Sau nửa đêm Viên Thanh Cử mới về tới, mang theo khí lạnh đầy người chui vào ổ chăn.

An Lai đang ngủ mơ bị lạnh đến khẽ run rẩy, anh vội lui ra ngoài ôm cả vợ cả chăn vào lòng.
An Lai vốn ngủ không sâu, nhận ra hơi thở quen thuộc, cô nửa tỉnh nửa mê duỗi hai tay ra ôm anh: “Ông xã.”
Viên Thanh Cử cọ cọ cằm vào mặt vợ mình, yêu thương không để đâu cho hết.

Anh ôm mắt cô, mũi cô, khóe miệng cô: “Bảo bối, anh về rồi.”
Lúc này An Lai mới an ổn thiếp đi trong ngực Viên Thanh Cử.
Sáng sớm hôm sau, trời đổ cơn mưa.

Tuy rèm cửa chưa kéo chặt nhưng ánh sáng mờ tối vẫn khiến căn phòng không được rõ ràng.
Khi An Lai tỉnh lại, Viên Thanh Cử đang dựa vào đầu giường nhìn cô, đèn giường mở.
Cô ngang nhiên xông qua ôm eo anh, cọ cọ như con mèo: “Ông xã.”
“Ừ.” Viên Thanh Cử kéo chăn phủ lên đầu vai lộ ra của cô: “Tỉnh rồi? Có còn muốn ngủ thêm hay không?”
“Không cần đâu.” Giọng chưa tỉnh ngủ, nghe rất mềm mại, lười biếng.

Tuy miệng nói vậy nhưng cô vẫn dựa vào ngực anh nhắm mắt lại.
“Bé mèo lười.” Người đàn ông ngắt mũi cô: “Có đói bụng không?”
An Lai lắc đầu, nhắm mắt lại nói: “Anh dậy từ lúc nào, sao không ngủ thêm, tối qua muộn như vậy mới về mà.”
Anh vén lại sợi tóc tán loạn của cô, mỉm cười hôn lên đỉnh đầu cô: “Ngủ không được, muốn nhìn em một lát.”
“Ha ha… Ngốc.” An Lai mềm nhẹ cười.
Người đàn ông dịch xuống, đôi tay to khô ráo ấm ấp xoa lên cái bụng còn bằng phẳng: “Anh cảm thấy hiện tại anh đã có được toàn bộ thế giới rồi.”
*
Ấm áp buổi sáng không kéo dài lâu, sau khi ăn điểm tâm, có lẽ là nghe từ cậu năm về chuyện hai ngày nay nên Viên Thanh Cử đã tức giận.
Đương nhiên không phải nói Viên Thanh Cử phát giận lớn với An Lai, thực tế là anh chăm sóc cô cẩn thận còn hơn trước, thỉnh thoảng hỏi đến, cái gì cần cũng nhất định là đưa ngay cho cô.

Nhưng An Lai biết rõ anh đang tức giận, cô hiểu rõ người đàn ông của mình.
Khi cô đi tới ôm tay anh, không bao lâu sau anh sẽ rút ra, mà không phải thuận thế ôm cô.
Khi cô ấm giọng gọi anh “ông xã”, anh chỉ ừ một tiếng, mà không có phản ứng gì khác.
Và những chuyện tương tự…
An Lai muốn giải thích, nói rõ ràng mọi chuyện với anh, nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn đều bị anh tránh đi.

Điều này làm cô rất nhụt chí.
Rốt cục đợi được đến một buổi tối, An Lai đã trở về phòng, nhưng Viên Thanh Cử vẫn chậm chạp ngồi lật tạp chí.

Cuối cùng An Lai kìm nén không được, chuẩn bị đi xuống lầu tìm anh.


Vừa mở cửa cô đã thấy Viên Thanh Cử bưng một ly sữa đầy bước tới.

Nhìn thấy An Lai, Viên Thanh Cử bước nhanh hơn: “Khát sao? Anh trò chuyện với Bàn Bàn một lát.

