“Bà xã, hôm nay em đã quậy đủ nhiều rồi đấy!” Tần Thiên Lâm giữ cô lại như đang nhắc nhở, lại tựa như cảnh cáo.
Đàm Hi vờ như không nghe thấy gì, hất tay của hắn ra, chỉ nhìn về phía Tần Tấn Huy.
“Con nói đi.” Ngồi xuống trở lại, ánh mắt chợt lóe lên.
“Chăn mền trong phòng con đều bị ẩm ướt. Với thời tiết này, không bị ẩm thấp, cũng không bị ngập úng. Con muốn ở ngay trước mặt ba hỏi xem, ai đã làm ra trò này?”
Ánh mắt Tần Thiên Mỹ chợt lóe lên.
Lục Thảo thì lại bật cười đầy mỉa mai, “Cứ tưởng xảy ra chuyện gì to tát lắm, đến nỗi phải nói trước mặt chủ nhà?”
Nhỏ nhen, hẹp hòi!
“Thứ lỗi cho con không thể đồng ý với cách nói này của mẹ.”
“Cô!”
“Chăn ga gối nệm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong nhà xuất hiện kẻ có tay chân không sạch sẽ, chuyện này đáng để cảnh giác đấy!”
“Mày nói ai tay chân không sạch sẽ hả?”
Đàm Hi giả vờ king ngạc, “Thiên Mỹ, sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy? Chắc không phải… do cô làm đấy chứ?”
“Mày… ngậm máu phun người!”
“Vậy cô căng thẳng như thế làm gì?”
“Mẹ tao quản lý hết việc nhà, tất cả mọi việc đều xử lý gọn gàng tươm tất, nếu không sao chăn mền của những người khác đều không bị gì, mà chỉ có mình mày lại có vấn đề?”
“Hỏi rất hay!” Đàm Hi nhún vai, búng ngón tay, “Tôi cũng đang thắc mắc chuyện này, tại sao chỉ nhắm vào một mình tôi? Nhưng nếu suy nghĩ lại, bỗng nhiên lại hiểu ra thôi.”
“Mày… hiểu ra cái gì?”
“Rất đơn giản, có người nhìn tôi ngứa mắt nên muốn gây khó dễ cho tôi đó mà!”
“Mày!”
“Đầu tiên, tôi đã khóa cửa, còn người này có thể tạt nước lên giường của tôi trong tình trạng khóa cửa hoàn toàn nguyên vẹn, chứng tỏ rằng người đó có chìa khóa. Vả lại, những kẻ không mời mà vào chính là… trộm! Trong nhà có trộm, nếu con đã phát hiện ra thì phải báo lên trên. Nếu không, hôm nay nếu nó đã có thể mở cửa phòng con tạt nước, biết đâu ngày mai lại xông vào phòng ngủ của ba tạt axit thì sao?”
“Làm gì nghiêm trọng đến mức như mày nói…” Tần Thiên Mỹ lẩm bẩm, ngón tay vò vò vạt áo.
“Ba thấy sao ạ?” Đàm Hi đá vấn đề qua cho Tần Tấn Huy.
Lục Thảo trừng mắt nhìn Tần Thiên Mỹ, không ai hiểu con gái bằng mẹ, bà ta đã đoán ra được chuyện này và con gái cưng của mình chắc chắn có liên quan với nhau.
Bây giờ thì tốt rồi, chọc rắn không được, còn bị nó cắn một nhát.
Đột nhiên, bà ta cảm thấy vừa tức vừa căm hận.
Tức là vì đứa con gái ngốc của mình lại sử dụng cái trò này, nó chẳng khác gì trò đùa quái đản, vừa thiếu đẳng cấp, vừa không hề có chút lực sát thương nào. Tạt nước trên giường thì có tác dụng gì? Nếu muốn tạt thì phải tạt lên mặt đối phương!
Còn căm hận là vì con nhỏ đê tiện Đàm Hi lại dám báo chuyện này ra trước mặt Tần Tấn Huy, rõ ràng có thể xem như là một trò đùa dai nhưng lại bị cô ta nói thành chuyện lớn liên quan đến tính mạng, thật khó nhằn.
“Con dâu hai nghi ngờ ai?” Uống một ngụm trà, ông ta lại đá vấn đề trở lại, trên mặt đã không còn tức giận nữa.
Tầm mắt Đàm Hi lóe lên, mắng một câu, lão hồ ly.
Trong lòng Tần Thiên Mỹ quýnh lên, lại không thể biểu lộ ra ngoài, thần kinh rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ.
“Cái này thì…” Tầm mắt lướt qua mẹ chồng, rồi ngừng lại trên người cô em chồng đang cực kỳ khủng hoảng, “Con cũng không rõ nữa...”
Tần Tấn Huy gật đầu, nếu như Đàm Hi không nhìn lầm thì trong đáy mắt của ông thoáng xuất hiện một thứ cảm xúc gọi là “hài lòng.”
Trái tim bé bỏng của Tần Thiên Mỹ cứ như vừa làm một vòng trên tàu lượn siêu tốc, lên thật cao rồi lại rơi xuống nặng nề. Đợi đến khi cảm giác mê mang khó hiểu vơi bớt thì chỉ còn lại sự sợ hãi.
Đến tận bây giờ, cô ta không thể không thừa nhận, Đàm Hi trước mặt đã không còn là “chị dâu Hai bánh bèo” quen việc chịu đắng nuốt cay như trước nữa.
“Nếu đã như thế, chuyện này sẽ giao cho Lưu Toàn đi điều tra. Con dâu hai có ý kiến gì không?”
“Đều nghe theo ý ba.”
Cái gì gọi là “dừng tay đúng lúc”, Đàm Hi hiểu, cô không có bằng chứng gì về việc tạt nước, nếu Tần Thiên Mỹ quyết tâm chối bỏ, cô cũng chẳng có cách gì. Quyết định giả vờ ngoan ngoãn trước mắt Tần Tấn Huy, sẵn tiện mượn thế thị uy hù dọa cô em chồng ngực to não phẳng này một tí cũng được.
Nhưng hôm nay đã lỡ làm lớn chuyện, cũng đồng nghĩa với việc đối đầu công khai với Lục Thảo, về sau lại có cái để chơi rồi…
Tần Tấn Huy rời đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa, ông ta nhắc khéo Lục Thảo nên phát tiền tiêu vặt cho con dâu.
Vài hôm trước, Sầm Vân Nhi đã lấy chi phiếu, còn “con dâu” này là ai, chắc không cần phải nói nhiều thì những người ngồi ở đây cũng đều hiểu cả.
“Cảm ơn ba!”
Đàm Hi thản nhiên nhận lấy chi phiếu trước ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tần Thiên Mỹ, cô thuận thế nhìn lướt qua, ngon quá, những 5 con số, đáng giá!
“Cảm ơn mẹ~” Dĩ nhiên cũng không thể lơ mẹ chồng đi được, nhanh trí cười tươi, mặt mũi sáng bừng.
Lục Thảo tức xì khói, hừ lạnh một tiếng, dẫn con gái đi lên lầu.
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại “hai vợ chồng“.
Tần Thiên Lâm: “Nhìn không ra, vợ của tôi còn có tài ăn nói giỏi đến vậy!”
Đàm Hi cười: “Do mắt anh mù thôi.”
“Đùa bỡn người nhà trong lòng bàn tay, cô thấy rất vui đúng không?”
“Có tiền dĩ nhiên là vui.” Dứt lời, hôn lên tờ tiền một cái thật kêu.
Một dấu son môi nhàn nhạt.