Phương Du Kỳ gần như đã đuối sức, cô vẫn đang nức nở, tay vẫn đập liên tục lên ngực của Doãn Thiên Duật, mặc dù lực đã yếu đi rất nhiều, miệng liên tục lẩm bẩm, giọng nhỏ như con muỗi

- Tên ác ma không tim phổi anh, trả lại con cho tôi!

Doãn Thiên Duật ôm chặt cô hơn, đầu cúi xuống, hít lấy mùi hương trên tóc cô. Hắn lại nhìn sang Kỳ Vũ vừa mới đứng lên

- Đến chỗ Mẫn Quan đi!

Nghe Doãn Thiên Duật nói vậy, cũng thấy Kỳ Vũ định rời đi, Phương Du Kỳ phản ứng kịch liệt, giãy giụa càng nhiều, cô muốn kéo Kỳ Vũ lại

- Ai cho phép cậu đi!

Doãn Thiên Duật dùng đủ mọi cách để khuyên ngăn cô, hắn liên tục phải kéo tay cô, ôm lấy cô nhưng Phương Du Kỳ hoàn toàn không đủ tỉnh táo nữa, cô chỉ muốn cầm súng mà bắn Kỳ Vũ thôi

- Kỳ Kỳ, rốt cuộc em bị làm sao vậy? Đã làm loạn đủ chưa?

Phương Du Kỳ nghe những lời nói tức giận của Doãn Thiên Duật, cô càng phẫn nộ

Chát

Một tát vào má Doãn Thiên Duật, vì cái tát này mà hắn phải nghiêng mặt sang một bên, tay vẫn đang ôm chặt Phương Du Kỳ.
Kỳ Vũ cả kinh nhìn Doãn Thiên Duật rồi lại nhìn Phương Du Kỳ

- Lão đại! ....phu nhân! Người.....

Phương Du Kỳ sau khi tặng hắn một bạt tai, cũng không hết giận, cô trừng mắt nhìn hắn đầy hận thù

- Trả lời tôi đi! Tại sao anh lại giết con người tôi?

Doãn Thiên Duật quay mặt lại nhìn cô, hắn đưa tay lau vết máu ở khoé miệng

- Anh không giết con. Em ầm ĩ đủ chưa? Con mất chỉ mình em đau sao?

Phương Du Kỳ càng phẫn uất hơn, cô nghiến răng nghiến lợi nói

- Nói dối, anh không giết nó nhưng cậu ta là người đã đánh tôi đấy!

Vừa nói cô vừa chỉ tay vào mặt Kỳ Vũ. Doãn Thiên Duật giữa chặt hai vai Phương Du Kỳ

- Em nghe cho rõ đây! Anh không hề giết con, lại càng không có chuyện ra lệnh cho Kỳ Vũ ám sát em!

Phương Du Kỳ cắn mạnh vào cẳng tay hắn, dùng hết sức đẩy hắn ra

- Tôi không tin, là anh đã giết nó! Chính anh đã giết con của tôi!

Cô hét đến cật lực, như cánh hoa mỏng manh thổi bay trong gió, cô cứ lùi dần về phía sau
Ánh mắt Doãn Thiên Duật đã nhuốm màu tang thương từ lâu, hắn thật sự cảm thấy bất lực, thật sự ghét bản thân mình, hắn không thể làm gì cho cô lúc này cả, nếu như có thể, hắn muốn được chịu đựng sự đau đớn này thay cô

- Kỳ Kỳ, em bình tĩnh nghe anh nói được không? Anh không hề giết con. Anh đã trông chờ nó như thế nào cơ chứ? Làm sao em có thể nghĩ rằng anh nhẫn tâm đến mức giết đi đứa con của chính mình chứ?

Phương Du Kỳ lắc đầu như chong chóng, lại hét lên như kẻ điên

- Nói dối!!!!!

- Kỳ Kỳ!