Vừa lúc sữa bớt nóng, em uống nhanh đi.”
An Lai lùi về giường, nâng ly uống hơn phân nửa, phần còn lại cứ nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Viên Thanh Cử đứng bên giường, thấy cô như vậy thì chìa tay ra: “Uống không nổi thì đừng cố, cẩn thận bị căng bụng.”
“Ừm.” An Lai thuận thế đưa ly cho anh, Viên Thanh Cử đặt lên tủ đầu giường.
Anh nói: “Ngủ đi, anh đi tắm.” Còn tri kỷ sắp xếp chăn mền ổn thỏa cho cô.
An Lai giữ chặt tay không cho anh đi.

Viên Thanh Cử vỗ vỗ đầu An Lai: “Đừng nháo, mấy ngày trước ông nội còn dặn dò anh phải chăm sóc cho em ăn nhiều ngủ nhiều.”
“Anh ở cùng em.”
“Anh đi tắm…”
An Lai quật cường giữ chặt anh không buông.

Viên Thanh Cử thở dài, vén chăn lên ngồi xuống, An Lai vội vàng nhường chỗ cho anh.
Viên Thanh Cử nghiêng người dựa vào đầu giường, nửa ôm vợ nửa thỏa hiệp nói: “Bây giờ được chưa?”
“Ừ.” An Lai ôm lại anh, nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh tức giận hay không?”
“Không có, đừng đoán mò.” Viên Thanh Cử nhanh chóng phủ nhận.
“Em không phải cố ý giấu anh, ngày đó…”
Viên Thanh Cử ngắt lời cô: “Anh không hiểu lầm gì cả, em không cần giải thích.

Em ngủ trước đi, anh tắm đã.” Nói rồi lại muốn vén chăn lên.
Cái này rõ ràng chính là có ý kiến lớn!
An Lai sao có thể cho anh đi, cô ỷ mình đang có thai, Viên Thanh Cử không dám có động tác gì lớn nên dùng sức siết chặt lấy, giữ eo anh.

Viên Thanh Cử bất đắc dĩ ngã ngồi trên giường.
“Anh đừng giận nữa được không.

Tú gia nói muốn làm thêm để góp tiền mua điện thoại, lúc anh không ở nhà, một mình em không có ai trò chuyện nên mới đồng ý đi làm thêm cùng bạn ấy.

Em sợ nói cho anh biết việc Thẩm Dự Chương mỗi ngày đến quán cà phê thì anh sẽ không cho em đi, lại sợ anh nghĩ linh tinh làm chậm trễ công tác…” An Lai nói rất nhanh, lại dùng giọng điệu tội nghiệp giải thích, sợ nói chậm Viên Thanh Cử sẽ không cho cô nói nữa.
Kết quả là bị cắt ngang, Viên Thanh Cử trầm giọng hỏi: “Mỗi ngày anh ta đều đi quán cà phê?”
Xem ra không giống như đã biết từ trước, An Lai mở to hai mắt, cô đây là không đánh đã khai sao?
“Vậy anh đang giận cái gì?”
Viên Thanh Cử không đáp mà hỏi lại: “Anh ta đến quán cà phê làm gì?”

An Lai có thể cảm giác được anh đang đè nén cơn tức giận.

Nói thật, Viên Thanh Cử như vậy khiến cô có chút sợ.

Cô cẩn thận nói: “Đến uống cà phê, sau đó khi tan tầm ca tối thì lái xe đến nói muốn đưa chúng em trở về.” Nhìn ánh mắt Viên Thanh Cử trở nên sắc bén, cô nhanh chóng nói tiếp: “Em thề em chưa từng để anh ta đưa về lần nào! Chỉ là có một lần không cẩn thận làm dơ quần áo…” Nói đến đây, An Lai mới đột nhiên phản ứng, ngậm miệng lại.
Dừng ở đây, vẻ mặt Viên Thanh Cử coi như bình tĩnh, anh bổ sung thêm: “Đến nhà anh ta thay quần áo?”
An Lai sắp khóc rồi, yên lặng gật đầu.

Cô nói đại khái chuyện lúc đó, còn khô khan giải thích thêm: “Lúc ấy tình huống khẩn cấp, em cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Viên Thanh Cử nâng cằm An Lai lên, nhìn thấy đôi mắt lóng lánh nước sắp trào ra của cô, anh thở dài một hơi: “Anh cũng chưa nói, em khóc cái gì? Còn uất ức nữa? Không phải lá gan rất lớn ư, còn dám đến nhà anh ta, không sợ anh ta bán em lần nữa? Ai biết cô gái đụng em kia có phải anh ta sắp xếp hay không.

