sàn. Tống Khâm ngồi trên chiếc ghế gỗ, đưa lưng về phía cậu, đang thủ dây đàn, nghe thấy thế thì cũng chẳng ngẩng đầu lên, “Không đi, em cũng nhớ về nhà sớm đấy, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng.“.
“Thôi mà... Người ta đã2chỉ đích danh là phải đưa chị đi cùng rồi, đều là họ hàng, cho nhau tí mặt mũi chứ!” Cậu đã đi tới bên giá đàn, tùy tiện búng một sợi dây đàn, một tiếng “tưng” vang lên. Bốp!
“Chị, chị lại đánh em rồi!” Chàng trai che tay lại như thể vừa bị cắt mất một ngón tay vậy, gào lên quang quác, kỹ thuật diễn vô cùng khoa trương.
“Ai bảo em động vào đàn của chị!” Tống Khâm không cười, ánh mắt5bình thản nhìn vào cậu em trai không nghe lời, giọng vẫn dịu dàng uyển chuyển, không hề có ý trách cứ nhưng lại khiến người nghe không thế khinh thường.
Ngay cả tức giận cũng chẳng giống người bình thường, đây là nguyên văn lời nhận xét của Lục Tùy Phong.
Tổng Khâm là một thục nữ, từ nhỏ tới lớn đều như thế. Một mặt là do tính cách của Nhiễm Dao đã ảnh hưởng đến sự hình thành tính cách của cô, một6mặt khác là do được quý bà Bàng dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc.
Từ lớp học năng khiếu cơ sở đến lớp Nghệ Thuật cao cấp, dưới sự hun đúc của piano, sự vun vén nuôi dưỡng của đàn tranh, cùng với đủ mọi hình thức rèn luyện khác, đã bồi dưỡng ra một Tổng Khâm có khí chất cổ điển độc nhất vô nhị. Nếu bạn cho rằng cô ấy chỉ là một cái gối thêu hoa thì bạn nhầm rồi. Cô Cả5Tống ngoại trừ biết đàn ra thì còn nói thành thục năm loại ngoại ngữ, từng làm đại biểu của hội thanh thiếu niên diễn thuyết tiếng Anh trong mười phút trên kênh phát sóng của Liên Hợp Quốc. Từ lúc năm tuổi, cô đã theo ông nội Tống Vũ đi tới khắp các nước, xưng một câu “con cưng của trời” cũng không quá.
Tổng Thanh thương yêu nhất đứa cháu gái này, thường nói bên miệng một câu rằng... “Kim Kim nhà chúng3ta quá ưu tú, sau này làm kiểm sát trưởng giống cô có được không?” Mỗi lần như thế, Tổng Bạch sẽ nhảy vào ngắt lời, “Tiểu Kim Kim à, đừng nghe cô cháu nói, kiểm sát trưởng thì có gì hay ho đâu chứ? Đại thẩm phán mới oai! Gõ búa một cái là khiến cả hội trường im phăng phắc ngay, cháu tin không?” Sau đó, Tống Tử Văn lặng lẽ ôm lấy con gái ngoan nhà mình, nhíu mày không hài lòng, “Kim Kim còn bé, đừng dạy hư nó.” Tống Thanh: “...” Tống Bạch: “...”
Ngoài việc được yêu chiều ở nhà thì Tống Khâm cũng rất được người ta chào đón khi ra ngoài.
Chỉ cần nhắc tới cô Cả nhà họ Tống là một giây sau sẽ xuất hiện một làn sóng hâm mộ không thôi. Đại đa số đều là các cô chiêu trong giới thượng lưu, theo lý thuyết thì thường sẽ nói xấu nhau, ai mà không phải là tiểu công chúa trong gia đình chứ, cô không phục tôi, tôi không phục cô, thế nhưng tất cả bọn họ lại chẳng hề nảy sinh một chút ý nghĩ thù địch nào với Tống Khâm cả.
Ngay cả bà Bàng cũng cảm thấy khó mà tin nổi, còn than thở là các cô cháu gái đời sau được dạy dỗ càng ngày càng tốt. Nhưng khi bà biết loại tình huống này chỉ xảy ra trên người bảo bối nhà mình thì một người phụ nữ thong dong, ưu nhã như bà cũng suýt nữa thì thất thố.
