Phương Du Kỳ trừng mắt nhìn An Từ như nhìn kẻ thù. Cô chẳng hơi sức đâu mà gây hấn với bọn họ, xách túi lên, cô nói với đám người trước mặt

- Phải tránh đường thì tôi mới đi được chứ?

Bọn họ nhìn An Từ, thấy cô ta gật đầu nên mới từ từ nhường đường cho Phương Du Kỳ.
Phương Du Kỳ vẫn chưa chịu bước đi, cô lén nhìn về phía sau, đành liều mạng thử vậy. Nhân lúc An Từ và đám người đó không để ý, cô tháo vội chiếc lắc tay bằng bạch kim có đính kim cương trên cổ tay xuống, nhẹ nhàng nhưng chuẩn xác ném nó xuống sofa bên cạnh, đó là chiếc vòng tay Doãn Thiên Duật đã mua cho cô vào hôm sinh nhật, hy vọng rằng nó sẽ giúp hắn tìm thấy cô.
An Từ chờ quá lâu nên không còn đủ kiên nhẫn, cô ta quát lớn

- Cô có đi ngay không hả?

Phương Du Kỳ điềm tĩnh nhìn cô ta, cô định lấy điện thoại ra

- Tôi muốn gọi điện một lát!

Nhưng An Từ đã nhanh chóng giật lấy điện thoại của cô, ả nói bằng giọng điệu khinh thường

- Cô tưởng tôi ngốc sao? Để cô gọi điện thoại bảo Doãn Thiên Duật đến cứu cô à?
Phương Du Kỳ chẳng còn cách nào khác đành đi theo bọn họ.
Họ dẫn cô lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, chiếc xe phóng vụt đi trong đêm tối.

-----------------

Doãn Thiên Duật vừa đến Club đã vội bước nhanh vào trong tìm Phương Du Kỳ.
Uy Vũ đi theo sau, nét mặt thoáng vẻ lo âu.
Tất cả những nhân viên trong club đều sợ đến mất mật, không ai ngờ được rằng vị Doãn tiên sinh cao cao tại thượng này hôm nay lại đột nhiên đến đây?
Doãn Thiên Duật hoàn toàn mất bình tĩnh, hắn túm lấy cổ aó cậu tiếp tân rồi hỏi, giọng điệu tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại là uy hiếp

- An Từ đã đưa Kỳ Kỳ đi đâu rồi?

Cậu tiếp tân sợ hãi đến không nói được gì. Bà chủ lúc này không dám khinh suất, liền chạy tới nói với Doãn Thiên Duật

- Doãn tiên sinh! Vừa nãy..... vừa nãy có một đám người aó đen xông vào, bọn họ nói là người của ngài đến để đón phu nhân. Vì phu nhân chỉ đi theo họ rất bình thường nên chúng tôi không ai nghi ngờ cả!

Pằng!

Một tiếng súng nổ vang cả Club. Doãn Thiên Duật hệt như một con báo xổng chuồng, nếu hôm nay mà hắn không tìm được Phương Du Kỳ có lẽ hắn sẽ nổ súng vào cả thành phố Thượng Hải này.
Uy Vũ lo lắng lên khuyên can.

- Lão đại! Ngài bình tĩnh lại đi! Có lẽ bọn họ sẽ không làm gì nguy hiểm đối với phu nhân đâu ạ!

Bà chủ sợ hãi bịt chặt hai tai, bà ta nhìn Doãn Thiên Duật, dè dặt nói

- Doãn tiên sinh! Ngài xem..... cái này......

Bà ta lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay, run rẩy đưa tới cho Uy Vũ. Uy Vũ nhận lấy rồi đưa cho Doãn Thiên Duật.
Vừa nhìn thấy chiếc vòng tay, cả người Doãn Thiên Duật run lên, hắn biết đây là chiếc vòng tay của Phương Du Kỳ, cô để lại cái này như một lời nhắn nhủ với hắn: Em không sao!
Doãn Thiên Duật quay phắt người đi. Hắn nhanh chóng rời khỏi Club, Uy Vũ cũng theo sau.

