“Mẹ! Ném em gái nhà anh ấy!”
Duỗi tay, bóp chặt lấy đường cong thon gọn của chiếc cằm thiếu nữ, Lục Chinh ghé sát lại, cười lạnh lẽo.
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng có chửi tục ở trước mặt tôi. Hửm?”
Cười, cười rồi?
Người ta thường nói mỹ nhân cười sẽ nghiêng nước nghiêng thành, thì ra đàn ông cười cũng có kém gì đâu!
Gương mặt cứng nhắc nhờ có nụ cười trên khóe môi mà trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, chỉ là mắt thì vẫn lạnh như thế.
Không biết đôi mắt này mà nhiễm dục vọng vào thì sẽ hút hồn thế nào nữa nhỉ?
Đàm Hi nhếch môi, mắt đong đưa quyến rũ.
“Này, anh có người yêu chưa thế?”
Người đàn ông khựng lại, đôi đồng tử đen láy đột nhiên trở nên sâu thẳm: “Cô muốn nói gì hả?”
“Anh quả thực chẳng biết phong tình là gì, cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, cho dù có thì cũng sẽ bị anh dọa chạy mất, đúng không?”
Ai mà thích mỗi ngày phải đối mặt với cải bản mặt tú lơ khơ này chứ?
“...”
“Sao không nói gì? Ý là như nào đây? Chẳng lẽ... tôi đoán đúng rồi à?”
Thiếu nữ cười đến mức mi mắt đều cong lên, hơi thở gần sát làm cho người đàn ông phải ngửa lại về sau một chút để kéo giãn khoảng cách.
Cũng chẳng thèm quan tâm cằm mình vẫn nằm trong tay đối phương, Đàm Hi càng lúc càng ghé lại gần.
Chóp mũi đối xứng, bốn mắt nhìn nhau.
Hương thơm ngọt ngào mát lạnh từ thiếu nữ ập tới trước mặt giống như tơ nhện kết võng, bao vây chặt chẽ.
Mềm mại, cứng rắn, lại có vẻ dịu dàng, vô cùng xinh đẹp.
Lục Chinh ngơ ngẩn trong giây lát.
Hơi thở của thanh xuân, thân thể trẻ trung trong tư thế mời mọc, dụ dỗ anh...
“Nếu không có người yêu, vậy... giải quyết nhu cầu sinh lý như thế nào nhỉ?”
Mí mắt giật giật.
“Tự mình ra tay à? Hay là... dùng búp bê tình dục?” Mắt chớp chớp, cực kỳ vô tội và ngây thơ.
Giật mình một cái, trong đáy mắt người đàn ông chỉ còn lại sự tỉnh táo.
“Cút đi!”
Đàm Hi không kịp đề phòng, cái cằm đau xót, trong nháy mắt cả thân thể bật ngửa ra phía sau.
Đầu đập lên cửa kính xe một tiếng nặng nề.
Cô không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế bị đẩy, ánh mắt sững sờ, giật mình.
Lục Chinh cũng sửng sốt.
Anh xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sức lớn hơn người bình thường rất nhiều, vừa rồi trong tình thế cấp bách nên cũng quên luôn việc khống chế lực tay.
“Cô sao rồi?”
“...”
“Đàm Hi?!”
“...”
“Ngồi thẳng lên.”
“...”
“Có bị thương không hả?”
“...”
Lúc này lại đổi thành anh hỏi, cô im lặng.
Hai vai đổi cho nhau.
Đàm Hi dù chết cũng không chịu mở miệng.
Cô thật sự đau, gáy cũng đã sưng lên một cục rồi.
Có điều, trong nháy mắt khi bị đẩy ra, cô thấy trên mặt người đàn ông kia là vẻ thẹn quá thành giận nên lập tức chẳng còn thấy đau gì nữa.
Còn gì thú vị hơn việc thấy một khuôn mặt tú lơ khơ thay đổi sắc mặt chứ?
Nghĩ tới cảnh đẹp nguy nga khi núi băng hùng vĩ ầm ầm sụp đổ, lòng Đàm Hi lập tức ngứa như bị mèo cào.
Nhưng mà vẫn có những lúc phải ra vẻ mới được.
Hai hàng nước mắt chảy xuống, hàm răng cắn chặt môi dưới, lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong.