“Tiểu Kim Kim à, cháu nói cho bà nội nghe, có phải cháu biết ma pháp không thể?”
“Đúng thế ạ! Kim Kim biết ma pháp, sau đó sẽ biến bà nội thành người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian này.” Bà Bàng vui vẻ, nếp nhăn trên khóe mắt tràn ra, “Bà nội là người phụ nữ xinh đẹp nhất, thể mẹ cháu thì phải làm sao đây? Cháu thì thế nào?”
“Mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, cháu là thiếu nữ xinh đẹp nhất.”
“Ôi trời ơi! Tình yêu bé nhỏ của bà nội à, sao bà thương cháu thế nào cũng thấy không đủ...”
Lãnh đạo Tống ngồi trên sofa làm bộ làm tịch đọc báo cũng cười rộ lên, còn không phải là thương thể nào cũng thấy không đủ sao?
So với chị gái xuất sắc và được yêu quý thì đứa cháu đích tôn của Tổng gia là Tống Ngâm lại cực kỳ phản nghịch. Lúc nhỏ là một cậu bé rất ngoan ngoãn, nhưng càng lớn thì càng giống như một cơn gió, bắt đầu chạy loạn không nghe theo chỉ huy. Đặc biệt là còn chơi với Lục Tiểu Tam, quả thực không khác gì hai quả trứng muối!
Hơn nữa, hai anh em học cùng nhau từ cấp một tới cấp hai, sau đó lên cấp ba cũng học chung một trường, cùng lớp, quan hệ thân mật vô cùng! Sau mười tuổi, Lục Tùy Phong rõ ràng bắt đầu khiêm tốn lại nhưng Tống Ngâm thì vẫn cứ thích làm theo ý mình như cũ, rất có xu thế trưởng thành giống như chú út Tống Bạch nhà mình.
Đối với chuyện này, Nhiễm Dao khá là lo lắng.
“Sao thế? Lúc ăn cơm đã thấy sắc mặt em không được tốt rồi, giờ lại càng thấy kém hơn, có phải không khỏe chỗ nào không?” Tống Tử Văn đỡ hai vai cô, giọng hỏi nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng.
Năm tháng hoàn toàn không để lại một chút dấu vết nào trên gương mặt anh, tuy rằng đã sắp sang tuổi ngũ tuần nhưng khí chất toàn thân lại càng thêm uy nghiêm. Bên ngoài đều nói, cứ theo tình hình phát triển của thế cục hiện tại, nếu Tống Tử Văn muốn đi lên đỉnh cao nhất cũng không phải không thế.
Nhiễm Dao nghe nhiều rồi nên dần cũng chẳng cảm thấy gì, dù người đàn ông này cuối cùng đi tới bước nào, vinh hoa phú quý cũng được, trà xanh cơm nhạt cũng thế, anh vĩnh viễn đều là chồng của cô, người mà cô yêu, là cha của hai đứa con của cô.
“Bây giờ mà Du Du vẫn chưa về nhà...”
“Có Lục Chinh để mắt rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em cứ yên tâm đi.” “Nhưng nó không thể cứ mãi ngông nghênh như thế được! Lỡ hư hỏng thì phải làm sao đây?” Tống Tử Văn trầm ngâm trong chớp mắt, “Được rồi, anh sẽ nói chuyện với nó.”
“Vậy anh nói chuyện tử tế với con nhé, đừng tức giận lung tung.” Người đàn ông nhìn cô với vẻ buồn cười, “Anh mà là loại người đó sao?” Nhiễm Dao bĩu môi, “Khi còn nhỏ, anh là người nghiêm khắc với nó nhất...” “Lúc đó chẳng phải vì còn có em với ba mẹ che chở, nếu anh lại tỏ ra hiền từ với nó, chỉ sợ giờ thằng nhãi đó đã quậy lên trời rồi!” “Được rồi, được rồi, anh nói gì cũng đúng hết!” Nhiễm Dao bất đắc dĩ nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập ý cười.
“Ừ, thể giờ anh nói cái này này, thời gian không còn sớm nữa, có phải chúng ta nên đi vận động sớm một chút rồi nghỉ ngơi hay không?”