Sầm Đóa Nhi vẫn cười, cũng không để ý lắm.
Hiển nhiên, đã quen với con người tẻ nhạt này của Lục Chinh rồi.
Mắt to tròn long lanh hơi đảo, Đàm Hi xoa cằm, đây phải chăng... có gian tình?
“A Chinh, không nghĩ người bận rộn như anh mà cũng có thời gian tới trung tâm mua sắm.”
“Ừ.” Không mặn, không nhạt.
“Có rảnh không? Em mời anh ăn cơm?”
Không để ý tới vẻ mặt lãnh đạm của anh, người đẹp vẫn cười trước sau như một khiến cho không ai có thể từ chối được, đáng tiếc, người cô ta gặp lại là Lục Chinh---
“Không rảnh.”
Một ván sắt chắn ngang, Đàm Hi mím môi, cô sẽ không thừa nhận cô đang cười trộm đâu.
Sầm Đóa Nhi nhún vai, cũng không tức giận: “Vậy thì thôi... Xem ra lời đồn không giả, quả thực rất khó hẹn gặp Lục tổng.”
Đàm Hi nhếch môi, đảo mắt, lần đầu tiên thực sự đánh giá cô ta.
Rất xinh đẹp, áo trắng sọc trễ vai lộ nửa vai ngọc, váy đen, vạt áo bỏ trong váy để lộ ra cái eo nhỏ mảnh khảnh, một đôi chân dài miên man.
Đeo vòng cổ Choker nạm kim cương, túi xách Chanel mới ra mùa hè năm nay.
Đơn giản, thời thượng, chứng minh hoàn mỹ cho từ “đại gia ngầm“.
Thuần túy từ góc độ kết cấu mỹ học mà nói thì cách phối hợp, sắc thái, tỉ lệ, đường cong, Đàm Hi cho điểm tuyệt đối.
Khuyết điểm duy nhất, cũng là khuyết điểm trí mạng---
Làm bộ làm tịch quá non!
“Hello, bà chị còn nhớ tôi không?”
“Cô là?”
“Ôi chao! Nhanh thế mà chị đã quên rồi à? Vừa rồi ở trong cửa hàng đồ lót, hai chúng ta cùng thích một cái bra, kết quả tất cả cúp D mà chị cần đều bị tôi mua hết ấy? Nhớ ra chưa?”
Mắt to chớp động, ánh mắt trong suốt và sáng ngời, thiếu nữ bày ra vẻ mặt hưng phấn kiểu như “Tôi tìm cô lâu lắm rồi, hóa ra cô ở chỗ này“.
“Thật à?”
“Đương nhiên! Chị còn nói móc tôi ngực nhỏ, kiến nghị tôi nên tới cửa hàng trẻ con mua áo ba lỗ có độn ngực ấy. Lại quên nữa à?”
Sầm Đóa Nhi: “...”
Chẳng phải là làm bộ làm tịch sao, để xem ai giả bộ giống hơn!
Bà đây có thể diễn thành ảnh hậu luôn, OK?
Đàm Hi suy nghĩ sâu sắc rằng, cô mà tiến quân vào giới điện ảnh, không chừng có thể mang về một cái cúp ấy chứ!
He he he...
“Có chuyện gì?” Nhắc tới “đồ lót”, mặt người đàn ông lập tức sầm xuống, lặng lẽ vứt hai cái túi ra đằng sau chân mình.
“Không có gì, chuyện hiểu lầm thôi.” Sầm Đóa Nhi mỉm cười đáp, bảy chữ ngắn ngủn, nhẹ nhàng bâng quơ.
Mày kiếm khí phách rướn lên, Đàm Hi cười không nói gì.
Quả nhiên cô nghĩ không sai, người đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc là kỹ nữ tâm cơ, tuy rằng kỹ nữ đã gãi đúng chỗ ngứa rồi, có điều vẫn không thoát khỏi đôi mắt tinh ranh của cô.
Che miệng, cười duyên: “Bà chị, xem chị nói gì kìa, nói móc thì cứ bảo nói móc đi, cái này thì có gì mà phải giảo biện chứ? Nói tới cùng thì cũng phải trách tôi, gen không tốt, người thì lớn mà ngực thì chẳng to ra, đâu có to mãnh liệt như chị được chứ? Kỹ năng không bằng người, nguyện ở chiếu dưới, chị ấy, quá lương thiện rồi, không cần phải lấy cớ giúp tôi đâu!”
