Dịch: Anh Đào

Beta: Cá nhỏ

Diệp Tây Thành không xuống phòng ngủ dưới lầu, nằm ở lối đi năm ngày, mỗi lần Bùi Ninh đi qua chiếc giường yoga tạm bợ của anh đều không thèm liếc nhìn, một chút đồng cảm.

Mỗi lúc tâm trạng không thoải mái, chăn được anh gấp gọn bị cô dùng chân đá ra, anh lại phải gấp lại.

Đêm thứ sáu hai người chiến tranh lạnh, Diệp Tây Thành mặt dày mày dạn chuyển đến phòng ngủ. Mấy ngày nay cơn giận của Bùi Ninh nguôi ngoai đi không ít, cũng không thèm so đo với anh, anh đi vào cô cũng không đuổi anh ra ngoài.

Mới bắt đầu mấy ngày còn ổn, Diệp Tây Thành tuân thủ quy tắc, Bùi Ninh nằm trên giường, anh nằm thảm yoga dưới giường, cô không để ý anh, anh cũng không nói nhảm với cô.

Hôm nay là ngày thứ mười một chiến tranh lạnh, sáng sớm Bùi Ninh tỉnh dậy trong vòng tay của Diệp Tây Thành.

“Tránh ra!”

Bùi Ninh đánh tay anh.

Diệp Tây Thành không động đậy, vẫn ôm cô giống như trước đây, so với vừa rồi còn dùng sức hơn.

Bùi Ninh nhìn anh, giọng nói lạnh lùng: “Chuyện lần này không phải anh dỗ em vài câu là được, nếu như thật sự chỉ có một cái ôm vài cái hôn hay là một lần thân mật có thể giải quyết được vấn đề, em không đến nỗi giằng co với anh trong thời gian dài như vậy. Nếu như là em của tuổi 18 chắc chắn sẽ làm như vậy, bây giờ em 28 rồi, bình thường em có thể hiểu anh, miễn là bản thân em có thể vượt qua những chuyện đã qua trong lòng mình em sẽ không vô cớ gây sự.”

Cô trầm mặc hai giây: “Ngày đó nếu em đã nói với anh như vậy, chính là muốn giữa em và Trang Hàm anh chọn ra một người. Em không ép buộc anh phải làm ngay bây giờ, dù sao cô ta vẫn còn nằm trên giường bệnh, em cũng không phân rõ phải trái như vậy. Nhưng bây giờ anh đưa ra một lựa chọn, em cũng không muốn thân mật với anh, anh hiểu ý em chứ?”

Đương nhiên anh hiểu, nếu không anh cũng không nằm ngoài lối đi năm ngày, lại nằm dưới giường mấy ngày.

Diệp Tây Thành: “Anh không muốn làm gì khác, chỉ muốn ôm em.”

Sau khi Bùi NInh bày tỏ rõ lập trường của mình, cũng không nói gì nhiều, để anh yên lặng ôm cô một lúc.

Hôm nay là thứ sáu, vẫn như thường ngày, sáng sớm đã nhanh chóng đến công ty.

Trên đường đi, Bùi Ninh đem hết công việc đã sắp xếp xong ngày hôm nay nhắc lại với anh, sau đó nhắc đến cuộc họp cổ đông tạm thời vào thứ hai tới: “Nhìn thì có vẻ là xem xét các quyết định lớn, thật ra là mở tòa án xét xử anh.”

Làm mất dự án cơ sở hạ tầng bên Pháp, nhường cho nhà họ Thường, có hai thành viên ban giám đốc bình thường không đối phó với Diệp Tây Thành không biết tốt xấu đến tìm anh hỏi tội.

Cô liếc anh: “Hội nghị hôm đó anh đưa em theo cùng, vẫn tốt hơn anh một mình đơn đọc chiến đấu.

Diệp Tây Thành: “Không cần đâu, anh ứng phó được.”

Anh chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Quá nửa đêm anh mới lên giường ngủ, ôm cô ngủ cũng không an ổn, giữa chừng anh phải đứng dậy đi tắm nước lạnh.

