Vệ Ảnh không ngốc, tuy trong lòng bán tin bán nghi với chuyện mất trí nhớ, nhưng thân làm “đồng đảng”, cô lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.

Thật thật giả giả thì có liên quan gì?

Hi Tử vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Có lẽ thực sự cô ấy đã hiểu rõ rồi, nếu vậy thì sẽ không khó giải thích những sự thay đổi của bản thân cô ấy nữa.

Dù sao thì, Hi Tử trong ký ức, ngay cả nói chuyện cũng dịu dàng nhẹ nhàng, sao có thể làm ra chuyện thất đức như ném người vào trong bồn hoa được?

Khụ khụ… cái mùi hôi tanh hỗn tạp cả phân lẫn nước tiểu đó, cô đứng ở cách xa mà đã ngửi thấy nồng nặc rồi.

Cũng tại mụ già đó xui xẻo…

“Hi Tử, bây giờ cậu… rất tốt.”

Đàm Hi đang ngủ gật, bất thình lình nghe Vệ Ảnh thốt ra một câu, hơi ngẩn người.

“Ồ.” Rủ mắt, nhắm lại, tiếp tục đi gặp Chu Công, nhưng khóe miệng mơ hồ nhếch lên.

Thực ra, sự thay đổi của cô chắc chắn không thể qua mắt được Vệ Ảnh, so với việc cố gắng che đậy bản thân, chi bằng hoàn toàn thể hiện con người mới của mình, chân thực, sinh động.

Kết quả xấu nhất cũng chỉ là lật bài ngửa, đoạn tuyệt mối quan hệ chị em bạn bè.

Nếu thực sự đi đến bước đó, thì chỉ có thể chứng tỏ rằng…

Không phải là tình cảm chân thành!

Nếu đã như vậy thì càng không cần phải níu kéo thêm nữa.

May mà con mắt lựa chọn đàn ông của nguyên chủ tuy hơi tệ nhưng lựa chọn bạn bè thì cũng không đến nỗi nào.

“Đang nghĩ gì vậy? Mặt nhăn như khỉ ấy.” Vệ Ảnh vừa nhìn đường vừa không quên quan sát Đàm Hi.

“Tôi đang nghĩ,” Giọng hơi ngừng lại, “Chiếc xe này bà trộm ở đâu nhỉ?”

“Trộm?!” Âm lượng đột nhiên tăng vọt, “Bà trộm về cho tôi một cái thử xem nào? Chị gái ơi, đây là hàng thật giá thật, đã gắn biển, còn đăng ký rồi đấy nhé!”

“Sao tôi nghe giống như là đi đăng ký kết hôn thế nhỉ?”

“Cút cút cút…”

“Nói thật đi, chiếc xe này phải mấy trăm nghìn tệ đúng không?”

Đáp lại là cái nhìn tán thưởng, “Bà biết xem hàng đấy.”

Đàm Hi phất tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi chưa ăn thịt heo nhưng cũng đâu có nghĩa chưa nhìn thấy heo chạy bao giờ.”

“… Tôi xin bà, bà đừng đi so sánh tim gan tôi với heo có được không?”

“Thế thì so sánh với cái gì?”

“Ngựa chứ sao!”

“Đàn ông mới cưỡi ngựa.”

Vệ Ảnh: “…”

Cũng có nghe thấy có ai nói phụ nữ phải “cưỡi heo” bao giờ đâu hả?

Logic gì vậy chứ?!

Bên này, hai cô nàng khuê mật chuồn mất, tự do hoành hành.

Tần gia bên kia lại là cảnh gà bay chó chạy.

Liên quan đến vấn đề an ninh của Tần gia, sự việc đã không còn là chuyện một bà chủ gia đình giàu có quyền quý quen sống trong nhung lụa như Lục Thảo có thể định đoạt được nữa rồi.

À không, trước tiên phải phái người đưa thím Lâm đến bệnh viện, sau đó liền gọi điện cho chồng.

Tần Tấn Huy đang chủ trì buổi họp hội đồng quản trị, nghe thấy điện thoại rung lên, màn hình hiện lên cuộc gọi do vợ gọi đến.

Gương mặt già nua trầm xuống, mi tâm đột nhiên nhíu chặt.

Thầm trách Lục Thảo không biết phân biệt thời điểm, đã có rất nhiều giám đốc đang nhìn về phía ông ta.