Sầm Đóa Nhi ngơ ngẩn.
Khóe miệng người đàn ông run rẩy.
“Ha ha, bà chị đừng trách, em đây nói chuyện lúc nào cũng ngay thẳng thật thà như thế, cũng không biết chị có nghe lọt tai không nữa? Đúng rồi, nể tình một mảnh khổ tâm đả kích, nói móc của chị, em đây tặng bà chị một túi đồ lót nhá! Yên tâm, tất cả đều là cúp D, hoàn toàn vừa vặn!”
“Cô...”
“Nào! Không được từ chối đâu đấy, dù sao cũng định đưa tới chỗ nuôi bò sữa mà, bò sữa mặc với chị mặc thì có gì khác nhau đâu! Đừng khách khí với em làm gì!”
Thiếu nữ chớp mắt, vẻ mặt như muốn nói “Tôi rất tốt, mau khen tôi đi“.
“Khụ khụ!” Lục Chinh nắm tay, đưa lên môi, ho như người bị lao vậy.
Cô nàng Đàm bĩu môi, trợn trắng mắt với anh: Muốn cười thì cứ cười đi, nhịn quá tổn thương tới thận, vô sinh thì khổ!
Lục Chinh lạnh mặt, nhưng nắm tay đặt trên môi vẫn không chịu dời đi, ho càng lúc càng dồn dập.
Xì~
Làm bộ làm tịch!
Sầm Đóa Nhi bị nội thương, tức giận tới mức tim gan phèo phổi run rẩy, trong đôi mắt long lanh như nước hơi thoáng hiện vẻ hung ác.
“A Chinh, người này là?”
“Cô ấy...”
“Chào cô, tôi là Viêm Hề, bạn gái của Chinh Chinh.” Đỏ mặt xấu hổ, thiếu nữ mười chín tuổi, non nớt tới mức có thể véo ra nước.
Không cần trang điểm, chỉ cần cúi đầu rũ mắt cũng đã hạ gục vô số cuộn phim trong chớp mắt rồi.
Tuổi trẻ chính là tiền vốn lớn nhất của cô.
Nụ cười cứng lại, không biết phải làm gì tiếp theo, Sầm Đóa Nhi đưa mắt nhìn về phía Lục Chinh với vẻ u oán và âm thầm chất vấn.
Lời giải thích sắp buột ra khỏi miệng, người đàn ông lại ngừng lại, dời mắt, chỉ để lại cho cô ta một bóng dáng lạnh nhạt.
Đàm Hi âm thầm thở phào.
Không vạch trần là tốt rồi...
Còn tại sao không giải thích, Sầm Đóa Nhi không hiểu nhưng cô nàng nào đó lại quá rõ ràng.
Lục Chinh là ai chứ?
Đồng nghĩa với “cuồng vọng”, ví dụ điển hình của “lạnh nhạt“.
Nói dễ nghe thì gọi là kẻ coi mình là cái rốn của vũ trụ, nói khó nghe chính là người phản nghịch trời sinh!
Loại người này khinh thường nhất là đi giải thích với người khác.
Đặc biệt là đối với những kẻ không biết rõ địa vị của mình ở đâu.
Nhìn cái đôi mắt nhỏ đầy vẻ u oán như thể mụ vợ bắt gặp ông chồng đi với bồ nhí ấy, làm ơn đi, bà chị là cái quái gì chứ?
Không thấy người ta chìa cái mông lạnh ra cho mình à?
Lon ton chạy lên dán má vào thì cũng thôi đi, còn nhìn anh ấy bằng ánh mắt lên án, chất vấn nữa ư?
Để ý bà chị mới lạ đó!
Nếu muốn tỏ vẻ ưu nhã, ra vẻ rộng lượng thì cũng phải chuyên nghiệp một tí, tốt xấu gì cũng phải một lòng đến chết.
Đàn ông mà, đặc biệt là những người có thân phận, có địa vị, có hàng phi long thượng đẳng, ghét nhất là hai loại phụ nữ ---
Thứ nhất, tự mình đa tình.
Thứ hai, cố ra vẻ dịu dàng.
Thật bất hạnh, người đẹp trước mặt này được cả hai...