Thì ra em ngốc đến mức ai cũng tin được!”
“Ai bảo anh không ở cạnh em chứ? Anh xem, em ngốc như vậy, anh phải thường xuyên nhắc nhở em mới đúng.

Anh đừng giận nữa được không?” An Lai kéo tay anh phủ lên bụng mình, nhiệt độ ấm áp bao bọc cả một mảnh trời: “Cục cưng cũng sợ rồi!”
Viên Thanh Cử xoa xoa bụng cô, có chút thất thần.

Anh ôm cô vợ nhỏ vào ngực mình: “Anh cũng không phải đang giận với em.”
An Lai im lặng nghe.
“Anh chỉ sợ em mở miệng, nói cho anh là em không muốn đứa bé này.”
An Lai ngồi dậy, cấp bách nói: “Làm sao có thể! Hiện tại em thấy rất hạnh phúc mà.”
Viên Thanh Cử đã quen với việc cô hay bị kinh sợ, anh yêu thương giữ chặt cô: “Anh sợ em nhớ đến những chuyện không thoải mái trước kia của chúng ta, lại cùng hắn…” Anh không nói thêm, chỉ ôm An Lai chặt hơn.
An Lai ôm cổ Viên Thanh Cử: “E thề với trời, ngoại trừ anh, em tuyệt đối không có ý nghĩ an phận với bất kỳ ai bên ngoài.”
“Nhưng hắn ta có!”
“Này!” An Lai đấm anh: “Viên tiên sinh, anh không có lòng tin với bản thân như vậy sao?”
“Anh phải có rất nhiều mới đúng! Anh nghĩ xem, bà xã anh yêu anh như vậy… Ưm…”
Hôn xong, An Lai thở hồng hộc kháng nghị: “Có thể đừng đột nhiên tập kích được không! Nếu em không có chuẩn bị, chỉ sợ cục cưng bị làm sao…”
Tâm tình chuyển tốt, Viên Thanh Cử cười khẽ.

Một lát sau anh thao thao bất tuyệt kể với An Lai: “Năm đó, chuyện của nhà họ Thẩm đúng là anh có nhúng tay.

Chỉ là, nếu như quay lại một lần, anh vẫn sẽ làm như vậy.

Sự thực cũng chính minh nhà họ Thẩm không đáng tin, cho dù không có anh, nói không chừng gặp chuyện gì tiếp theo họ cũng sẽ đẩy em ra ngoài.”
An Lai chỉ nghe sơ lược một chút, cô tươi cười ngọt ngào: “Cũng đã qua rồi.


Hiện giờ có anh, có cục cưng, em rất thỏa mãn.”
Viên Thanh Cử thở mạnh ra một hơi, trịnh trọng hứa hẹn: “Anh sẽ tận lực nuôi hai mẹ con em.”
An Lai vùi vào lồng ngực tin cậy của anh, nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
Hai người không nói thêm gì, chỉ lặng im dựa vào nhau.
An Lai lại đưa tay chọt chọt người đàn ông không nhúc nhích.
Cả ngón tay lập tức bị bắt lại: “Hả?”
“Không phải anh nói muốn đi tắm sao?”
“…” Viên Thanh Cử không nói gì nhìn cô, anh túm chăn, loạn xạ trùm lên hai người: “Không đi.”
An Lai không chịu: “Sao có thể vậy được, người toàn mùi mồ hôi, thối chết.”
Viên Thanh Cử lù lù bất động: “Vậy vừa rồi là ai chết cũng không cho anh đi?”
An Lai mặc kệ lời giễu cợt của anh, dùng cả tay cả chân đẩy anh xuống giường: “Nhanh đi nhanh đi, cục cưng nói đồ lưu manh từ đâu tới, hun mùi chết con rồi.”
Viên Thanh Cử buồn cười trượt xuống giường, quay lại ngắt mũi An Lai: “Chậc chậc… Anh rõ rồi, em đây ỷ sủng mà kiêu nha.

