằng sắp mở màn, đột nhiên nghe thấy ——

"Đại thiếu gia Linh Dực và đại tiểu thư Linh Vận của thiên hạ đệ nhất trang Linh gia trang đến!"

Phượng Nguyên nghe thấy thông báo, chén trà vừa bưng lên vì căng thẳng mà khẽ run. Vận Nhi? Còn có Dực ca ca? Sao bọn họ lại tới đây, sao lúc trước không nhận được chút tin tức nào?

Lần này không chỉ Phượng Nguyên kinh ngạc, cả người ở đây cũng ngạc nhiên ngẩng đầu. Hiển nhiên bọn họ không ngờ Linh gia trang từ trước tới nay không thích những trường hợp thế này lại dùng cách như vậy đột nhiên xuất hiện trong yến hội bốn nước.

Hoàng đế nước Mị đang ngồi trên chủ vị song song với Vệ Du Sâm cũng hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.

Trong ánh đèn sáng chói, một đôi bích nhân nhẹ nhàng đứng đó. Nam tuấn mỹ như tiên giáng trần, nữ thanh lệ mà thoát tục, vừa xuất hiện đã khiến người ta không thể rời mắt.

Linh Dực, tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt như vẽ, tuấn như trích tiên, mái tóc đen nhánh buộc cao, trên búi tóc cài một cây trâm bạch ngọc, đơn giản mà không mất đi lịch sự tao nhã. Hắn mặc trường bào trắng thuần không dính bụi trần, càng làm nổi bất khí chất thanh nhã như hoa sen.

Đó là cách ăn mặc thường ngày của hắn, cho dù trong trường hợp quan trọng như vậy cũng không khác gì so với ngày thường. Phượng Nguyên ngồi xa nhìn, không khỏi hơi nhíu mày. Dực ca ca thật là, không khỏi quá qua loa rồi.

Qua loa giống vậy còn có Vận Nhi. Nàng cũng đã mười lăm tuổi rồi, vậy mà không thích màu nào trừ màu trắng. Linh Vận mặc một bộ váy mỏng màu trắng ưu nhã, cái mũi thanh tú xinh xắn, lông mày như vẽ, môi đỏ thắm như son. Nhất là đôi mắt trong veo xinh đẹp luôn không dính bụi trần, không chứa tạp chất. Khí chất không dính khói lửa nhân gian như vậy khiến cả người nàng thoạt nhìn giống như tiên nữ giáng trần, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt nổi.

Có lẽ vì quy củ của Dược Vương cốc nên từ nhỏ hai huynh muội này đã thích màu trắng, từ trước đến nay không mặc xiêm y màu gì khác. Bây giờ xem ra ngược lại không phải bọn họ không thích mà là những màu sắc nổi bật không tôn lên khí chất của bọn họ như vậy nhỉ?

Hai huynh muội bọn họ vừa đến, mấy nữ khách hưng phấn tới không chớp mắt nhìn Linh Dực, khăn trong tay suýt nữa bị vặn hỏng. Khách nam thì nhìn chằm chằm dáng người xinh đẹp của Linh Vận, hai mắt tỏa sáng. Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ như thế, tất nhiên cực kỳ được yêu thích.

Sau khi khách sáo hành lễ, Linh Dực đến khu khách nam, mà Linh Vận thì nhìn khu khách nữ ngẩn người. Bởi vì trước đó Phượng Nguyên đại tiểu thư bị lạnh nhạt nên lúc này không ai dám dọn chỗ nữa. Chọc giận Phượng Nguyên đại tiểu thư là chuyện nhỏ, nhưng nếu khiến hoàng thượng lúng túng cũng không tốt.

Cho dù mỗi người bọn họ đều muốn nịnh bợ Linh Vận, lúc này cũng phải giữ bình tĩnh, chỉ có thể trông mong nhìn Linh Vận không chút do dự đi về hàng cuối chỗ Phượng Nguyên.