Cửa phòng bệnh được mở ra, Doãn Thiên Duật vẫn "nguyên vẹn"bước vào, hắn bước tới gần giường bệnh, nhìn người con gái đang ngủ yên trên giường, khuôn mặt cô dán đầy băng y tế, hai tay trắng nõn vì những vết thương kia phải dán đầy băng gạc, cắm những ống truyền dịch như dây điện. Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh giường, cúi thấp lưng xuống, cầm lấy tay cô, ngón áp út của cô vẫn còn đeo nhẫn cưới của hai người, hai tay chạm vào nhau, cặp nhẫn gần kề nhau tạo nên một hình ảnh kết hợp rất hoàn mĩ, hắn lại đưa bàn tay to lớn, thô ráp của mình vuốt nhẹ gò má cô
Phương Du Kỳ nằm yên như vậy không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhưng cô ngủ trong bộ dạng này, bây giờ.... hắn rất đau
Doãn Thiên Duật nhìn cô rất kỹ, hắn không muốn bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào trên mặt cô cả, từng vết thương, từng chỗ sưng... hắn sẽ khắc ghi mãi
Hắn muốn những kẻ đó phải trả cái giá đắt nhất!
Tay vẫn nắm chặt tay cô, hắn lấy điện thoại ra và gọi

- Hãy lôi ra bằng được bọn súc sinh đó!

Kết thúc cuộc gọi, hắn lau nhẹ viền môi cô rồi đứng lên.
Mang tới một chậu nước, hắn cẩn thận giúp cô lau mặt, miệng, cổ, hai tay.... mọi cử chỉ đều rất nhẹ nhàng, sợ sẽ làm cô đau.....
Lau được một lúc, hắn dừng lại, nhìn khuôn mặt nhỏ bằng nửa lòng bàn tay của mình, đưa tay vuốt thật nhẹ những lọn tóc trên ngực cô, đôi mắt ưu thương

- Kỳ Kỳ, anh xin lỗi vì đã đến muộn!

Hắn lại tiếp tục lau người cho cô, sau đó tự độc thoại rồi tự cười

- Kỳ Kỳ! Em ngủ như vậy thì cũng tự gọi là nữ sát thủ sao?

Rồi lại tiếp tục lau người cho cô, hắn đưa tay cô lên môi, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.....

Đêm đã rất khuy, bóng đen dày đặc
Phòng bệnh đã tắt đèn, Doãn Thiên Duật vẫn chưa rời đi
Hắn đã nhìn ngắm cô, tỉ mỉ quan sát từng tác động nhỏ từ bên ngoài đến cô, lâu lâu hắn lại chỉnh sửa từng góc chăn, thỉnh thoảng lại dùng nước ấm lau tay cho cô....
- Cậu đi tắm trước đi, nghỉ ngơi một lát đã!

Mẫn Quan vẫn trong chiếc aó blouse trắng, hai tay đút trong túi aó, anh ta buồn rầu nhìn Doãn Thiên Duật, rồi đến vỗ nhẹ lên vai hắn

- Cậu có ngồi đây cả đêm thì cô ấy cũng chưa tỉnh lại ngay được. Cậu không thương bản thân mình thì cũng nên thương các bệnh nhân khác chứ, họ vì sợ đám thuộc hạ của cậu mà không dám ngủ đây!

Doãn Thiên Duật nghe vậy mới chịu suy nghĩ lại, hắn kéo chăn lên thêm chút nữa cho Phương Du Kỳ rồi đứng lên

- Kỳ Vũ đâu?

----------

Biệt thự Phương gia

- Lão gia! Cầu xin ngài hãy đưa tiểu thư về!

Phương Tử Đức đau lòng nhìn Kiệt, ông thở dài rồi ngồi xuống

- Đứng lên đi! Đứa bé bị hãm hại như vậy, ta sẽ không thể ngồi nhìn được.

Kiệt xúc động đứng lên, cậu vừa khóc vừa cười

- Cảm ơn lão gia!

Phương Tử Đức vỗ nhẹ lên vai cậu, hỏi rất chân thành

- Cậu yêu Kỳ nhi?