Vừa mới nhắm mắt, điện thoại vang lên, anh nhấn nghe, là Tưởng Vân Triệu gọi đến, “Dậy chưa?”

Diệp Tây Thành ngồi hẳn hoi, “Sắp đến công ty, có chuyện gì?”

Tưởng Vân Triệu: “Hôm qua Trang Hàm kiểm tra lại, ngoại trừ chân gãy cần bồi dưỡng thêm, những thứ khác đều phục hồi khá tốt. Cậu ấy đã hỏi tôi mấy lần, hỏi cậu rốt cuộc cả ngày bận cái gì mà không qua thăm cô ấy. Không phải cậu nói có chuyện cần đối mặt trực tiếp sao? Mấy ngày nay tôi vẫn nhớ kĩ, ngày mai thứ bảy tôi có thời gian, cùng nhau qua đó?”

Diệp Tây Thành: “Được, để tôi bảo thư ký đặt vé.”

Anh tắt điện thoại, nói với Bùi Ninh: “Ngày mai anh đi Thượng Hải.”

Bùi Ninh đang xem tin tức, đầu cũng không thèm ngẩng.

Ngày hôm sau, Diệp Tây Thành thức dậy rất sớm, phải nhanh chóng ra sân bay, Bùi Ninh cũng thức dậy sớm, có điều không mở mắt, chuẩn bị ngủ tiếp.

Diệp Tây Thành mặc quần áo xong, trước khi rời đi lại quay về phòng ngủ, anh biết cô không ngủ, hôn lên môi cô: “Cuối tuần em ngủ thêm đi, đừng vội vàng đến công ty.”

Cô không trả lời anh, Diệp Tây Thành lại hôn xuống khóe miệng cô mấy cái.

Cửa phòng ngủ đóng lại, Bùi Ninh hoàn toàn không buồn ngủ, ngủ không được lại nghĩ linh tinh, cô dứt khoát thức dậy.

Sáng sớm Diệp Tây Thành đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, sau khi hâm nóng lại cô bất giác cảm thấy không ngon miệng nữa.

Rất nhanh đến giữa trưa, điện thoại vang lên, số điện thoại lạ kia gửi tin nhắn đến: 【Ninh Ninh, dì ở dưới lầu công ty chờ con, buổi trưa cùng nhau ăn cơm. Cháu tới Bắc Kinh, dì muốn làm tròn bổn phận chủ nhà, không cần vội, cháu làm việc trước đi, dì đợi cháu.】

Bùi Ninh nheo mắt lại, cơn tức giận lan đến lục phủ ngũ tạng, tay cầm điện thoại của cô không ngừng run, mấy năm qua điều cô ghét nhất đó chính là nhìn thì có vẻ không có gì nhưng lại đầy mối đe dọa, gửi những tin nhắn khiến người khác buồn nôn.

Đã từng là Trang Hàm, cuối cùng ép buộc cô rất nhanh đã sụp đổ, vẫn không bỏ qua cho cô, có một thời gian nghiệm trọng nhất cô phải uống một lượng melatonin* cao mới ngủ được.

(Melatonin: thuốc điều trị rối loạn giấc ngủ)

Bây giờ là…

Đúng là âm hồn bất tán.

Bùi Ninh biết, nếu như cô không xuống, bà ta nhất định sẽ chờ ở dưới lầu, hôm nay không đợi được cô, ngày mai bà ta vẫn sẽ nghĩ cách đến dưới lầu tìm cô.

Làm thế nào cô cũng không trốn được.

Cầm điện thoại và túi xách, bàn giao lại với thư ký, cô đi xuống lầu.

Đại sảnh dưới lầu dừng một chiếc xe, khiêm tốn lại xa hoa, vô cùng chói mắt.

Bùi Ninh đi đến gần, cửa kính từ từ hạ xuống, trên xe là một phụ nữ trung niên xinh đẹp và thanh lịch, bà ta cười nói: “Ninh Ninh, lên xe đi, không làm chậm trễ thời gian làm việc của cháu chứ?”

Trong nụ cười này giấu kim.

