Viên Tiểu Bàn vừa gào khóc vừa dùng tốc độ nhanh nhẹn không tương xứng với thể tích cơ thể lủi vào trong xe.

Xe từ từ chạy, cậu ta quay cửa kính xuống phất tay với An Lai và Viên Thanh Cử, nhăn nhó làm mặt quỷ, lắc lắc đầu, dương dương đắc ý như đang muốn nói: Xem anh làm gì được em!
An Lai bị cậu ta chọc đến che miệng cười.

Viên Thanh Cử ôm vai cô, sắc mặt có chút lo lắng: “Vừa rồi chị cả nói gì với em vậy?”
An Lai nhìn anh: “Anh và… Em nói là quan hệ trước kia của chúng ta không được tốt lắm sao?”
Viên Thanh Cử nở nụ cười trấn an, cũng không trả lời thẳng: “Đại khái là trước kia anh không tốt với em.” Nói xong cánh tay ôm vai cô thu vào một chút, tay còn lại giữ tay An Lai đặt trước ngực mình: “Nhưng anh tin về sau chúng ta sẽ rất tốt.”
Tay đặt trên vị trí trái tim, Viên Thanh Cử rất dùng sức, An Lai có thể cảm nhận rõ ràng được nhịp đập mạnh mẽ của nó, từng nhịp từng nhịp đánh thẳng vào lòng cô.
Viên Thanh Cử rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện trước kia, An Lai đoán rằng nhất định rất tệ nên cũng không hỏi nữa.

Cô cúi đầu xoắn ngón tay thất thần, mãi đến khi phát giác thân thể mình xoay một vòng rồi bị nhấc bổng khỏi mặt đất, cô mới kinh hô một tiếng, vô thức giữ chặt lấy thứ bên cạnh mình.
Sau khi định thần, cô phát hiện mình đã bị Viên Thanh Cử cõng trên lưng, cô đang níu áo anh: “Anh làm gì vậy?”
“Khụ ~ Bảo bối, nếu em không chịu buông ra thì anh sẽ bị ngạt thở chết đó.”
An Lai vội vàng đổi thành vòng tay ôm cổ anh.
“Ôm chặt nhé!” Nói xong anh xông ra ngoài như một mũi tên, An Lai kêu lên tiếng sau cao hơn tiếng trước, tạm thời quên mất chuyện mình đang xoắn xuýt lúc nãy.
Từ chính sảnh đến cổng lớn mất mười phút, Viên Thanh Cử cõng An Lai ba phút rồi quay về, còn đi ngang qua một thềm đá dốc không ngắn.

Đến chính sảnh, Viên Thanh Cử thả An Lai xuống rồi đứng cạnh thở dốc, An Lai xấu hổ trừng mắt nhìn anh nhưng cũng không có cách nào.

Sau khi Viên Thanh Cử uống nước ép dưa hấu nữ giúp việc mang đến cùng cô, bác Hách mới lững thững đi vào nhà, vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán, cười tít mắt nhìn đôi vợ chồng ngồi trên sofa: “Tuổi trẻ thật tốt!”
An Lai rất khó khăn mới bình tĩnh thì mặt lại nóng lên, đặt ly xuống chạy lên phòng, để lại Viên Thanh Cử cười sung sướng sau lưng.
An Lai tìm được một cái laptop trong ngăn kéo, vừa mở lên màn hình lại tắt vì không đủ pin, cô tìm một lúc nhưng vẫn không thấy dây sạc trong phòng.

Do dự một chút, cô quyết định đi ra ngoài tìm người hỏi.

Mấy ngày trước còn mơ màng nên hoàn toàn không nhớ đến chuyện lên mạng, bây giờ nhìn thấy máy tính lại có chút ngứa ngáy khó nhịn.
Cô mở cửa ra ngoài, tình cờ gặp được một nữ giúp việc trên hành lang.
Cô gái kia nhìn thấy An Lai lập tức đứng lại: “Phu nhân.”
“Cô có biết đồ sạc laptop trong phòng của tôi ở đâu không?”
Cô gái khó xử cúi đầu, đôi chân run nhè nhẹ: “Tôi không thể lên lầu hai được.”
An Lai nhíu mày nhìn cô ta, mình đáng sợ đến thế sao?
“Phu nhân, đồ sạc máy tính của cô đã bị hỏng rồi, vẫn chưa kịp thay mới, nhưng trên thư phòng vẫn còn dư vài cái đó.” Bác Hách bưng một mâm dưa vàng hami đi lên từ dưới lầu.
An Lai ngẩng đầu nhìn thoáng qua cánh cửa thư phòng đóng chặt trên lầu ba, cô trầm mặc một lúc rồi nhận mệnh ôm máy tính đi lên.