-----------------

An Từ dẫn Phương Du Kỳ đến một ngôi trường học bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Đám thuộc hạ mở cửa ra và đẩy cô vào trong.
Phương Du Kỳ vẫn làm theo mà không chống cự, cô vừa bước vào trong, An Từ cũng vừa đúng lúc đi vào.

- Có gì cô cứ nói đi! Nói một cách dập dờn, thần quỷ đoán không ra như cô thật sự khiến tôi thấy chán ghét đấy!

An Từ hai tay khoanh trước ngực, ưỡn ngực đứng thẳng

- Tò mò đến vậy sao? Vậy được, tôi sẽ nói hết cho cô nghe!

Phương Du Kỳ lấy hết bình tĩnh để chờ đợi cô ta nói tiếp. An Từ đi vòng qua người cô, cô ta ngồi xuống chiếc ghế phía sau. Dứt khoát trả lời

- Ba năm trước, tôi nghe theo lời của Doãn Sầm Hy, lấy cắp đồng hồ của Doãn Thiên Duật, ông ta nói với tôi, chỉ cần tôi làm được như vậy thì Doãn Thiên Duật sẽ bỏ rơi cô. Lúc ấy, tôi cũng rất thắc mắc, chỉ là một chiếc đồng hồ thì làm sao có ảnh hưởng to lớn như vậy

Phương Du Kỳ thoáng chốc đã không thể giữa được bình tĩnh,cô tiến lại gần ngồi xuống đối diện với An Từ, vẫn muốn nghe hết mọi chuyện. An Từ tiếp tục kể

- Sau đó vài ngày, tôi nhận được tin là cô đã sảy thai và còn nổi điên lên với Doãn Thiên Duật. Lúc ấy, tôi đã hiểu ra, chiếc đồng hồ ấy chính là nguyên nhân.

Vừa nói, An Từ vừa đứng lên. Phương Du Kỳ cũng đứng lên theo cô ta, hai mắt cô lúc này đã chứa đầy thù hận
An Từ lại dám khẳng định

- Tôi thật ra không có ý định hại chết con của cô!

Chát

Một tát giáng xuống mặt An Từ khiến cô ta phải nghiêng mặt sang một bên, gò má đã in rõ năm ngón tay. Cô ta đưa tay bụm má...
Phương Du Kỳ đang cố gắng kìm nén cơn hận thù trong lòng, hai mắt cô nhìn An Từ như đang muốn xé xác cô ta ra

- Còn dám nói là cô không giết con của tôi?  Nếu không phải tại cái tình yêu điên rồ của cô thì con của tôi đã không chết một cách đau đớn như vậy!

An Từ ngẩng đầu lên nhìn cô, cô ta cười chua xót

- Điên rồ? Tôi yêu anh ta đến tận xương tủy, đến mức dám bán đứng cả ba mình. Hơn mười năm trời, tôi vì anh ta mà làm đủ mọi chuyện nhục nhã trên đời. Doãn Thiên Duật đã từng xem tôi là con người chưa? Anh ta giữa tôi lại chẳng qua cũng chỉ vì tôi đóng rất tốt vai một con búp bê tình dục mà thôi! Anh ta muốn đem tôi chơi đùa thế nào chẳng được. Nhưng dù vậy, tôi vẫn can tâm tình nguyện, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ta, dù cho tôi có phải mua vui cho hàng ngàn đàn ông thì cũng không hề oán trách!

Hai mắt cô ta đã ngấn lệ, sâu thẳm trong đáy mắt ấy, Phương Du Kỳ có thể nhìn ra sự hận thù cùng với một tình yêu bi thảm phải trả giá bằng máu của An Từ.
Dù cô không thể làm được như cô ta, dù cô đã từg rất hận Doãn Thiên Duật. Nhưng cô dám khẳng định rằng, tình yêu mà cô dành cho Doãn Thiên Duật không hề thu kém gì An Từ.