Doãn Thiên Duật hoảng sợ đến dựng cả tai, hắn vội chạy tới đỡ Phương Du Kỳ và để cô nằm vào lòng mình. Cúi đầu gọi tên cô, vô cùng khẩn trương

- Kỳ Kỳ, em sao vậy? Hãy mau mở mắt ra! Kỳ Kỳ, đừng làm anh sợ!

..........

Phòng làm việc của viện trưởng

Mẫn Quan ngồi ở ghế của bàn làm việc, đang chuẩn bị kết thúc bệnh án
Doãn Thiên Duật ngồi đối diện với anh ta, hắn hình như đang sốt ruột

- Cô ấy có thể bình phục được không?

Mẫn Quan gập hồ sơ bệnh án lại, nhìn Doãn Thiên Duật

- Cậu có yêu cô ấy không?

Doãn Thiên Duật cũng không né tránh hay phủ nhận nữa, hắn thẳng thắn trả lời

- Có! Tớ yêu cô ấy!

Mẫn Quan hài lòng gật đầu

- Vậy hãy để cô ấy đi đi!

Doãn Thiên Duật bật dậy ngay lập tức, ánh mắt như loài sói lang

- Cậu đang giỡn với tớ sao?

Mẫn Quan vẫn bình tĩnh nói tiếp

- Hiện tại tiểu Du Kỳ đang có nguy cơ trở ngại tâm lý. Cô ấy vừa phải chịu đựng một cú sốc quá lớn, khó mà vượt qua được. Cách tốt nhất để điều trị không phải là loại thuốc tốt nhất hay máy móc hiện đại mà là thời gian. Hãy cho cô ấy thời gian để có thể quên đi nỗi đau này, cậu là nguồn gốc phát sinh mọi nỗi đau của cô ấy, nên hãy......

Không để Mẫn Quan có cơ hội nói hết, Doãn Thiên Duật đã hét ầm lên

- Thôi đi! Tớ yêu cô ấy nên sẽ không bao giờ có chuyện tớ để cô ấy đi!

Đùa gì chứ?
Loại tình yêu cao thượng mà mọi người vẫn luôn ca ngợi đây sao?
Yêu một người không phải là giữa người đó bên mình, mà là nên để người đó luôn tìm được hạnh phúc?
Nhưng với hắn mà nói thì đó là loại tình yêu ngu ngốc!
Doãn Thiên Duật cất bước đi, Mẫn Quan vội đứng lên, nói to

- Không lẽ cậu muốn cô ấy sẽ như mẹ cậu?

Doãn Thiên Duật chỉ đứng lại một lát rồi bước ra ngoài. Hắn quay trở lại phòng bệnh của Phương Du Kỳ, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, thím Trần đang ở trong cùng với Phương Du Kỳ
Doãn Thiên Duật bước vào, nói bằng giọng điệu trầm thấp

- Thím để đó tôi làm cho!

Thím Trần vừa định cầm lọ thuốc mà y tá đưa bôi cho Phương Du Kỳ thì lúng túng đặt xuống, chuẩn bị đứng lên

- Thím đừng đi!

Phương Du Kỳ kéo nhẹ tay bà, ánh mắt như một con cún con sợ phải xa mẹ
Thím Trần ái ngại nhìn Doãn Thiên Duật, thấy hắn ra vẻ đuổi khách, bà chỉ còn biết dùng lời lẽ để động viên Phương Du Kỳ rồi đi ra
Khi thím Trần đã ra khỏi phòng, Phương Du Kỳ cũng không ngó đến Doãn Thiên Duật một lần.Cô quay người đi, định nằm xuống thì Doãn Thiên Duật đã đi tới, hắn ngồi xuống ghế cạnh giường, cầm lọ thuốc lên rồi định cầm tay Phương Du Kỳ.
Không ngờ, Phương Du Kỳ lập tức rụt tay về, cô trừng mắt nhìn hắn đầy đề phòng

- Đừng đụng vào tôi!