Viên Thanh Cử vừa vào cửa thì An Lai đã tới gần, kéo tay anh lại ngửi khắp người anh.

Anh vội vã nhấc tay đầu hàng: “Bà xã, anh vừa tan tầm đã về rồi, không có ra ngoài ‘lêu lổng’ mà!”
An Lai cau mũi, cười đẩy anh: “Lấy ra đi.”
“Cái gì?”
“Khoai môn sữa tươi đó, em nghe ra rồi, anh còn giấu cái gì?”
Viên Thanh Cử không ngờ mũi cô thính như vậy, anh tự kéo áo mình ngửi cũng không nghe thấy gì.

Anh hơi áy náy nói: “Vốn là muốn mang về cho em, nhưng lúc xếp hàng mới nhớ đến em đang uống thuốc nên không mua nữa.

Không ngờ chỉ vậy em cũng nghe thấy mùi.”
Vừa nghĩ đến thuốc, An Lai liền thấy ghê tởm, khuôn mặt co quắp: “Thật khổ.”
“Thuốc đắng dã tật.

Thầy thuốc Trần nói uống mấy thang là có thể không cần trực tiếp dùng thuốc nữa, dùng dược thiện bồi bổ là được rồi.”
Dược thiện ư, An Lai xin miễn cho kẻ bất tài: “Còn không biết là mùi vị thế nào nữa.”
Trước khi ăn, bác Hách bưng một chén thuốc lớn đến cho An Lai.


Tuy là không muốn, nhưng đã chịu qua nỗi đau kinh khủng như vậy, An Lai cũng không dám tùy hứng bỏ thuốc nữa, lẩm bẩm mấy tiếng rồi uống hết.

Viên Thanh Cử nhìn mà cũng sợ hãi theo, đau lòng thay cô, đợi cô uống xong là đưa thịt sườn nướng mật ong cô thích đến để giải đắng.
Sau khi ăn xong, Viên Thanh Cử ôm cô làm tổ trên ghế sofa xem TV.

Viên Thanh Cử đột nhiên nói: “Hôm nay anh đã gặp Thẩm Dự Chương rồi.”
“Ai cơ?”
“Là người lần trước chúng ta gặp ở nhà thầy thuốc Trần.” Lúc nói chuyện, Viên Thanh Cử không nhìn An Lai mà nhìn TV chằm chằm, tay cầm điều khiển hơi siết lại.

Anh nhấn nhầm kênh, An Lai kêu to đoạt lại điều khiển trong tay anh: “Chuyển cái gì chứ, đang đến khúc hay mà, quảng cáo xong là hết rồi.”
Viên Thanh Cử không biết cô chỉ vô ý nói vậy, bất đắc dĩ quay đầu lặp lại với cô vợ nhỏ đang chuyên chú xem TV: “Anh nói hôm nay anh đã gặp Thẩm Dự Chương.”
An Lai chớp mắt, khó hiểu nhìn anh: “Anh vừa nói rồi mà.”
“Chẳng lẽ em không muốn hỏi gì sao?”
An Lai nghĩ một lát, “Em cảm thấy anh ta cho em cảm giác rất quen thuộc, trước kia em có quen anh ta sao?”
Viên Thanh Cử nghiêng người, chuyển mắt lên TV lần nữa, ra vẻ thoải mái nói: “Cậu ta từng làm bạn trai của em một thời gian.”
Nói rồi anh lập tức dựng thẳng lỗ tai lên nghe phản ứng của cô, nhưng nửa ngày cũng không thấy cô nói gì, trong lòng trầm xuống, rốt cuộc mất kiên nhẫn quay đầu nhìn cô, nhưng lại phát hiện cô gái nhỏ đang nén cười.

Thấy anh quay đầu nhìn mình, An Lai không nhịn được nữa cười gập cả lưng.
Viên Thanh Cử đã chuẩn bị kỹ tâm lý mới nhắc đến chuyện này, nhưng phản ứng của An Lai hoàn toàn không nằm trong phạm vi dự tính của anh.

Anh luống cuống, đợi đến khi cô cười xong thì vuốt vuốt lưng thuận khí cho cô, ảo não nói: “Buồn cười như vậy sao?”
An Lai ngẩng đầu lên, khuôn mặt sáng lạn, mang vài phần chế nhạo xem kịch vui, vòng tay ôm cổ anh, cố ý mềm giọng gọi: “Ông xã.”
An Lai rất ít gọi anh như vậy, đương nhiên cũng không có xưng hô nào khác, cô cảm thấy gọi thế nào cũng đều khó chịu.

Chỉ khi nào nũng nịu, nhõng nhẽo lấy lòng hoặc là đang rất vui, hoặc là nùng tình mật ý mới mềm mại gọi một tiếng thôi.

