-ai cho cô vào đây? Một giọng nói vọng từ trên cây xuống
-ai?
Miệng thì hỏi nhưng nó lại chọn ình một gốc cây ngồi vuối lông cho con Kyô
-tôi hỏi lại ai cho cô vào đây? Hắn thoắt cái đã đứng trước mặt nó.
-tại sao lại không?
Nó nhìn lên vẻ mặt chẳng có gì là quan tâm đến
-vì nơi này là của tôi

hắn nhấn mạnh
-nó ko có ghi tên anh
nó nhìn hắn. Nơi nó và hắn đang đứng là một vườn hoa hồng màu trắng rất đẹp. Lúc sáng chẳng qua vô tình nên nó mới thấy nơi này ở sau khu cănteen trường
-cô.... Hắn cau mày khó chịu
-ko cần piết nó của ai nhưng giờ là của tôi
nó nói xong nằm xuống bải cỏ xanh nhìn lên trời

-tại sao cô vào học viện này?
Hắn ngồi cạnh nó hỏi
-ko có lí do gì cả
Nó nhìn lên trời trả lời hắn
-ko tin?
-tùy anh thôi
nó và hắn tiếp tục nhìn trời không nói gì. Bầu trời không nắng gió thổi nhè nhẹ khiến nó dể chịu mà nằm ngủ lúc nào ko hay. Để lại hắn đang ngẩn ngơ nhìn người con gái như thiên sứ kia đang chìm trong giấc ngủ sâu