Bác Hách nhanh chóng xông tới chặn đường, chỉ chỉ mâm đựng trái cây trong tay: “Phu nhân, đây là cho cậu ba.”

An Lai án chừng máy tính trong tay, lại nhìn đến mâm dưa không nhẹ lắm kia, sau cùng đưa mắt sang nhìn bác Hách đang cười vô cùng hiền lành nhưng lại làm cô thấy cực kỳ âm hiểm, lão nhân gia ông coi cô là nữ tráng sĩ sao?
Nhưng ông rất ngang ngược, chỉ cười tít mắt nhìn cô mà không nói gì.

Sau cùng An Lai bất đắc dĩ cầm ngang máy tính, bác Hách hài lòng đặt mâm đựng trái cây lên trên, còn rất giả dối nói một câu: “Vậy làm phiền phu nhân.”
Vì thế An Lai ngây ngốc, cẩn thận bưng mâm trái cây lên lầu ba như cô hầu gái nhỏ.

Đi đến trước cửa thư phòng, vì hai tay đều bận nên cô đành dùng chân đá cửa.
“Vào đi.”
An Lai vẫn tiếp tục đá lên cửa.
Giọng nói bên trong cửa cao hơn một chút: “Vào đi!”
Lại đá thêm mấy cái.
Một lát sau, cửa bị người bên trong kéo mạnh ra, người đàn ông đang cau mày vừa nhìn thấy An Lai thì vui mừng kêu: “Lai Lai…” Rồi đưa tay nhận mấy thứ cô đang cầm.
An Lai cảm thấy loại tình huống này nhất định phải giải thích một chút, vì thế cô hắng giọng nói: “Đồ sạc của máy tính bị hỏng, bác Hách nói trên này có nhiều, ừm, hoa quả là thuận tiện mang lên giúp bác ấy thôi.”
Viên Thanh Cử làm như không nghe, chỉ cưng chiều nhìn cô không nói gì.

An Lai bất đắc dĩ đẩy vai anh đi vào trong phòng.

Nửa tháng rồi mới quay lại đây, An Lai phát hiện có thay đổi rõ rệt.

Đầu tiên là giá sách đã được dời vào trong, bên cửa sổ càng thêm rộng rãi.

Trong khoảng sáu mét kế cửa sổ đã được trải thàm dày, tường cũng bao nệm êm, thậm chí trên thảm còn kê một chiếc bàn thấp.
Viên Thanh Cử tìm dây sạc đến, anh đặt máy tính lên bàn trà, mở ra giúp An Lai: “Sao, có thích nơi này không?”
Vẻ mặt An Lai nhìn Viên Thanh Cử có chút phức tạp, không biết nên nói cái gì.

Cảm động sao, đúng là rất cảm động, cô chỉ oán giận ở đây ngồi eo mỏi lưng đau một lần mà anh đã nhớ kỹ.

Nhưng sự săn sóc này của anh không phải vì cô, mà là cho vợ mình.
An Lai yên lặng ngồi xuống lên mạng.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một miếng dưa vàng, An Lai chần chờ một chút mới đưa tay nhận lấy, nhưng Viên Thanh Cử tránh bàn tay cô, trực tiếp kề sát bên miệng cô.

Đợi cô ăn xong, anh lại lấy một miếng khác đút tiếp, cô lắc đầu né tránh: “Hương vị là lạ.”
“Được, ngày mai anh bảo phòng bếp chuẩn bị cái khác.” Viên Thanh Cử nản lòng bỏ lại miếng dưa vào trong mâm, không quá đồng ý nhìn An Lai.

Mấy ngày nay phòng bếp đổi đủ thứ trái cây nhưng cô nhiều nhất chỉ ăn một miếng rồi thôi, mặc cho anh dụ dỗ thế nào cũng không được.

