Tồn tại!
Vì tham sống sợ chết nên dù cho phải nhận bao nhiêu giày xéo, cô cũng phải liều mạng mà sống sót.
Trong mắt cô, cái kiểu như “mười tám năm sau lại làm một trang hảo hán” hay “sống có gì vui, chết có gì khổ” đều là những lời nói không có trách nhiệm, không bằng một cái đánh rắm!
Người, có thể thất vọng, có thể quẫn bách, có thể nghèo túng, nhưng tuyệt đối không thể mất mạng, mất hết dũng khí và niềm tin được.
Năm đó, cơn khủng hoảng tài chính toàn cầu khiến cho cô một đêm trở thành kẻ trắng tay, thậm chí có người ủy thác cầm theo dao tìm tới cửa, Viêm Hề cũng chưa từng nghĩ tới cái chết.
Thứ mà cô không muốn từ bỏ, tại sao phải giao lại vào tay người khác chứ?
Nực cười!
Sự nghiệp cũng vậy, mạng sống cũng vậy.
Chỉ cần Viêm Hề cô còn muốn sống thì sẽ tuyệt đối không cho người ta cơ hội làm tổn thương tới mình!
Từ mùa thu sang mùa đông, lá vàng rụng rồi tuyết rơi đầy, nhịn qua mùa thu lạnh lẽo, chịu đựng sương tuyết ngập trời, cô sống ở núi Đại Lương tận nửa năm.
Những cơn ác mộng dần tan biến hết, mỗi ngày cô đều được ngủ đủ tám giờ.
Cơm canh đạm bạc cũng không bắt bẻ, ngay cả cơm độn khoai cũng có thể ăn vô cùng ngon lành.
Lúc đầu còn kinh sợ, lo lắng đề phòng, đến cuối cùng lạnh nhạt chống đỡ, bình thản và ung dung.
Tâm cảnh của Viêm Hề dần thay đổi từng ngày.
Cô bắt đầu học pha trà, thử nuôi tằm, thời điểm vui vẻ nhất mỗi ngày là ngồi trên đỉnh núi giáp Lào nhìn mặt trời mọc và lặn.
Vì thế, khoảnh khắc khi cái chết ập tới, cô mới có thể thản nhiên như vậy.
“Rốt cuộc cô có đi hay không hả?”
Một tiếng quát lạnh lùng chợt vang bên tai, kéo suy nghĩ của Đàm Hi quay về.
Lục Chinh đứng cách cô không xa, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô.
Thiếu nữ giật mình tỉnh lại, giây tiếp theo liền nâng bước đuổi theo.
“Biết chân anh dài rồi, đi chậm một chút cũng đâu có chết ai...”
“Phụ nữ đúng là phiền toái.”
“Cái này gọi là tinh tế.” Mở miệng cãi lại.
Đi ngang qua gian hàng thời trang sáng đèn, trên người ma-nơ-canh là bộ quần áo thời thượng nhất hiện nay, đập vào mắt là vẻ huy hoàng, xán lạn, mang theo hơi thở phồn hoa của riêng chốn thành thị.
“Aizz, anh nhìn xem, có máy gắp thú kìa, tôi cũng muốn chơi...”
May mắn, cô vẫn còn sống.
Sống ở thành thị đèn hoa lả lướt.
Lấy thân phận cô cả Đàm gia, con dâu của Tần gia, thay hình đổi dạng, quay về lúc khởi điểm.
Vấp ngã ở đâu thì đứng lên từ đó.
Thiếu nữ cười rạng rỡ, mi cong mắt cong, trong đáy mắt có ánh sáng lấp lánh.
Lục Chinh cắn răng, lập tức nổi giận: “Ông đây không rảnh đi chơi trò chơi với cô, có định mua quần áo nữa không hả?”
“Mua!”
Không mua thì cô lấy gì mà mặc?
Lạc quan mấy thì cũng không thể khỏa thân được...
“Giờ đi đâu ạ?”
Lục Chinh hừ giọng, không nói gì mà kéo cô đi thẳng vào trong thang máy.
Dưới sức mạnh của anh, Đàm Hi chẳng khác nào con gà con bị cắp tới cắp lui, hoàn toàn không có khả năng chống lại, chỉ có thể tùy ý để anh xâu xé.
“Thô lỗ!”
“Đối phó với cô thì cần quái gì dịu dàng.”