Bà ta chính là mẹ của Hạng Dịch Lâm, nhìn tính tình có vẻ hiền lành, nhưng sâu trong xương cốt của bà ta, ở một mũi nhọn không thể nhìn thấu, nội tâm chính là rắn độc.

Ngay cả nụ cười lấy lệ Bùi Ninh cũng không cho, “Có chậm trễ công việc hay không trong lòng bà không biết sao?”

Sắc mặt mẹ Hạng không thay đổi, nụ cười khóe miệng hơi nhạt đi, không mất đi phong thái như cũ: “Dì đã đặt bàn rồi, món ăn của nhà hàng đó đều là những món thường ngày cháu thích ăn.”

Bà ta nhẹ hất cằm: “Mau lên xe đi, bên ngoài nóng lắm.”

Đã có người mở cửa xe cho Bùi Ninh.

Bùi Ninh không động đậy, “Gửi địa chỉ nhà hàng cho tôi.” Cô quay người rời đi.

Xe taxi dừng lại trên con đường tắc nghẽn, lần đầu tiên Bùi Ninh cảm thấy tắc đường cũng rất tốt.

Nếu như cuộc sống có kịch bản thì tốt rồi, đem những thứ mà mình không thích trực tiếp xóa đi, vĩnh viễn không có cơ hội xuất hiện lại.

Sau đó lại đem những nỗi buồn, ác mộng đã qua lấy tẩy xóa đi sạch sẽ, cuộc sống chỉ còn lại những điều đơn giản, vui vẻ, rồi mỗi người cố gắng chăm chỉ sống qua ngày.

Nhưng thực tế lại quá phũ phàng và đẫm máu…

Cô nhìn đồng hồ, ở New York bây giờ là 11 giờ đêm.

Do dự một lúc, cô vẫn gọi điện cho ông chủ cũ Tề Cận Châu của mình, “Đang bận sao?”

“Bận, có thể cúp máy chứ?”

“....”

Bùi Ninh cũng không có tâm tư đùa với anh ta, “Cho tôi 5 phút.”

“Nói đi.” Tề Cận Châu vẫn đang xem tài liệu.

Bùi Ninh: “Không phải trước đây anh từng nói qua, không thiết sống sợ vô liêm sỉ.”

Tề Cận Châu: “Ừ, rồi sao?”

Bùi Ninh: “Tôi chính là người không thiết sống đấy.”

Tề Cận Châu rất thẳng thắn: “Sao gặp phải kẻ vô liêm sỉ sao?”

Bùi Ninh: “...Gần như vậy.”

Tề Cận Châu bỏ tài liệu trong tay xuống, suy tự hai giây: “Đang trên đường đi gặp?”

Bùi Ninh không ngạc nhiên vì anh ta đoán đúng, “Ừ.”

Tề Cận Châu không hỏi người đó là ai, Bùi Ninh cũng không muốn nói, anh ta cũng lười hỏi, đột nhiên anh ta trầm thấp cười một tiếng, “Dạy cô một phương pháp vô cùng hữu hiệu, so với đồ vô liêm sỉ đó càng phải vô liêm sỉ hơn, nếu không người chịu khổ là cô.”

Bùi Ninh: “Gần đây tôi đang phải giải quyết đủ thứ cùng một lúc, cả chuyện cá nhân lẫn công việc. Bây giờ tôi đang bận ứng phó với hội đồng ban quản trị, còn có dự án thu mua và sáp nhập EFG vẫn luôn gặp khó khăn, không biết bên Hạng Thị bên kia lại xảy ra chuyện gì. Tôi không có thời gian đi suy nghĩ mấy mớ lộn xộn, nhưng có một số người vẫn như âm hồn bất tán. Bây giờ đầu tôi có chút loạn, sợ những biện pháp mình nghĩ ra là bốc đồng, dù sao thì lời nói cũng như bát nước đổ đi, không thu lại được, tôi không muốn liên lụy đến Diệp.”

Phía trước còn có tài xế, cô đành dùng một cái họ khác thay: “Tôi không muốn gây rắc rối cho Diệp Tạo Thành, đặc biệt là một số người và một số chuyện anh ấy kiêng kỵ.”