Sau đó, thư phòng trở nên rất yên tĩnh, hai người mỗi người ôm một máy tính ai làm chuyện nấy, ngoài âm thanh viết chữ và đánh bàn phím ra thì không còn tiếng động gì khác.
Mãi đến khi An Lai ảo não thở dài một tiếng, Viên Thanh Cử mới ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ, anh đi tới ngồi xuống cạnh cô: “Sao vậy?”
Trên màn hình là một áp phích biểu diễn cá nhân mang chủ đề “Đường xuân phương đông”.
(*) Đường tiếng Hán là “Hành”, phương đông là “Đông”, ghép lại thành “Hành Đông”, là nghệ danh của ca sĩ.
Hành Đông, đó là một ca sĩ toàn năng trước kia An Lai thích nhất.

Nhân tài mới xuất hiện trong giới, chẳng những bề ngoài tuấn tú mà còn có tài làm thơ, đa phần các ca khúc là do chính anh ta tự viết lời và phối nhạc, tên tuổi vang xa, truyền từ đầu đường đến cuối ngõ.

An Lai đã từng vì muốn lấy được album ký tên số lượng có hạn của anh mà nửa đêm ngồi trước máy tính chờ đến giờ “miểu sát”.

Hiện tại anh ta muốn mở show diễn sao cô có thể không kích động được, mà địa điểm lần này còn là ngay sân vận động của thành phố Thanh Yển.

(*miểu sát: giết ngay lập tức, chắc là tới giờ bắt đầu bán An Laibum)
Chỉ là trên áp-phích lại ghi rõ thời gian diễn ra là cùng ngày với tiết Thanh Minh, cũng là tối hôm nay.

Lúc này căn bản không còn vé nữa.

Viên Thanh Cử giữ cánh tay đang bứt tóc của An Lai lại, nắm cằm bắt cô xoay mặt qua nhìn mình, sắc mặt vô cùng cổ quái: “Em muốn đi?”
An Lai đau khổ gật đầu, tiếc nuối nói: “Nhưng mấy tiếng nữa là bắt đầu rồi.”
Viên Thanh Cử không để ý tới phiền não của cô: “Em nhớ rõ cậu ta?”
An Lai nghĩ thầm, chỉ là một ca sĩ mà thôi, hoàn toàn có thể quy kết vào phạm trù thường thức, có nhớ cũng không kỳ quái gì, vì thế cô chần chờ rồi gật đầu.

Vẻ mặt Viên Thanh Cử như bị táo bón: “Cậu ta có gì tốt chứ?”
Nói đến Hành Đông, An Lai lập tức tiến vào trạng thái não tàn phấn*: “Anh không biết Đông quân rất đẹp trai sao?”
(*) Não tàn phấn: là một danh từ xưng hô hiện đại, chỉ những người có niềm si mê cực độ đối với người nổi tiếng hoặc những vật phẩm khác nhau, điên cuồng theo đuổi đến mất lý trí.

Nếu có bất kì ai hoặc bất kì cái gì cản trở niềm đam mê của họ sẽ bị họ công kích mãnh liệt, thậm chí còn làm bị thương người vô tội.

Những người này thường phát sinh tranh cãi dẫn đến chiến tranh quy mô lớn trên internet.
Vì Đông quân đã từng đóng vai một thư sinh trong phim cổ trang Đại Giang Nam Bắc, nên từ đó fan của anh gọi anh theo xưng hô trong phim là “Đông quân” hoặc “Đông lang”.
Viên Thanh Cử nhắm chặt mắt, giữ chặt vai An Lai: “Lai Lai, em xem ông xã của em có đẹp trai hay không?”
An Lai thành thực gật đầu.
Viên Thanh Cử thở phào, lại tiếp tục nhíu mày hỏi: “Người đó đẹp trai hơn anh sao?”
An Lai nhìn áp-phích rồi lại nhìn Viên Thanh Cử: “Oa… Em đột nhiên phát hiện khuôn mặt hai người có mấy phần tương tự nha!”

Viên Thanh Cử từ chối cho ý kiến: “Vậy cậu ta cũng chỉ là đồ nhái thôi.

