“Cô nói gì?”
“Không phải sao? Đàn ông tìm thú vui, đàn bà bán tiếng cười, chẳng phải anh cũng đã đi rồi, tại sao tôi không thể đi?”
Hơn nữa, cô chỉ muốn uống một ly cocktail, tắm trong phòng tắm hơi, có đụng chạm gì đến ai đâu?
“Tôi không giống cô.”
“Ngụy biện.”
“Chỉ có lần này, không được phép có lần sau.”
“Này! Anh đừng đi chứ!” Không màng đến việc xỏ dép vào, cô đuổi theo, níu lấy ổng tay áo của anh.
Lục Chinh lạnh mắt nhìn, dừng lại.
“Cậu, cháu đói rồi…”
Năm phút sau, một bát cháo thịt nóng hổi, cộng thêm một đĩa màn thầu trắng mềm đặt ngay trước mặt.
Đàm Hi đến gần, ngửi ngửi, giương mắt nhìn anh.
“Sao biến ra được vậy?”
Lục Chinh cầm đũa lên, gắp một cái cho cô, lạnh giọng: “Không nói chuyện khi ăn.”
“Quy tắc thúi.” Bụng kêu ột ột, cô chẳng nói nhảm thêm nữa, lấp đầy bụng mới là chuyện quan trọng trước mắt.
Những thứ này từ đâu có, tất nhiên là cô có biết chứ, hộp đựng vẫn còn kia mà! Chỉ muốn thừa cơ nói thêm vài câu với anh thôi, quả thực không phải kiểu chậm tiêu bình thường.
Không uổng là Chày Gỗ!
“Ợ, no quá…” Vỗ bụng, rút khăn giấy lau miệng, nhưng tay vẫn nắm lấy đôi đũa không buông, vẫn chưa thấy đã.
“Thu dọn lại đi, tôi đưa cô về nhà họ Tần.”
Động tác cứng đờ, ánh mắt trở lên lạnh lùng, “Anh nói gì?”
Không khóc, không quậy, không kêu gào la hét, cũng không quấy rối gây chuyện, chỉ có sự lạnh lùng buốt giá.
“Từ chiều hôm qua đến bây giờ, đúng một đêm, cô nên trở về thôi.” Cúi đầu rũ mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Nắng chiều vàng rọi vào gò má đầy cương nghị, đứng ở góc độ của Đàm Hi, có thể thấy được đôi hàng mi rung động đầy quy luật của anh, rõ ràng là màu vàng cam nhưng lại khiến người ta không cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Vẫn là Lục Chinh đó, lạnh đến tận xương, quái gở khó gần.
Bộp!
Đập đũa lên bàn, Đàm Hi đứng dậy, chân ghế thép chạm xuống mặt sàn phát ra tiếng vang chói tai.
“Tôi buồn ngủ rồi!”
“Đàm Hi…”
Cô nghe ra được sự bất lực trong đó.
Buồn cười!
“Yên tâm, tôi sẽ không bám vào anh quá lâu đâu, tỉnh dậy tôi sẽ rời đi.”
Xoay người bước vào phòng ngủ, đóng cửa, cài chốt.
Nhìn vào bóng dáng yếu đuối của cô gái, Lục Chinh cau mày, tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể phát hiện, vang lên cùng lúc với tiếng cánh cửa đóng lại.
Giữa họ bị ngăn cách bởi một mối quan hệ như vậy, sao có thể cho phép anh coi cô như một đứa trẻ chứ?
Vợ của cháu trai...
Nở một nụ cười lạnh lùng, kèm theo sự bất lực, và sự tự giễu khó che giấu được.
Lưng dựa vào cửa, Đàm Hi ngẩng đầu, một tia nắng chiếu trên sàn nhà, giơ tay lên lau đi giọt lệ khô ở khóe mắt.
Lúc này không phải nên nghẹn ngào không nói, nước mắt như mưa hay sao?
Nghĩ thì nghĩ thế, cô thấy khá buồn, nhưng lại không khóc được, trách ai đây?
Chẳng phải chỉ là bị đuổi ra khỏi nhà, bị một tên đàn ông thối tha ghét bỏ thôi sao, chuyện bé như con kiến!