Tề Cận Châu tiếp lời: “Vậy là cô muốn trưng cầu ý kiến của tôi sao?”

Bùi Ninh: “Ừ, anh là người ngoài cuộc, nhìn được rõ ràng hơn.”

Tề Cận Châu: “Tôi vẫn câu nói ấy, cô phải vô liêm sỉ hơn người ta.”

Bùi Ninh lúc này mới yên tâm: “Trong lòng tôi đã có tính toán.”

Tề Cẩm Châu đứng dậy pha cà phê, “Tuy rằng tôi không khởi xướng lấy oán báo oán, nhưng có một số người lấy lễ độ làm phúc khí.” Chủ đề này kết thúc tại đây.

Anh ta lạc đề, “Vẫn chưa kịp chúc mừng cô.”

Bùi Ninh: “Gì cơ?”

Tề Cận Châu: “Chúc mừng cô quay đầu ăn cỏ cũ.”

Bùi Ninh: “..........” Chút nữa nghẹn họng không nói lên lời, “Không phải là tôi quay đầu ăn cỏ cũ, là tôi đã từng bỏ lỡ, sau đó hạt giống này vẫn luôn nỗ lực tiến về phía trước, ở một đoạn đường nào đó rất xa nảy mầm, rất may mắn, tôi lại gặp lại.”

Lần này Tề Cận Châu không lên tiếng, cuối cùng cười, “Đối với lời giải thích này của cô, tạm thời cho cô 100 điểm.”

Tài xế dừng xe trước cửa nhà hàng, Bùi Ninh nói với Tề Cận Châu: “Tôi đến rồi.”

Tề Cận Châu: “Ừ, qua thời gian nữa tôi về nước một chuyến, đến lúc đó liên lạc sau.”

“Được, tạm biệt.”

Trước khi tiến vào nhà hàng, đầu tiên chuyển điện thoại về chế độ im lặng, kết nối với sạc dự phòng, bật chức năng ghi âm lên, xác định không mở nhầm mới kéo túi.

Mẹ Hạng đến phòng bao sớm hơn so với cô, cả một phòng bao to như vậy mà chỉ có hai người, tất cả nhân viên đều đã rời đi, từng chi tiết trang trí trong phòng bao đều vô cùng đặc biệt, khắp nơi đều thể hiện sự sang trọng và xa hoa.

Mẹ Hạng đang uống trà, mỗi môt cử chỉ đều lộ ra khí chất của một người, “Ninh Ninh qua đây ngồi đi.”

Bùi Ninh cực kỳ chán ghét dáng vẻ đạo đức giả của bà ta, có điều cô mở ghi âm, ở khoảng cách xa không nghe được rõ nên cô qua đó ngồi xuống.

“Cháu muốn ăn gì?” Mẹ Hạng điềm nhiên như không hỏi cô.

Bùi Ninh: “Chỉ có hai chúng ta, không cần phải đóng kịch, bà diễn như vậy tôi cũng không xem nổi.”

Mẹ Hạng cười, rất chướng mắt, nhấp một ngụm trà, “Cô không nên đến Bắc Kinh.”

Bùi Ninh bật cười, dừng một lúc nói: “Tôi muốn đi đâu là tự do của tôi, có phải là bà quản hơi nhiều chuyện rồi không?”

Giọng nói của mẹ Hạng vẫn rất nhẹ, nhưng từng câu chữ rất khí phách: “Cô đi đâu quả thực là tự do của cô, nhưng cô lại làm ảnh hưởng đến sự hòa hợp hôn nhân của con trai và con dâu tôi, điều này tôi không bằng lòng.”

Bùi Ninh nhìn bà ta: “Bà thực sự vẫn cho rằng bản thân vẫn giống trước đây sao? Trước đây tôi tôn trọng bà, không phải là vì quá thích bà, chỉ là lúc đó bà là mẹ của bạn trai tôi, tôi cho bà thể diện. Bây giờ tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì, bà đang nghĩ cái gì vậy?”

Mẹ Hạng cười: “Không phải cô muốn cuộc sống an ổn với Diệp Tây Thành sao, cô nên sớm rời Bắc Kinh, đừng chọc ngoáy khiến người khác hoảng sợ.”