---------------

Chiếc Aston Martin chạy trên đường cao tốc còn nhanh hơn cả xe đưa giải F1,chưa bao giờ Doãn Thiên Duật phải vội vã như vậy.  Sự sợ hãi trong lòng hắn cứ cuồn cuộn dâng trào. Hắn thật sự không biết phải bảo vệ Phương Du Kỳ như thế nào cho an toàn, cho dù là có một lực lượng đặc công tốt nhất luôn túc trực xung quanh cô nhưng chưa một giây phút nào hắn cảm thấy yên tâm khi để cô ở một mình cả. Nếu có thể, hắn thật muốn đem cô hoà quyện vào trong máu, trong tận xương của hắn, đem cô nhốt vào trong tim để cô luôn được an toàn khi ở bên cạnh hắn.....
Uy Vũ nhìn Doãn Thiên Duật lái xe đến liều mạng như vậy. Không khỏi cảm thán!
Có lẽ trên đời này, người làm cho Doãn Thiên Duật mất hết bình tĩnh chỉ có Phương Du Kỳ. Hắn yêu Phương Du Kỳ hơn tất cả những gì trên đời, hơn cả sinh mệnh và cuộc đời hắn.
Phương Du Kỳ- ba chữ này đã thật sự cắm rễ trong trái tim hắn rồi!

- Lão đại! Ngài đừng quá sốt ruột, phu nhân là một người rất thông minh, chắc cô ấy vẫn tìm được cách để bảo vệ mình!

Doãn Thiên Duật vừa lái xe theo định vị trước mặt vừa khẩn trương nói những nhưng lại giống như đang hét lên

- Cái mà bọn họ muốn là mạng của cô ấy đấy!

Uy Vũ chỉ còn biết cầu nguyện cho mọi việc được bình an.

- Tất cả anh em đã vào vị trí, đang sẵn sàng đợi lệnh rồi ạ!

Doãn Thiên Duật vẫn đang chuyên tâm lái xe, hắn chỉ trả lời ngắn gọn

- Tốt!

------------

Kiệt đang ngồi trong phòng khách, sốt ruột theo dõi tình hình của Đồng Dĩ, cậu ta đang cầm một tờ báo lên để đọc, nhằm lấy lại được chút bình tĩnh nhưng cứ cầm lên rồi lại đặt xuống, tâm trạng càng nặng nề hơn.....

Reng reng reng

Chuông điện thoại bất ngờ đổ, Kiệt cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi, thoáng chốc, mặt cậu đã biến sắc

- Bà nói gì cơ?  Phương tiểu thư bị bắt cóc?

Không chút chần chừ suy nghĩ, Kiệt vội cầm chìa khoá xe và rời khỏi phòng khách nhưng vẫn không quên dặn dò đám vệ sĩ tăng cường cảnh giác.
Kiệt lái xe rời khỏi biệt thự....

--------------

Phương Du Kỳ thất thần ngồi trong căn phòng tối om chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt, cô đang suy nghĩ về những điều mà An Từ đã nói. Thật lâu sau, cô mới đứng lên, đi tới gần cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể thấy rất nhiều thuộc hạ đang đứng canh chừng, cô mệt mỏi quay lại chỗ ngồi. Không có điện thoại trong tay, sợi dây chuyền mà Doãn Thiên Duật tặng cô cũng đã mất, cô thật sự rất lo không biết bọn họ có dở trò gì với Doãn Thiên Duật hay không?  Cô rất lo cho hắn!
Không được!
Trước khi bọn họ dở trò gì, cô phải trốn khỏi đây đã!
Nghĩ rồi! Phương Du Kỳ nhìn một lượt quanh căn phòng cũ nát này, cuối cùng cô cũng đã tìm ra được cách để trốn thoát. Cô nhẹ nhàng đứng lên bước đi mà không tạo ra tiếng động gì. Cô mở cánh cửa phụ phía sau rồi đi tới lấy hết tất cả những vật dụng có thể ném được cầm trên tay, sau đó nhẹ nhàng di chuyển tới cửa sổ, ném hết tất cả đồ đạc ra bên ngoài......
Đám thuộc hạ ngay lập tức chạy đến xem xét tình hình, thấy không có ai trước cửa sổ cả, chúng nhanh chóng chạy vào trong theo cửa lớ.... Phương Du Kỳ nhân cơ hội đó đã trốn sau những chiếc bàn ghế cũ, lẻn ra cánh cửa phụ mà cô đã mở sẵn. Khi đám người đó vào đến nơi đã không nhìn thấy Phương Du Kỳ đâu nữa, chúng chạy khắp các ngỏ ngách trong phòng để tìm cô