Kiệt khó xử không biết phải trả lời thế nào. Phương Tử Đức cười hiền hậu nhưng cũng đầy nuối tiếc

- Ta không hề có ý nghĩ tiêu cực đối với tình cảm của cậu. Nếu như, cậu đủ can đảm để thổ lộ với con bé từ sớm, thì có lẽ....

Kiệt cũng hiểu được suy nghĩ đó của Phương Tử Đức
Đối với một người con gái đầy kiêu ngạo như Phương Du Kỳ thì cô sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của một người đàn ông nào khác nữa, sau tất cả mọi đau khổ mà cô phải chịu đựng
Cô đã ngu ngốc yêu một người, để rồi bị tổn thương, bị ruồng bỏ, mất đi đứa con của mình và người đó....
Thì tình cảm đến bất ngờ từ một người đã từng gắn bó rất lâu, đối với cô đó chỉ là sự thương hại và một gánh nặng mà thôi

Kiệt yêu Phương Du Kỳ, nhưng cậu đã lựa chọn là sẽ giấu kín tình yêu đó mãi mãi
Cậu không cần cô biết, không cần cô phải đáp lại, cũng không cần cô phải mang ơn, phải thấy có lỗi.... chỉ cần cứ thế này, để cậu được nhìn thấy cô vui vẻ, bảo vệ cô, dù cô có yêu người đàn ông khác cũng không sao.
Vì vậy, có một chuyện, cậu đã rất hối hận
Vì Phương Du Kỳ không thể mất Doãn Thiên Duật!

----------

Doãn Thiên Duật đã đưa ra lệnh cấm ở bệnh viện Heart, tất cả các bệnh nhân đều phải chuyển sang bệnh viện khác, mặc dù là bệnh nhân có xuất thân quý tộc, toàn bộ y bác sĩ giỏi nhất bệnh viện, kể cả viện trưởng là Mẫn Quan cũng phải làm theo yêu cầu của Doãn Thiên Duật, chỉ theo dõi tình trạng sức khỏe của Phương Du Kỳ
Trong những ngày qua, Doãn Thiên Duật chỉ đi lại giữa bệnh viện và Doãn thị. Ban ngày thì ở công ty, tối hắn lại trở về bệnh viện, chăm sóc cho Phương Du Kỳ và ngủ lại đây.....
Hôm nay, cũng như vậy
Ở bệnh viện,
Doãn Thiên Duật đang cắt móng tay cho Phương Du Kỳ,động tác rất từ tốn, như đối với người yêu thật sự
Kỳ Vũ đứng phía sau nghiêm chỉnh cúi đầu

- Lão đại, vẫn chưa tìm ra được kẻ đứng sau.

Doãn Thiên Duật chưa trả lời ngay, hắn tiếp tục công việc của mình, cầm dụng cụ giũa móng và từ từ giũa cẩn thận từng cái móng cho Phương Du Kỳ

- Tôi đã nói là không được để cô ấy đi một mình cơ mà!

Kỳ Vũ càng hạ thấp đầu hơn

- Lão đại, không thể bảo vệ được phu nhân và tiểu hài tử là lỗi của Kỳ Vũ, ngài cứ trách phạt.

Doãn Thiên Duật đặt tay Phương Du Kỳ vào trong chăn, trầm giọng nói

- Tìm người đó đi!

Vừa nói, hắn vừa ném một một tài liệu lên bàn. Kỳ Vũ nhận lấy rồi đi ra ngoài
Doãn Thiên Duật lấy chiếc đồng hồ trong ngăn kéo ra, đáy lòng chua xót
Cô gái ngốc này, lúc tuyệt vọng và đau đớn nhất đã muốn hắn ở bên cạnh nên cô mới nắm chặt chiếc đồng hồ như vậy.
Nhưng hắn thật không nhớ nổi là cô đã lén lấy nó từ khi nào???
Bất giác, trong nỗi đau đang bủa vây, hắn có thể cười một chút, có thể cảm thấy ấm áp hơn chút.