Cũng may, người ngồi đầu tiên bên phải ông ta là Tần Thiên Kỳ có phản ứng nhanh, cầm lấy điện thoại trên mặt bàn, giơ lên về phía mọi người, “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát.”

Nói xong, liền quay người đi ra ngoài phòng họp.

Toàn bộ quá trình nhanh gọn dứt khoát, biểu diễn hợp tình hợp lý.

“Mẹ.”

“Tấn Huy, tôi… Thiên Kỳ? Sao lại là con?”

“Có chuyện gì vậy mẹ? Ba đang chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị.”

“Nhà chúng ta bị cướp vào nhà rồi!”

Tần Thiên Kỳ hỏi tình hình chi tiết, quay số gọi cho vợ.

Sầm Vân Nhi nói cô ta ở trong phòng ngủ, căn bản không hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Tần Thiên Kỳ nhẫn nại an ủi đôi ba câu, “Thím Hai đâu?”

“Đàm Hi? Em không biết…”

Đầu mày cau lại, vẻ mặt trầm trọng, “Em ra vỗ về mẹ, anh sẽ về ngay bây giờ.”

Bốn mươi phút sau.

Tần Thiên Kỳ đã về đến nhà.

Sầm Vân Nhi cùng Lục Thảo ngồi trên ghế sô pha, mặt mày của hai người phụ nữ đều đang tái mét.

Làm kinh động vệ sĩ nhưng lại không thu hoạch được gì, cộng thêm người duy nhất biết rõ sự việc là thím Lâm còn đang hôn mê bất tỉnh, ngay cả kẻ địch là ai cũng không rõ, sao có thể không lo lắng cho được chứ?

Người giàu tiếc tính mạng, huống hồ Tần gia còn không phải là “nhà giàu nhỏ” bình thường.

“Lưu Toàn, anh thuật lại một lần từ đầu đến cuối chi tiết toàn bộ sự việc cho tôi nghe xem nào.” Tần Thiên Kỳ chỉ vào người đứng đầu đội ngũ áo đen.

“… Đến khi chúng tôi đuổi đến nơi, thì ngoài cánh cổng lớn đã bị mở ra thì chỉ nhìn thấy đuôi một chiếc xe.”

“Xe gì?”

Trầm tư, nghĩ lại, “Nhìn ký hiệu thì có vẻ giống Chevrolet.”

“Loại xe nào?”

“… Xin lỗi, tôi không nhìn rõ.”

“Xuất dữ liệu ở camera giám sát đặt ở vị trí cổng lớn ra.”

Sắc mặt Lưu Toàn có vẻ hơi xấu hổ.

Ánh mắt Tần Thiên Kỳ sắc lạnh, “Có vấn đề gì sao?”

“Đầu camera quan sát đã bị một quả bóng bay chặn lại rồi.”

“Bóng bay?”

“Bóng bay?!”

Khác với giọng điệu mang theo sự nghi hoặc của Tần Thiên Kỳ, Sầm Vân Nhi kinh ngạc lên tiếng, giật mình đứng lên.

“Vân, sao em lại…”

“Là Đàm Hi! Lúc em đi ra ngoài uống nước có nhìn thấy tay cô ta đang cầm một quả bóng bay…”

Mặc kệ trong nhà gà bay chó chạy thế nào, tự ta tiêu dao.

Câu này là nói Đàm Hi!

Trong nhà hàng sáng rực ánh đèn, tiếng dương cầm du dương, có hai cô gái trông giống học sinh trung học, khuôn mặt không dính một chút son phấn đang ngồi đối diện nhau.

Tiếng cười vui không ngớt.

“Tại bà đấy, khó khăn lắm mới trang điểm thế này, lấy cả tóc giả của mẹ tôi ra dùng, kết quả lại đi gây chuyện, đập một mụ già, làm nhoe nhoét mẹ nó rồi…” Vệ Ảnh bắt đầu mở chế độ oán giận kêu than liên tục.

Giọng nói ngừng lại, “Ách… chuyện đó, là lỗi của tôi, tôi ăn năn rồi, bà thu hồi lại hai chữ đó đi, bà đừng có cau mày như thế!”

Đàm Hi định đưa một miếng thịt bò lên miệng, nhưng còn chưa cho vào thì đã khựng lại, sau đó liền đặt miếng thịt bò vào lại trong đĩa.

Lúc sau mới phản ứng lại, cô định bảo Vệ Ảnh thu hồi lại mấy câu chửi thề.

Trong ký ức, dường như nguyên chủ rất ghét người chửi thề…