- Mau tìm cho kỹ đi! Phải bắt lại cho bằng được cho tôi!.

Phương Du Kỳ chạy theo cửa sau đi ra một đồng cỏ rất rậm rạp....
Cô đen cả mặt!
Thật là! Sao lại có thể xuôi xẻo như vậy cơ chứ? Cô không còn sức nữa đâu mà vượt qua nổi đám cỏ cao tới cổ mình kia!
Đúng rồi! Doãn Thiên Duật!
Cô phải gọi điện thoại cho hắn.
Phương Du Kỳ quyết định quay đầu lại, cô di chuyển rất cẩn thận, thấy một gã thuộc hạ đang đứng canh trước một căn phòng sáng đèn, cô cười đắc ý, lén lút bước tới, đánh ngất tên đó từ phía sau. Thành công, cô phủi phủi tay rồi lục lấy điện thoại trên người cậu ta.
Cô bấm số của Doãn Thiên Duật, đang đổ chuông......
Trong lòng thầm rủa " Duật! Làm ơn, hãy bắt máy đi! "
Vài giây hồi hộp chờ đợi.....

- Alo!

Giọng nói trầm ổn của Doãn Thiên Duật vang lên như một liều thuốc an thần tốt nhất cho Phương Du Kỳ lúc này. Cô thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.....
Vừa định trả lời......

- Cô bé! Cũng nhanh tay thật đó!

Hai mắt Phương Du Kỳ trợn to đầy sợ hãi, điện thoại trên tay cũng đã không cầm nổi mà rơi xuống bên cạnh.
Đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng của Doãn Thiên Duật, hình như có phần lo lắng

- Alo! Kỳ Kỳ! Có phải là em không? Kỳ Kỳ, trả lời anh đi!

Tút tút tút

Điện thoại đã bị tên thuộc hạ phía sau Doãn Sầm Hy lấy lại, cuộc gọi cũng đã bị ngắt.
Phương Du Kỳ cảnh giác nhìn Doãn Sầm Hy, hai mắt long lanh như nước của cô trợn to lên trong rất đẹp dù cho đang trong tình thế sợ hãi và đề phòng.
Doãn Sầm Hy đã cởi bỏ chiếc mặt nạ da thường ngày, gương mặt ông ta bây giờ trông rất đáng sợ, vết sẹo rất dài trên gương mặt ông ta khiến ai cũng có cảm giác rùng rợn. Ông ta nhìn Phương Du Kỳ từ trên cao, cười như một con thú điên.

- Muốn chạy đi tìm thằng nhóc đó sao? Đánh gãy chân nó đi!

Phương Du Kỳ cảm thấy nguy hiểm đã ở ngay trước mắt, kẻ thù của cô lại đang muốn giết cô. Ông ta đã giết đứa con trong bụng cô thì giết cô đối với ông ta chẳng là gì cả.

----------------

Chiếc Aston Martin chạy đến một đoạn đường vắng đầy cỏ dại, bên cạnh là một con sông lớn. Một chiếc Ferrari đậu ở bờ sông.
Doãn Thiên Duật mở cửa xe đi xuống, hắn nhanh chóng chạy tới gần chiếc Ferrari kia, cẩn thận mở cửa xe ra..

