Đàm Hi bĩu môi, trong mắt lộ vẻ coi thường.
Nhưng nghĩ lại thì, loại người như Tần Tấn Huy rất thích bao che khuyết điểm, ích kỷ, trong mối quan hệ đau khổ giữa con trai và con dâu thì chắc chắn ông ta sẽ lựa chọn con trai, như vậy cũng cân bằng rồi.
Có lẽ, dáng vẻ giận dữ không thể kiềm chế vừa rồi cũng chỉ là bày ra cho cô xem mà thôi.
Xùy!
Người Tần gia, được lắm!
“Cô đắc ý chưa?” Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén chen ngang vào dòng suy nghĩ của Đàm Hi.
Vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải đôi mắt mang theo sự trào phúng của người đàn ông, Đàm Hi chớp mắt, trong sáng vô tội.
“Anh đang nói chuyện với tôi đấy à?” Mặt mày cong cong.
“Bây giờ chỉ còn tôi và cô, không cần phải diễn nữa đâu.”
“Diễn?” Nhíu mày, “Ý anh là sao?”
“Hừ, gây náo loạn đến nước này, cô thấy vui rồi chứ? Kéo tôi xuống nước chắc cô thấy vui lắm nhỉ?”
“Kéo xuống nước?” Đàm Hi xùy nhẹ, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc, “Làm ơn đi, trình độ tiếng Trung của anh cấp mấy rồi thế? Anh đánh tôi là sự thật, anh cố ý khiến tôi xấu mặt ở bữa tiệc cũng là sự thật, cái gì mà tôi kéo anh xuống nước chứ hả? Nếu kéo thật thì anh đã ướt hết con mẹ nó rồi, hiểu chưa?”
Dưới ánh đèn, biểu cảm của người con gái sinh động, cánh môi anh đào hé ra rồi mím lại, nhưng lời cô nói ra thì vô cùng chói tai.
Tần Thiên Lâm nhất thời ngẩn người.
“Xem ra, cô đã thay đổi thật rồi…”
“Anh nói cái gì cơ?” Đôi mắt mở to, Đàm Hi nhìn hắn, vừa rồi còn bừng bừng khí thế, chỉ chớp mắt đã thì thầm còn nhỏ hơn cả tiếng mèo, cũng không biết nguyên chủ thích gã này ở điểm nào nữa?
“Tôi đang nghi ngờ, rốt cuộc cô có phải là Đàm Hi thật hay không.”
“Làm sao hả, có cần đi xác minh thân phận không?” Trong lòng khẽ giật mình nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì.
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe sáng, lẽ nào hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?
“Nếu như anh không có chuyện gì nữa thì tôi phải đi ngủ đây.” Nói xong, đứng dậy từ ghế sô pha, đi thẳng lên lầu.
“Đứng lại!”
Đàm Hi không dừng bước, làm như không nghe thấy.
“Tôi bảo cô đứng lại!” Người đàn ông giận dữ, âm điệu bỗng nhiên cao hơn hẳn.
Đàm Hi rất buồn ngủ, lúc này cô chỉ muốn đi ngủ, định cứ thế mặc kệ hắn.
Một giây sau, vai phải bị tóm lấy từ đằng sau, ép cô không thể không dừng lại.
“Đệch, anh phát điên cái gì đấy?”
“Tôi bảo cô đứng lại, cô nghe không hiểu tiếng người à?”
“Con mẹ anh mà là người à? Cách bà đây xa ra một tí!”
“Cô!”
“Ái chà, anh giơ tay lên làm gì? Lại muốn đánh người rồi đúng không? Anh có tin tôi gào lên một tiếng thôi là tất cả mọi người trong nhà đều thức dậy không hả?”
“Cô dám!”
Nhếch mép, “Có muốn thử xem không?”
Nhìn người phụ nữ cười quỷ quái, không hề sợ hãi trước mặt, Tần Thiên Lâm tức giận đến quặn cả ruột, mới chỉ nửa tháng trôi qua, sao dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác thế này?
“Đàm Hi, cô có tin tối nay tôi giết chết cô luôn không?!”