Thang máy dừng ở tầng ba, hai người bước ra.
Đàm Hi lập tức há hốc mồm: “Anh anh anh... đưa tôi tới khu bán đồ cho trẻ con?! Bị điên à---”
“Câm miệng!”
“Bà đây không mặc quần áo trẻ con nhá!”
“Không ai bắt cô mặc thời trang trẻ con, cho dù cô chỉ có 32B...”
“Lục, Chinh!” Siết nắm tay, nghiến răng.
“Gọi cậu nghe vẫn thích hơn.”
“Biến thái!”
“Quẹt thẻ của ông đây thì phải nghe ông nói, lấy đâu ra lắm ý kiến thế hả?”
Xuyên qua lối đi bên phải, trước mắt đột nhiên rộng mở, người đàn ông lập tức rẽ vào một cửa hàng.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy, AlexanderMcQueen.
Đàm Hi khẽ thở phào.
Cũng may là không phải đi mua quần áo trẻ em thật.
Lục Nhị gia vừa vào cửa hàng liền mở chế độ quét radar, mắt lạnh đảo qua: “Hai cái này, đưa cho cô ấy thử đi.”
“Giày chọn đôi bên trái kia, cái túi xách màu hồng kia nữa.”
Nói xong liền ngồi xuống sô pha rất đại gia, Đàm Hi vẫn chìm trong trạng thái đần độn.
Chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã bị nhân viên bán hàng đẩy vào phòng thử đồ, trong tay ôm hai cái váy, một dài, một ngắn, một trắng, một hồng.
Đồ cầm trên tay, nhìn kĩ, cô nàng Đàm lập tức vui vẻ.
Trên váy trắng có một cái nơ, váy hồng là kiểu tay áo phồng.
Coi cô là nữ sinh cấp hai thật đấy à?
Cúi đầu, nhìn qua ngực, hai cái bánh bao nho nhỏ làm Đàm Hi thực sự không dám ngắm chính mình luôn.
Tạm thời làm nữ sinh cấp hai mấy ngày vậy...
Lần lượt thử hai cái váy, Đàm Hi đứng trước gương lớn, không thể tin nổi cô nàng toàn thân thục nữ trong gương kia lại chính là mình.
Lục Chinh thì rất vừa lòng, gật đầu, dứt khoát chọn mua---
“Lấy hai cái này đi.”
Quẹt thẻ, chạy lấy người.
Vừa dứt khoát, vừa nhanh nhẹn, từ đầu tới cuối, cô nàng nào đó hoàn toàn bị coi như không khí.
“Cầm lấy.” Ném túi cho cô, Đàm Hi giơ tay cầm lấy.
“Còn cần cái gì nữa?”
“Một bộ đồ ngủ, còn cả bra nữa.”
“Tôi đưa cô thẻ, tự đi mua đi.”
Đàm Hi hoàn toàn không làm ra vẻ gì, giơ tay nhận lấy.
Thẻ kim cương sáng long lanh, hơi thở cặn bã ập vào mặt.
Đời này, ngoại trừ mạng, thứ cô yêu nhất chính là tiền.
“Chinh Chinh, hay là anh bao nuôi tôi được không?” Đàm Hi nghiêng đầu, dựa vào vai người đàn ông cọ tới cọ lui nhưng một con chó Chow Chow đang làm nũng chủ.
Lắc mình, tránh ra, trong mắt là sự chán ghét: “Ông đây đâu có ngu.”
Đàm Hi bi phẫn.
“Bà đây rất có giá trị đấy nhé!”
“Không giữ đạo làm vợ.”
“Vợ em gái anh ấy!”
Người đàn ông nghiêm mặt: “Tôi không quan tâm cô coi Tần Thiên Lâm là cái gì, nếu đã gả vào Tần gia thì chắc cô cũng phải hiểu rõ điểm mấu chốt ở đâu, không cần tôi phải nhắc.”
“A...” Hai tay xòe ra, “Vậy thì xin lỗi nhé, bà đây hoàn toàn chẳng hiểu cái gì hết.”
“Đàm Hi! Cô nhất định phải đối đầu với tôi đúng không?”
“Họ Lục,“ ý cười phai nhạt, ánh mắt cũng lạnh theo, “Đừng cho rằng mình quá cao, anh tưởng anh là ai hả? Chuyện của tôi không tới lượt anh phải lắm miệng!”