Nhưng mỗi lần cô gọi như vậy, lòng anh liền mềm nát bét, dễ chịu vô cùng, cái gì cũng nghe cô, cũng không biết là hai chữ này có ma lực hay là cô dùng ma pháp nữa.
Lúc này cũng vậy, nghe thấy An Lai thân ái dịu ngọt gọi mình, toàn bộ nỗi bất an lúc trước đều tan thành mây khói.

Anh vô thức nâng cô lên, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Ông xã, bộ dạng ghen tuông của anh thật ấu trĩ, tuyệt đối không hợp với hình tượng anh minh thần võ lúc bình thường đâu nha!”
“Anh…” Viên Thanh Cử định giải thích gì đó.

Nhưng An Lai che miệng anh lại: “Em hỏi anh này, anh có phải đang ghen hay không?”
Cô gái nhỏ ra vẻ nghiêm cẩn thẩm vấn anh, Viên Thanh Cử không định nói đến chuyện mình lo lắng nhưng vẫn theo cô: “Ừ! Anh đố kị cậu ta quen em sớm hơn anh, anh sợ em nhớ lại chuyện trước kia sẽ rời khỏi anh.”
“Viên tiên sinh anh khờ quá,” vốn là muốn nhìn dáng vẻ cam chịu của anh, nhưng mà không phải bất an thê lương như vậy.

Cô thè lưỡi, liếm lên đôi môi hơi khô của anh như mèo con: “Hiện giờ em là Viên phu nhân của anh, có giấy chứng nhận, không ai cướp được hết.”
Cô yên tĩnh rúc trong lòng anh, thở dài: “Em không ngốc như anh nghĩ đâu, từ lần đầu tiên nhìn thấy phản ứng của anh khi gặp anh ta ở sân vận động, em đã đoán được kha khá rồi.

Em và anh ta hẳn là từng có qua lại, nhưng mà, đồ ngốc, hiện tại em đâu còn nhớ anh ta là ai, người em yêu là anh mà.”
“Em nói cái gì?”
“Em nói anh ngốc.”
“Không phải, em nói em yêu anh.”
“Phải đó, em yêu anh, có thưởng không?”
“Ha ha… Không có đâu, Viên phu nhân, đừng quá tham lam, đây là nghĩa vụ làm vợ của em.”
Cô gái nhỏ quay đầu: “Quỷ hẹp hỏi, trong nghĩa vụ vợ chồng không có điều này đâu.”
Viên Thanh Cử chậm rãi nói: “Xem ra Viên phu nhân có lý giải rất thấu triệt với nghĩa vụ vợ chồng, không bằng nói anh nghe một chút đi.”
“Ừm…” Nhìn bộ dạng lưu manh như cười như không nhìn cô của Viên Thanh Cử, chỉ đợi cô nói ra câu kia.

An Lai giật mình khi bị anh gài bẫy, cô tức giận cầm gối đập anh!
Viên Thanh Cử thuận lợi né tránh công kích, ôm lấy mỹ nhân đang giương nanh múa vuốt lên lầu, cười thoải mái: “Viên phu nhân, em trở mặt nhanh quá rồi đó!”
“Nào có nhanh bằng anh, vừa rồi còn ra vẻ như con dâu nhỏ, chỉ chớp mắt đã biến thành sói xám lớn…”
Cười đùa một đường, đi qua hành lang, trên vách tường đá phản chiếu khuôn mặt tươi cười ửng đỏ của cô.


Anh nghĩ trong lòng, như vậy cũng tốt, chuyện không vui cần gì phải cho cô biết chứ.
An Lai uống thuốc một tháng, mấy ngày sau, bác Hách lại đến cửa hàng lấy phương thuốc về nấu dược thiện, đây mới là bắt đầu cơn ác mộng của cô.
Từ đó, bữa sáng có thêm một phần canh trứng gà chưng thuốc bột.

Bữa trưa và bữa tối lại thêm một phần móng heo nấu thuốc.

Hơn nữa mỗi bữa đều quy định không ăn món đó cho xong thì không thể ăn những món khác.

Càng đáng sợ hơn là những thứ cô thích ăn trước kia đều bị cấm hết.

Qua mấy ngày, cô có chút chịu không nổi nữa nên buộc Viên Thanh Cử cùng ăn.
Anh cũng không thấy khó chịu vì thuốc này dùng cho phụ nữ mà rất ngoan ngoãn chia ra ăn với An Lai.

Điều này khiến An Lai không đành lòng, đoạt thìa của anh: “Đừng ăn, ăn nhiều anh không sợ bị bất lực sao!”
Viên Thanh Cử vỗ đầu cô: “Học từ ai vậy, đây là việc con gái luôn miệng nói được sao? Đợi lát nữa anh sẽ tịch thu hết tiểu thuyết của em, sách lung tung gì cũng xem hết.”
An Lai không vui chọc móng heo trong chén, lại nghe Viên Thanh Cử thấp giọng nói bên tai cô: “Với lại, có bất lực hay không em cũng không phải không biết.”
An Lai bị nghẹn thành công, đây là chỉ cho châu quan đốt lửa không cho dân chúng đốt đèn mà..