Nói rồi bà ta cố ý dừng: “Nếu không cô cùng Diệp Tây Thành…chuyện tình cảm ấy à, nói thay đổi là thay đổi, cho dù là chuyện tình cảm hay kinh doanh đều nên làm cho tốt, cô nói có phải không?”

Bùi Ninh nhẹ thổi trà: “Bắc Kinh từ khi nào trở thành nhà riêng của bà rồi? Ai đến cần phải hỏi qua xem bà có đồng ý không sao? Tôi nghĩ nếu như bà đã có thời gian rảnh rỗi như vậy chi bằng về nhà quan tâm đến cảm xúc của con trai mình đi, nền tảng tình cảm hôn nhân không có, một chút vững chắc cũng không có, nói đổ vỡ là đổ vỡ ngay.”

Cô nhấp vài ngụm trà để làm ấm cổ họng, sau đó lại để tách trà trở lại bàn.

Diễn kịch rất mệt, cô không có nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái như vậy.

“Tôi hi vọng hôm nay là lần cuối cùng bà đến tìm tôi, nếu như có lần sau, tôi sẽ để bà biết hai từ hối hận viết như thế nào.”

Khóe miệng mẹ Hạng nở một nụ cười bác bỏ: “Sống đến từng này tuổi rồi, lần đầu tiên chứng kiến có người dám ăn nói ngông cuồng trước mặt tôi như vậy đấy.”

Bùi Ninh nhẹ nói một câu: “Những chuyện điên cuồng hơn còn ở phía sau kìa, chỉ cần tôi muốn phá hôn nhân của Hạng Dịch Lâm, việc đó chỉ cần có mấy phút, bà tin hay không?”

Biểu cảm trên mặt mẹ Hạng đông cứng trong chớp mắt, nhưng cũng nhanh chóng thu lại, “Uy hiếp tôi? Nếu như tôi sợ hôm nay đã không đến.”

Bùi Ninh từ trong túi xách lấy ra một cái điện thoại, đây là điện thoại dùng cho công việc Diệp Tây Thành để ở chỗ cô, anh đi Thượng Hải nhưng không mang theo.

Cô chậm rãi nói: “Tôi biết bà đã xác định được điểm yếu của tôi, chắc chắn tôi sẽ lấy lòng Diệp Tây Thành, cái gì cũng bấm bụng chịu, không dám liên hệ với Hạng Dịch Lâm.

Cô để điện thoại lên bàn, “Tôi nói cho bà biết, cho dù là Diệp Tây Thành hay Hạng Dịch Lâm đều là bọn họ mặt dày mày dạn quấn lấy tôi không phải là tôi thì không được. Người theo đuổi tôi rất nhiều, đừng nói đến việc tôi có một năng lực nhất định để mình có thể trải qua cuộc sống trung lưu, cho dù là tôi không có tài hoa không có năng lực, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này vẫn có rất nhiều người đàn ông theo đuổi tôi, sống một cuộc sống trang nhã, có phải không?”

Sắc mặt mẹ Hạng khẽ biến đổi, các đốt ngón tay cầm cốc nước không nhịn được mà dùng sức, những lời không biết xấu hổ như vậy, bà ta căn bản không ngờ được Bùi Ninh có thể thốt ra.

Bùi Ninh cười khẩy, đôi mắt ngày càng lạnh, không che giấu sự uy hiếp: “Hôm nay tôi không so đo với bà, nếu như lần sau bà còn làm phiền tôi, còn đến Hoa Ninh, tôi nhất định sẽ khiến hôn nhân của con trai bà tan nát!”

Mẹ Hạng hừ lạnh, uống trà.

Bùi Ninh lấy điện thoại, mở khóa, nhấn số điện thoại của Hạng Dịch Lâm, nhân tiện bật loa ngoài, sau đó đẩy điện thoại đến trước mặt mẹ Hạng, “Nhìn cho rõ, tôi sẽ gọi điện cho con trai bà.”

Nhìn số điện thoại, sắc mặt bà ta trắng bệch, cực kỳ hoảng sợ.