Tủi thân?
Một chút.
Chán nản?
Một xíu xiu.
Đau lòng?
Xin lỗi nhé, cái này không có thật!
Dù sao, da mặt cô nàng này đủ dày, chống chọi được mọi sự ma sát, hành hạ.
Nghĩ một hồi, quyết định đi ngủ một giấc đã.
Cô buồn ngủ thật rồi!
Lục Chinh nghe thấy tiếng động liền bước ra khỏi phòng sách, đúng lúc Đàm Hi cũng đang mở cửa.
Xoay người, mỉm cười: “Cảm ơn anh đã cho tôi tá túc một đêm.” Vẫy vẫy tay, “Đi trước nhé, Bye~”
“Tôi tiễn cô.”
“Dừng lại!”
“Đàm Hi, cô đừng ương ngạnh.”
Nhún vai, “Tôi ương ngạnh lúc nào? Không phải vẫn khá ổn đấy sao… Được rồi, tôi xuống lầu bắt xe, lộ trình cũng chỉ tầm 40 - 50 phút thôi. Cậu nhiều việc bận rộn, cháu không làm phiền nữa nhé!”
Rầm!
Cửa chính đóng lại, dứt khoát, gọn lẹ.
Anh đứng tại chỗ, ánh mắt đầy khó hiểu, một lúc sau, cất bước đi đến ban công nhìn xuống, thấy cô gái đang đi ngang qua vườn hoa, vừa khéo bắt được một chiếc taxi mới trả khách xong.
“Bác tài, có chạy đến biệt thự Bán Sơn không?”
“Lên xe đi!”
“Được!” Đàm Hi mỉm cười ngọt ngào.
Chú tài xế gãi đầu, cô gái này cười trông gian quá!
Tránh được giờ cao điểm, một đường thông thoáng thuận lọi, vừa đúng nửa tiếng đồng hồ!
“Cô gái à, cô ở đây à?”
“Vâng, nhà mẹ chồng.”
Chú tài xế kinh ngạc, “Cô trẻ thế mà đã kết hôn rồi á?”
“Thật ra tôi sắp ba mươi rồi.” Nói dối một cách nghiêm túc.
“Trông không giống…”
“Chắc do tôi trông không già lắm đấy.”
“Trẻ tốt mà, xinh đẹp!”
“Cảm ơn nhé, ôi…” Đàm Hi kêu lên.
“Sao… sao thế?”
“Tôi quên đem túi tiền rồi, thế này vậy, chú đợi tôi một chút, tôi vào nhà lấy tiền.”
Chú tài xế sảng khoái, “Không thành vấn đề, cô đi đi!”
Đàm Hi nhảy xuống, chân vẫn còn mang đôi dép lê, tóc búi hờ, vài sợi tóc mai bay theo gió, áo croptop, quần short, vừa hay rơi vào tầm mắt một ai đó.
“Thiên Lâm?”
“Hử?”
“Anh đang nhìn gì vậy?”
“Thú vị.” Cười khẽ một tiếng, mang đầy ẩn ý.
Cô gái nhìn theo, bắt gặp một bóng dáng ăn mặc không chỉnh tề. Trong lòng cảm thấy khinh bỉ, dĩ nhiên cơn ghen ghét lại chiếm tỷ lệ nhiều hơn, bởi vì người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô ta lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô gái lôi thôi kia!
“Anh yêu, chúng ta xuống xe thôi!” Người đẹp quấn lấy cánh tay người đàn ông, mỉm cười nhẹ.
“Không vội.”
“Anh nói xem, em ngang nhiên theo tới, vợ anh có khi nào sẽ thấy… không vui không?”
“Vợ?” Cười lạnh, ánh mắt sắt bén, “Chẳng qua cũng chỉ là một món trang trí, một món đồ chơi, em sợ gì chứ?”
Xem ra quả đúng như lời đồn, vợ chồng cậu Hai Tần không hòa thuận, cô ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng liền yên tâm hơn.
Bất chợt, cảm thấy vui mừng
Biết đâu, nắm chặt lấy người đàn ông này, cô ta sẽ có cơ hội bay lên cành cao đổi đời?