Tóc tán loạn dính bết trên mặt, trang phục bệnh nhân màu trắng xanh càng tạo ra vẻ tiều tụy, thiếu nữ cứng đờ người dựa vào cửa sổ xe, cả người như cành hoa lê bị mưa to vùi dập.
Tái nhợt, sầu thảm.
Đồng tử Lục Chinh hơi co lại, không khỏi nhớ tới hình ảnh thiếu nữ cả người đầy những vết thương nằm trong vũng máu, hơi thở thoi thóp.
Sau tấm lưng trần nõn nà đã loang lổ những vệt máu tươi.
Một tiếng than nhẹ bật ra khỏi môi, giọng cũng đột nhiên dịu dàng hẳn: “Qua đây, tôi xem có nghiêm trọng không. Nếu có gì thì phải quay lại bệnh viện ngay.”
Thiếu nữ chỉ khẽ lắc đầu, nước mắt vẫn như nước tràn bờ.
Lục Chinh lạnh mặt, nhưng trong lòng lại chẳng biết phải làm sao.
Khó mà tin được, thiếu nữ yếu ớt, bất lực trước mặt anh lúc này lại là tiểu yêu tinh năm lần bảy lượt khiêu khích anh lúc trước.
Quan sát kỹ, đánh giá, khó hiểu, nghi hoặc, cuối cùng tất cả đều biến thành bất đắc dĩ.
“Lại đây, tôi kiểm tra xem.”
Anh duỗi tay ra, thiếu nữ run lên, thậm chí trong mắt còn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Có quỷ mới cho anh kiểm tra ấy!
Đàm Hi thầm chửi một câu, mượn mấy lọn tóc bết trên mặt lén đảo mắt khinh bỉ.
Cô giả vờ lâu thế, còn khóc chẳng khác nào mấy em gái yếu đuối, lỡ kiểm tra mà không có gì thì chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?!
Lục Chinh cực kỳ ảo não.
Rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, anh không nên ra tay mạnh như thế mới đúng.
“Đừng khóc nữa, chúng ta quay lại bệnh viện.”
Nước mắt bò trên gò má, Đàm Hi lắc đầu nguây nguẩy: “Không, không tới bệnh viện...”
Để Gà Giò kiểm tra ra cô chỉ sưng mỗi một cái u, căn bản không có gì đáng ngại thì chẳng phải cô sẽ lại ăn mệt nữa sao?
Còn chưa chiếm được chút lợi lộc nào trong chuyện này, sao có thể dễ dàng bại lộ như thế được chứ?
“Vậy cô nói đi, rốt cuộc cô muốn sao hả?”
Lục Chinh đã nhẫn nại lắm rồi, trong mắt lại bắt đầu dấy lên sự bực bội.
Âm thanh nức nở nghẹn ngào của thiếu nữ làm anh phát điên lên mất.
Thứ này chẳng khác nào một tai họa cả!
F*
“Tôi không muốn về Tần gia.”
“Không được.” Lập tức từ chối.
“Được.” Hít sâu, “Vậy giờ anh cứ đưa tôi về đi, để cái tên biến thái Tần Thiên Lâm đó đánh chết tôi cho xong.”
Quay đầu, xoay người, lại lặng lẽ khóc lóc.
Ném lại cho người đàn ông một bóng dáng cao ngạo.
Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa sổ xe, chiếu rọi lên góc mặt trắng bệch của thiếu nữ, hàng mi dài khẽ rung lên tạo ra một hàng bóng râm nhỏ dưới mí mắt.
Lục Chinh bất đắc dĩ.
Khởi động xe, quay đầu lái đi.
Đàm Hi quay đầu lại nhìn anh, mắt sáng như sao, lại có một phần bướng bỉnh, quật cường.
“Đưa cô quay lại bệnh viện, coi như hôm nay tôi chưa từng tới.”
Ánh mắt hơi lóe: “Dù anh có đưa tôi về đó thì ngày mai người của Tần gia cũng tới đón tôi thôi.”
“Thế thì sao?”
“Cho tôi một chỗ ở tạm, ở tạm hai ngày thôi, tôi cam đoan ngày mai sẽ tới dự tiệc kỷ niệm đúng giờ.”
“Ha, ý của cô là, muốn tôi giúp cô chống đỡ áp lực từ Tần gia sao?”
Mắt ướt vô tội, trong suốt sáng ngời: “Cậu à, cậu không đồng ý sao ạ?