“Giết đi.” Hai tay khoanh lại, “Trước tiên thử nói xem, anh chuẩn bị giết tôi như thế nào? Lên giường với tôi à? Hay là… dùng dao đâm thẳng tay?”
“Lên giường? Cô xứng sao?”
Cũng không biết có phải là ảo giác hay là thực sự đã có chuyện đó xảy ra, Đàm Hi phát hiện, một khi nhắc đến đề tài liên quan đến chuyện “tình dục” là dường như Tần Thiên Lâm trở nên vô cùng mẫn cảm và bài xích.
Nếu ký ức không có vấn đề gì thì sau khi kết hôn ba tháng, người đàn ông này vẫn chưa hề chạm vào Đàm Hi.
Không phải là trong lòng có điều gì ám ảnh, mà là bởi vì cơ thể không được!
Đàm Hi có cảm giác xao động muốn lật tung quá khứ, hưng phấn một cách mơ hồ…
“Ừ, anh nói không sai, đúng là tôi không xứng. Bởi vì tôi là người cơ mà, đâu phải là chó cái, sao xứng được với con chó đực nhà anh cơ chứ?”
“Hư… Mồm miệng không sạch sẽ, thích chửi người đúng không?”
“Sai, tôi chửi chó cơ mà!”
“Cô muốn chết à?”
“Ối chao! Giỏi lắm! Thời đại này rồi, chó cũng biết nổi nóng cơ à? Trâu bò đấy!”
“Có giỏi thì cô cứ nói thêm một câu nữa xem?” Tay trái người đàn ông đã giơ lên cao.
Đàm Hi đưa mặt lên, “Anh đánh vào đây này, đừng có đánh nhẹ quá đấy, cùng lắm thì ngày mai tôi lại quay về bệnh viện, ở đó một năm rưỡi, đợi đám phóng viên đó đến, nhân tiện còn tiếp nhận phỏng vấn, kiếm chác chút đỉnh. Anh nói có đúng không hả chồng yêu?”
“Đồ mặt dầy!”
“Dù sao cũng tốt hơn đồ không có mặt mũi gì như anh.”
“Hôm nay tôi không so đo với cô, tự lo cho bản thân đi.”
Nói xong, đi thẳng lên lầu.
“Đợi đã.” Lần này, người gọi là Đàm Hi.
Người đàn ông dừng bước, “Tôi khuyên cô hãy biết thân biết phận, đừng có cố gắng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi, quá tam ba bận, người quý ở chỗ tự biết mình là ai!”
Đàm Hi nhướng mày, cô cũng hiểu rõ, bản thân mình chỉ chiếm ưu thế khi đấu võ mồm, nếu phải động chân động tay thực sự thì cái chân cái tay này còn không đủ để cho Tần Thiên Lâm bẻ gãy nữa.
Thế nhưng!
Biết rõ là một chuyện, khi làm lại là một chuyện khác.
Ai bảo sự căm ghét tên Tần biến thái của cô đã ăn vào tận xương cốt, căm phẫn đến tột đỉnh, không thể chịu nhịn được chứ?
Nếu như không dạy dỗ hắn thì chẳng phải là sỉ nhục uy danh hiển hách bao năm của cô ở Standford đó sao?
Đè thấp trọng tâm, giơ chân ra, quét ngang qua, làn gió nhẹ ào tới.
Tần Thiên Lâm đứng trên bậc thang, lùi về phía sau một cách chật vật, có vẻ như sắp phát hỏa, nhưng lời mắng chửi chưa kịp phát ra thì đã cảm thấy đầu gối đau nhói, trọng tâm không vững, hắn lảo đảo rồi lao người về phía trước, giống như chiếc bàn bát tiên gãy chân, lắc lư sắp đổ.
Dường như không thể ngờ được cô sẽ ra tay bất người như thế, người đàn ông nhất thời sửng sốt.
Nhưng người con gái lại cười lớn đầy ngông cuồng, “Cái đá này coi như là tiền lãi, còn tiền gốc chưa trả, anh cứ đợi đấy, đừng sợ đấy nhé!”