Bùi Ninh rút tay về, trong điện thoại truyền đến tiếng “tút, tút, tút” trái tim của mẹ Hạng như vụt lên tận cổ họng, trong đầu bà ta là một mảng trống rỗng.

Bên kia Hạng Dịch Lâm nghe máy, “Alo, xin chào, ai đấy?”

Bùi Ninh chốc lát không trả lời, cô nhìn mẹ Hạng, ánh mắt bà ta ra hiệu cô tắt máy đi, lúc này trong ống nghe lại truyền đến tiếng nói của Hạng Dịch Lâm, anh ta thăm dò: “Ninh Ninh?”

Mẹ Hạng cảm giác mình sắp điên mất, bà ta giật điện thoại tắt máy.

“Bùi Ninh, đủ rồi đấy!”

Bà ta không khống chế được cảm xúc của mình hét lên.

Đập mạnh điện thoại xuống bàn.

Mẹ Hạng kìm lòng, ánh mắt nhìn về phía Bùi Ninh với vẻ chán ghét: “Cũng may là Dịch Lâm không cần cô, hôm nay tôi mới gặp được dáng vẻ một người phụ nữ không biết xấu hổ là như thế nào! Tôi còn cho rằng cô có chút tự tôn, là tôi quá đề cao cô rồi!”

Bùi Ninh cười như không cười: “Tự tôn là thứ xa xỉ, giống người như bà đại khái rất khó gặp được, tôi sợ lấy ra rồi bà không nhận ra, phô trương quá thì không tốt.”

Cô cất điện thoại vào trong túi, lại cảnh cáo lần nữa: “Tốt nhất bà nên cầu nguyện tôi và Diệp Tây Thành an ổn, nếu không tôi sẽ đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu bà. Nếu tôi không hạnh phúc con trai bà cũng đừng hòng hạnh phúc, cuộc sống của bà cũng không tốt đẹp đâu.”

Cô xoay người rời đi.

Xuống dưới lầu dưới nhà hàng, Bùi Ninh đem đoạn ghi âm trong điện thoại bảo quản tốt, lại tìm một nơi yên tĩnh gọi điện cho Hạng Dịch Lâm.

Hạng Dịch Lâm rất nhanh đã bắt máy, “Alo.” Đại khái chính là chấp niệm, anh ta cảm giác đầu dây bên kia chính là Bùi Ninh.

Bùi Ninh: “Alo, xin chào tổng giám đốc Hạng, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Hoa Ninh, Bùi Ninh.”

Hóa ra là điện thoại công việc, ngay cả như vậy Hạng Dịch Lâm vẫn khàn giọng: “Có chuyện gì sao?”

Trước tiên Bùi Ninh giải thích vừa rồi vì sao gọi điện nhưng không nói chuyện: “Vừa rồi tôi có gọi điện thoại qua, kết quả điện thoại hết pin tự động tắt máy.”

Hạng Dịch Lâm bị thuyết phục.

Bùi Ninh nói tiếp: “Mạo muội làm phiền, dự án thu mua và sáp nhập EFG, nguồn vốn Hạng Thị bên anh chậm triển khai, liên hệ với cấp dưới bên anh cũng không có kết quả.”

Hạng Dịch Lâm trầm mặc mấy giây mới nói: “Anh sẽ nhanh chóng cho Hoa Ninh bọn em câu trả lời.”

Bùi Ninh: “Cảm ơn tổng giám đốc Hạng. Đúng rồi đây là phương thức liên hệ công việc của tổng giám đốc nhà chúng tôi, phiền anh lưu lại, sau này dự án cần liên hệ cũng tiện hơn.”

Hạng Dịch Lâm: “Không có gì.”

Anh ta còn muốn gọi một tiếng Ninh Ninh, nghĩ rằng sẽ gây phiền phức cho cô lúc làm việc nên không nói, cứ thế cúp máy.

Bùi Ninh cất điện thoại, hít một hơi dài.

Điện thoại của cô vang lên, là Diệp Tây Thành gửi tin nhắn đến: 【Anh đến bệnh viện rồi, trưa nay em ăn nhiều chút.】