- Kỳ Kỳ!

Không có ai bên trong cả!

Trên ghế ngồi trong xe chỉ có điện thoại của Phương Du Kỳ cùng sợi dây chuyền mặt hoa mẫu đơn mà hắn đã tặng cho Phương Du Kỳ.
Tất cả thiết bị định vị trên người Phương Du Kỳ mà Doãn Thiên Duật chạy theo đã hoàn toàn nằm hết ở đây!

Rầm!

- Chết tiệt! Một lũ súc sinh!

Doãn Thiên Duật đấm mạnh vào cửa xe, do lực tay quá mạnh mà chiếc xe đã in đầy vết xước.
Hai mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận, động tác vò đầu bứt tóc vì lo lắng cứ đan xen vào nhau.
Uy Vũ đứng phía sau cũng lo lắng không kém, cậu ta nhìn chiếc điện thoại của Phương Du Kỳ trong tay Doãn Thiên Duật, chợt nhớ ra điều gì đó

- Lão đại, cuộc điện thoại lúc nãy, ngài khẳng định đó là phu nhân gọi sao ạ?

Doãn Thiên Duật cũng bừng tỉnh hẳn, hắn rút điện thoại ra, hai tay đã cuống cuồng vì run sợ.
Uy Vũ nhìn mà xót xa, hơn mười năm qua, cậu ta chưa từng thấy Doãn Thiên Duật lại nhếch nhác như bây giờ!
Doãn Thiên Duật vẫn đang đợi chủ nhân của số điện thoại vừa gọi trả lời.

- Alo! Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ, hãy trả lời anh đi! Là em đúng không? Kỳ Kỳ!

Ngược lại với sự chờ đợi của Doãn Thiên Duật, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói đầy nham hiểm của Doãn Sầm Hy.

- Cuối cùng thì cháu cũng đã gọi điện thoại cho chú rồi! Thiên Duật à!

Cả người Doãn Thiên Duật bất giác run lên, hắn gằn lên từng tiếng

- Kỳ Kỳ đâu? Ông mang cô ấy đi đâu rồi, nói mau!

Doãn Sầm Hy rất bình thản, nhẫn nại theo dõi lời nói của Doãn Thiên Duật, sẵn sàng khiêu khích tính nhẫn nại của hắn.

- Cháu phải chào hỏi thì mới đúng lễ nghi chứ?

Doãn Thiên Duật không còn chút lý trí nào nữa, hắn gầm lên như một con thú đầu đàn

- Đừng đụng đến cô ấy dù chỉ là một sợi tóc, nếu không tôi sẽ khiến ông phải hối hận!

Doãn Sầm Hy ra vẻ tiếc nuối cúp máy.
Doãn Thiên Duật sắp phát điên lên rồi, hắn cùng Uy Vũ trở lại xe và rời khỏi đó.

------------

Trong căn phòng cũ nát đó, Phương Du Kỳ đã nằm xụi lơ như một con búp bê vừa bị dập nát, trán, gò má, khoé miệng cô đều bê bết máu, tay chân cô cũng bị đánh đến sắp rụng rời,.....
Bọn họ đều là đặc công chuyên nghiệp, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng!
Hai tay để trước mặt, yếu ớt cử động từng ngón tay, một bên má của cô áp xuống mặt đất lạnh lẽo, nước mắt cứ thế rơi xuống, từng giọt từng giọt,... khung cảnh này đối với cô rất quen!
Là khung cảnh ở cầu thang ba năm trước! Con của cô... đã mất lúc đó!
Phương Du Kỳ im lặng nhìn về cửa sổ trước mặt qua tầng hơi nước mỏng trong mắt, cô khẽ gọi

- Duật,Cứu em!

Thanh âm rất nhỏ chỉ mình cô nghe thấy.