Cho dù cậu ta có thể phát triển đến loại trình độ như ông xã anh thì cũng chỉ có bề ngoài hời hợt.”
An Lai liếc mắt nhìn áp-phích: “Đông quân rất có tài.”
Viên Thanh Cử tiếp tục dẫn dắt từng bước: “Ông xã em còn tài năng hơn!”
An Lai chớp mắt: “Nhưng anh ấy biết viết nhạc đó ~” Âm điệu kéo dài thật dài.
Viên Thanh Cử khinh thường hừ một tiếng: “Chỉ là một tên nhóc thôi!”
An Lai tiếp tục khen ngợi: “Đương nhiên anh ấy hát còn tốt hơn.”
Viên Thanh Cử nghiêng đầu sang chỗ khác: “Khụ khụ… Đó chẳng tính là gì.”
An Lai nhích qua đối mặt với anh: “Vậy anh hát thử xem…”
Viên Thanh Cử ôm chầm cô, hung hăng xoa tóc cô, sau đó ép cô vào ngực, chua lè nói: “Được rồi, anh thừa nhận cậu ta biết lấy lòng người khác hơn anh.”
An Lai che miệng cười trộm, lúc ngẩng đầu lên cô lại nghiêm trang nói: “Cho nên Đông quân lợi hại hơn anh.”
Viên Thanh Cử bụm lấy cái mặt đang dương dương đắc ý kia: “Em xác định muốn khen ngợi một người đàn ông khác trước mặt ông xã em sao?”
An Lai bất đắc dĩ nhìn anh, cực kì khinh bỉ loại hành vi này.

Rõ ràng là anh tự mình ngang hàng với Đông quân, hai người vốn không thể so sánh, bây giờ còn chất vấn cô nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui cô lại nhảy dựng lên: “Không được, có lẽ bây giờ bên ngoài sân vận động vẫn còn vé.” Vì được nghe Đông quân biểu diễn, có tốn nhiều tiền một chút cũng đáng.
Chỉ là cô lại nhanh chóng uể oải, bây giờ thân thể còn là của người khác thì càng đừng nói đến tiền bạc.

An Lai mở to mắt tội nghiệp nhìn Viên Thanh Cử.

Viên Thanh Cử chịu không nổi nhất là cái này, anh nâng tay che đôi mắt kia lại, bại trận nói: “Em muốn đi đến vậy sao?”
An Lai để mặc anh che mắt mình, mạnh mẽ gật đầu.

Sau cùng Viên Thanh Cử tâm không cam tình không nguyện ra ngoài gọi điện thoại, rồi quay lại nói với cô: “Buổi tối anh đi cùng em.”
An Lai cao hứng đến độ muốn nhảy lên, nhưng lo ngại vẻ mặt khó chịu của Viên Thanh Cử nên thu liễm lại.

Cô trải qua buổi chiều trong cơn hưng phấn cực độ.
Show diễn bắt đầu lúc bảy giờ, nhưng đến sáu giờ Viên Thanh Cử chẳng những không chuẩn bị đi mà còn đúng giờ ăn cơm chiều, An Lai cảm thấy anh nhất định là cố ý.

Anh nói: “Yên tâm, không mở màn sớm thế đâu, chúng ta nhất định kịp.”
An Lai đành phải ngồi xuống ăn cơm cùng anh.
Viên Thanh Cử cực kỳ hài lòng, bữa cơm này An Lai vô cùng ngoan ngoãn, không hề kiêng ăn, gắp gì ăn đó, lại còn uống nhiều hơn nửa chén canh.

Thậm chí sau khi ăn xong anh còn thành công bón cho cô một đĩa anh đào ngâm đường.
Ăn xong một bữa cơm, lúc An Lai thúc giục anh ra ngoài đã là sáu giờ bốn mươi, đến nơi là bảy giờ hai mươi.

Đúng như lời Viên Thanh Cử nói, chương trình vẫn chưa chính thức bắt đầu.

An Lai thấy người đến người đi tấp nập thì hơi choáng váng, nhất thời cảm thấy có lẽ ngồi trong phòng xem trực tiếp còn tốt hơn.


Viên Thanh Cử nắm tay cô đi đến chỗ ngồi, An Lai nhìn thấy Viên Tiểu Bàn đang ngoắc tay với hai người họ: “Anh ba, hiếm khi anh cũng tới cổ động đó.”
Viên Thanh Cử ừ một tiếng rồi kéo An Lai ngồi xuống, An Lai cảm thấy anh quá lạnh nhạt nên cô bổ sung thêm: “Màn diễn của Đông quân dù không cổ vũ cũng rất có tiếng rồi.”
Viên Thanh Cử hừ một tiếng.