Chuyện gì mình không thích cũng đổ lên người cục cưng hết.” Nói rồi anh giả vờ thở dài: “Khuê nữ của anh thật đáng thương, chỉ mới là một bào thai mà đã bị mẹ đem ra làm vũ khí.”
An Lai làm bộ muốn đánh mới khiến anh đi vào nhà tắm, còn vừa đi vừa nói: “Anh là thương khuê nữ thôi mà.”
An Lai ở lại nhà chính một tuần, bác Hách đã hết kiên nhẫn chạy tới đón cô về.

Cho dù ông nội Viên không vui nhưng cũng không thể giữ hai vợ chồng son tại nhà chính lâu được, đành phải thả người.
Bác Hách làm việc rất hiệu suất, sau khi xác định An Lai mang thai, ông liền trực tiếp đến trường xin cho cô tạm nghỉ học, hơn nữa còn sắp xếp xong xuôi thời gian biểu mang thai từ trên xuống dưới thích hợp.

Ngày ba bữa cơm phải ăn chính xác những gì, dùng gia vị thế nào, nhãn hiệu gì cũng đã hoàn tất.
An Lai ôm bụng vẫn chưa hiện rõ lắm của mình, nhìn người giúp việc trong nhà hối hả vì mình, cô cảm khái nghĩ, những ngày sau không còn ai vui đùa với cô như trên trường nữa.
Có đôi khi cô phàn nàn với Viên Thanh Cử cuộc sống còn tỉ mỉ hơn gấu mèo của mình, Viên Thanh Cử sẽ nói cô muốn đi học anh không ý kiến, chỉ cần ông nội và bác Hách đồng ý là được.

An Lai lập tức nhụt chí.

Kết quả chỉ cần nghĩ cũng biết là không thể rồi.
Cô còn tố khổ với Hoa Linh, Tú gia và An Vãng nữa, nhưng phản ứng của bọn họ lại nhất trí đến kỳ lạ: “Cậu/chị phải biết đủ đi!”
Aiz! An Lai vừa lột vỏ hạch đào vừa nghĩ, muốn tìm một đồng minh sao lại khó vậy chứ?
Bác Hách bên cạnh nghe cô thở dài, lập tức bước lên hỏi thăm: “Phu nhân, hạch đào hiệu này không hợp khẩu vị sao?” Ông cười híp mắt: “Không việc gì, tôi còn vài hiệu khác trong kho, lát nữa mang tới cho phu nhân chọn.”
Thấy bác Hách kích động, An Lai càng thở dài hơn.
Sắp đến năm mới, An Vãng đến thăm cô.

Vừa vào cửa, thấy chị mình rầu rĩ không vui thì hỏi Viên Thanh Cử đã xảy ra chuyện gì? Viên Thanh Cử cũng rất bất đắc dĩ, nói rằng An Lai đã bước vào thời kỳ buồn sầu khi mang thai rồi.
“Đều do anh hết.” An Vãng nói.
Nói rồi lại cảm thấy không đúng chỗ nào, cậu ho hai tiếng: “Ai bảo anh chết sống muốn kết hôn với cô vợ nhỏ vậy chứ, tuổi nhỏ không hiểu chuyện anh phải chịu thôi…” Càng nói càng cảm thấy đúng, cậu hả hê vỗ vỗ vai Viên Thanh Cử: “Vất vả rồi.”
Cậu em vợ khuôn cách mười phần.
An Vãng đi tới cạnh chị mình, xoa xoa tóc cô, ném một lá thư vào người cô: “Đừng buồn nữa, cho chị!”
“Đây là cái gì?” An Lai quay đầu, mở thư ra, bên trong là tiếng Pháp, cô đành phải nhìn về phía vú em tiêu chuẩn nào đó cầu giúp đỡ.
Viên Thanh Cử nhận, nhìn thoáng qua rồi cười ôm vai cô: “Lời mời của học viện mỹ thuật Paris.”
An Lai quả nhiên quên hết sạch buồn bực, vui mừng thiếu chút nữa nhảy lên, cũng may Viên Thanh Cử tay nhanh mắt lẹ giữ cô lại.
Cô lấp lánh nhìn về phía An Vãng: “Vãng Vãng, em thật lợi hại!” Vì biết rõ An Vãng có ý định đi du học, nên lúc buồn chán cô cũng tra chút tài liệu liên quan, đương nhiên biết rõ học viện mỹ thuật Paris có địa vị và tiêu chuẩn khảo hạch nghiêm khắc cỡ nào.


Cô không ngờ An Vãng lại có thiên phú như vậy!
An Vãng nỗ lực khắc chế khóe miệng đang cong lên: “Cũng bình thường thôi, chị đừng dùng chỉ số thông minh của chị để so đo với em.”
An Lai tuyệt không thèm quan tâm đến, tin tức này làm cô vui vẻ một thời gian rất dài.
Một ngày, sau giờ trưa, An Lai vùi trong thư phòng Viên Thanh Cử đọc tiểu thuyết.

Bác Hách dẫn theo vài người giúp việc mang gì đó vào.

Bộ dạng cẩn cẩn thận thận, cũng không biết là trân phẩm gì.
“Gì vậy bác Hách?” An Lai đỡ eo đứng dậy, tò mò hỏi, bác Hách vội vàng đi tới đỡ cô.
“Là một bức tranh cậu ba mua, phu nhân.”
Bác Hách đợi An Lai đứng vững rồi mới kéo lớp vải che bức tranh xuống.
Một thiếu nữ sôi nổi mặc quần trắng ngồi trên xích đu.
Là bức “Nữ diên” của An Vãng đã bị Thẩm Dự Chương mua, sau khi An Vãng biết có đi chuộc lại nhưng Thẩm Dự Chương không chịu buông.

Không biết Viên Thanh Cử đã dùng cách gì để lấy về nữa.
Buổi chiều, Viên Thanh Cử về nhà cho An Lai một tấm thiệp mời: “Thẩm Dự Chương gửi đến phòng làm việc của anh.”
Là thiệp mời đám cưới, An Lai còn tưởng cô dâu là Lâm Lạc, là người đã hất cà phê vào cô.

Nhưng kết quả lại là một cái tên xa lạ.
“Đi không?” Viên Thanh Cử hỏi.
An Lai thuận tay bỏ thiệp lên kệ báo cũ, lắc đầu: “Không đi, thân thể em hiện giờ không tiện.”
“Được, nghe em.” Viên Thanh Cử ôm cô: “Khuê nữ của anh hôm nay có cáu kỉnh không?”
Đêm đó, An Lai mơ một giấc mộng, mộng thấy trong một vườn đầy hoa, cô gái nhỏ béo ụt ịt ôm nửa bên mặt sưng to, rầu rĩ khóc lóc kể lể: “Làm sao bây giờ, em bị hỏng mặt rồi.”
Một bé trai hơi lớn hơn cô bên cạnh hiển nhiên cũng sợ hãi, nhưng lại cố bình tĩnh nói: “Mẹ anh bảo, con gái quan tâm dung mạo là vì muốn dựa vào sắc đẹp tìm một người chồng tốt.”
Vừa nói vậy, bé gái càng khóc to hơn.
“Lai Lai đừng sợ, lớn lên anh sẽ cưới em, em đừng khóc được không?” Cậu đi qua ôm bé gái, kết quả vì cô quá béo nên cánh tay cậu không vòng hết được.
“Em bị hỏng mặt rồi.”
“Anh không sợ.” Bé trai dùng sức ôm bé gái lên khỏi mặt đất, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả.
Bé gái nghe được câu trả lời khẳng định, hiển nhiên an tâm không ít.

Nhưng vẫn lo lắng thút thít hỏi: “Anh bạch tuột, lớn lên còn rất lâu, đến lúc đó anh không nhớ phải lấy em thì sao bây giờ?”
Lớn lên còn rất lâu, đến lúc đó anh không nhớ phải lấy em thì sao bây giờ?
Lời này như chú ngữ, khiến cảnh tượng trước mắt chậm rãi mờ đi, tan biến như màn sương.
An Lai tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng, cô nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, lặng yên đứng trước cửa sổ.

Một đôi tay ấm áp vòng ôm cô, hơi thở quen thuộc tới gần: “Sao không ngủ thêm, bảo bối phá em à?”
An Lai lắc đầu, đưa tay chỉ vài chiếc lá xanh trên nhánh cây: “Anh xem.”
“A… chồi non đã lên rồi.”
“Ừ.” An Lai an tâm dựa vào ngực Viên Thanh Cử.
Đúng vậy, ngày đông giá rét đã qua, nghênh đón một mùa xuân ấm áp.
HOÀN CHÍNH VĂN.