Tiểu Lục béo vui vẻ gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, em đã nói chị ba là có mắt nhìn với phẩm vị nhất, đâu giống như người nào đó đâu.”
Lúc này An Lai mới phát hiện vị trí của bọn họ là chính giữa hàng thứ hai, bên cạnh lại có mấy ghế trống.

An Lai nhìn Viên Thanh Cử, khen ngợi tự tận đáy lòng.
Nhưng sắc mặt Viên Thanh Cử càng thêm khó xem, An Lai chẳng hiểu ra sao, may mà Viên Tiểu Bàn mang đến rất nhiều đồ ăn vặt chia sẻ với cô.

Đông quân rất nhanh đã ra sân khấu, lúc đèn flash chiếu lên bóng dáng anh, tiếng thét chói tai toàn sân vận động vang lên liên tiếp.

Vì bên cạnh có Viên Thanh Cử và Viên Tiểu Bàn nên An Lai không dám thả lỏng như mấy cô gái kia.

Viên Tiểu Bàn ngồi cạnh lại không hề để ý tiếng gào khóc bốn phía xung quanh, An Lai lau mồ hôi, tỏ vẻ cam bái hạ phong.
Không khí trong sân vận động cực kì high, An Lai phát hiện Đông quân trên sân khấu cứ thỉnh thoảng nhìn qua bên này, lần một lần hai còn là trùng hợp, nhưng màn diễn qua phân nửa, An Lai cuối cùng nhịn không được chọt chọt Viên Thanh Cử: “Anh có cảm thấy anh ta cứ nhìn em hay không?” Tuy chính cô cũng thấy khó tin, nhưng cô khẳng định cô và Đông quân đã nhìn nhau không dưới mười lần rồi.
Viên Thanh Cử đáp lại cô bằng vẻ mặt như cười như không.
Tuy miệng anh vẫn khinh thường, nhưng An Lai phát hiện anh xem diễn cũng rất nghiêm túc.

Màn diễn nhanh chóng đến hồi kết, Đông quân hơi thở gấp đứng trên sân khấu: “Đây là bài cuối cùng, Thanh Minh, tặng cho mọi người.

Cám ơn mọi người đã ủng hộ show diễn tối nay!”
Tiếng tiêu chậm rãi, như khóc như oán, toàn sân vận động tràn ngập vẻ sầu não thê lương.

Đông quân khẽ mở miệng, chậm rãi hát:
“Tích xuân mộ thái điệp thương hoa hồn, triêm y thấp hạnh hoa vũ tố ly phân.
Mông mông thì tiết, yên tỏa vụ ngưng, thiên thuyết thanh minh.
Trầm đàn hương liễu phất kính thượng trần, khứ niên yên chi lãnh đại sắc khinh.
Trọng thập họa bút, tái điểm giáng thần, vị vong nhân.
Đương niên hồng tường lục ngõa triêu đường phong vân, tình đáo nùng thì thoại thuyết quy ẩn.
Điểu tẫn cung tàng bạn quân bạn hổ nhất mưu thần, bất như quy khứ sinh tiền thân hậu danh.
Hảo nhi lang gia quốc thiên hạ trách tại thân, ngã mệnh do thiên chẩm do nhân.
Si si ái thành thống thành hận, biệt thì đinh ninh thị di huấn.
Nại hà kiều thượng nại hà thanh, cựu quỷ tân hồn hữu thùy tại đẳng.
Tam sinh thạch khắc, bỉ ngạn lưỡng sinh, túc mệnh đoạn hồn.
Tiểu mục đồng hoành địch vãn ca khởi, chỉ lộ hạnh hoa thôn cố nhân lai tầm.
Đào nguyên nhất mộng, thế thượng thiên niên, thán biến canh.
Tằng kỷ thì tiếu đàm truyện kỳ thoại bản, như kim khước đô thành liễu cố sự trung đích nhân.
Y nha nha thai thượng hoa đán hòa tiểu sinh, kinh mộc hưởng trà lâu thuyết thư lão tiên sinh.
Ngô chi phần phượng khứ hoàng vô bằng, hãn thanh tả sinh bình kết cục một hạ văn.
Hồi thủ y hi thị thanh minh.”.