Đàm Hi không muốn bị ngã nên vội vàng túm lấy, ai ngờ tên đó chẳng dùng sức chút nào.
“Đệch!”
Mông tiếp đất, nơi đùi phải phát ra âm thanh thanh thúy, Bàng Thiệu Huân cũng bị cô kéo cho lảo đảo, hai người ngã đè lên nhau.
“Tránh ra! Đè chết bà rồi!”
“Này, sao cô không biết rụt rè là gì thế hả? Mở miệng ngậm miệng đều chửi thề, có còn giống con gái không hả?”
Bàng Thiệu Huân bò dậy, đứng lên rồi bèn cố tình cúi đầu phủi bụi để che giấu hai má đang đỏ bừng.
Đàm Hi duỗi tay, tạm thời không so đo vấn đề “có giống con gái hay không” với hắn.
“Làm gì?”
“Mau kéo tôi dậy đi! Chẳng tinh ý chút nào, sau này làm sao có thể tìm được bạn gái chứ hả?”
Bàng Thiệu Huân lùi lại hai bước, khoanh tay trước ngực: “Chẳng phải cô rất có năng lực sao?”
“Chân tôi tê.”
“Oh.”
Oh? Ý gì?
Duỗi tay đặt lên bệ cửa sổ, đợi chân bớt tê rồi Đàm Hi mới tự mình đứng lên, trong mắt lộ ra sự khiêu khích.
Bàng Thiệu Huân sờ mũi, rốt cuộc cũng không đành lòng được, “Tôi đỡ...”
“Đừng!” Đàm Hi quát bảo ngưng lại, “Hôm nay bà đây quyết tâm muốn bêu danh anh thấy chết mà không cứu, giờ hối hận cũng đã muộn rồi!”
“Cô không thể ngừng nghỉ một chút được à?” Lắc đầu bất đắc dĩ, lười chấp nhặt với cô.
Cũng không biết trong đầu cô gái này lấy đâu ra lắm ý tưởng cổ quái như thế?
“Ha, ám chỉ tôi gây chuyện chứ gì?”
“Biết là tốt. Nói thật, tôi làm bác sĩ nhiều năm như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người bệnh như cô đấy.”
“Tôi làm sao? Loại nào?”
“Coi trời bằng vung, không tim không phổi.”
“Xùy... Vậy chỉ có thể chứng minh là kiến thức của anh hạn hẹp nên chưa gặp nhiều người như tôi thôi!”
Bàng Thiệu Huân: “...”
“Hơn nữa, anh có chắc là mắt mình không có tật không? Tôi có điểm nào không giống con gái hả?”
“Khụ khụ... Không thể nào!”
“Đừng làm trò! Anh nói đi, tôi không có ngực, không có mông hay có nhiều thêm một quả dưa chuột hả?”
Bàng Thiệu Huân: “...”
“Nói đi!”
Ánh mắt hơi lóe: “Cô có ngực, có mông, không... cái đó, nhưng mà cô nói bậy bạ quá!”
Nước hắt ra rồi khó hốt lại, sau khi nói ra câu đó, Bàng Thiệu Huân càng nói càng hăng, sắc mặt Đàm Hi cũng càng lúc càng đen.
“... Cô là nữ sinh, không phải thằng đàn ông lỗ mãng, OK?”
“Ai quy định nữ sinh thì phải ngoan ngoãn, dịu dàng? Bà đây chính là người lúc động thì như thỏ chạy, lúc cần thiết yên tĩnh thì cũng sẽ ngoan dịu như thục nữ, hiểu không?”
“Rồi rồi rồi... Cô nói đúng hết, được chưa hả?” Bàng Thiệu Huân bày ra biểu tình “chịu thua cô rồi”, khóe môi lại càng nhếch lên cao hơn.
Tung ra ánh mắt “coi như anh thức thời”, Đàm Hi theo đà nói tiếp: “Ngoan ~”
Bàng Thiệu Huân lạnh người, suýt chút nữa nôn hết đồ ăn trong bụng ra.
“Thảo nào không về nhà, hóa ra là có niềm vui mới?” Tiếng cười nhạo đầy trào phúng vang lên.
Trước cửa phòng bệnh mới mở ra một nửa, một dáng người cao lớn đứng nghiêng, ánh mắt nửa cười nửa không liên tục đảo qua hai người bên trong.
Đàm Hi trợn mắt: “Đúng là âm hồn không tan...”
Bàng Thiệu Huân thu lại nụ cười, gật đầu chào hỏi: “Thiên Lâm.”
Tần Thiên Lâm coi như không thấy anh ta, nhìn Đàm Hi chằm chằm.
Hắn còn chưa chết mà cô ta đã vội vàng đội nón xanh cho hắn, chán sống rồi!
Dạo bước đi tới bên cạnh Đàm Hi, cánh tay dài vươn ra.
“Anh!” Đàm Hi trừng mắt giận dữ.
Tần Thiên Lâm cười như tắm mình trong gió xuân: “Bà xã à, chúng ta về nhà thôi.” Cánh tay khỏe mạnh và rắn chắc, nửa sườn eo bị hắn siết lấy đã tê rần.
“Về cái đầu anh ấy!” Đàm Hi hít vào một hơi, lại lên tiếng mắng chửi.
Nụ cười của gã đàn ông hơi cứng đờ, dường như không dự đoán được cô sẽ phản kháng mình.
“Bỏ cái móng lợn của anh ra ngay, đừng bức bà đây nổi điên.”
“A, tôi lại muốn xem cô nổi điên như thế nào đấy?” Tần Thiên Lâm nhướng mày, vẻ mặt như muốn nói “chắc chắn cô đếch dám làm gì tôi“.
“Muốn xem à?”
“Ừ hử.”
Thấy hai người cãi qua cãi lại, Tần Thiên Lâm cố chấp, Đàm Hi kiên cường, xung đột cực kỳ mạnh, trực giác Bàng Thiệu Huân mách bảo anh ta là sẽ có chuyện không tốt.
Quả nhiên, giây tiếp theo---
Chỉ nghe một tiếng kêu rên, Đàm Hi cắn mạnh cái mũi của Tần Thiên Lâm, ánh mắt độc địa như một con chó dữ đang lên cơn dại.
Gã đàn ông giơ tay lên định tát, nhưng đúng lúc hắn giơ tay lên thì Đàm Hi đã lùi về sau một bước, trốn ra sau lưng Bàng Thiệu Huân.
“Đàm, Hi! Tôi sẽ giết cô---”
“Gà Giò, cứu tôi với!” Cô nàng Đàm liếm hàm răng, có vị máu tươi nhàn nhạt.
Bàng Thiệu Huân thấy thật đau đầu.
Với thân phận của Đàm Hi, anh ta đã biết rõ từ lúc đầu, tiếc hận, nhưng không cảm thông.
Như lời Anna Karenina thì: Các gia đình hạnh phúc đều giống nhau, mọi gia đình bất hạnh đều bất hạnh theo cách riêng của họ.
Anh ta là bác sĩ, luôn có lòng thương hại bệnh nhân, nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng đồng tình.
Nếu Đàm gia đã lựa chọn “bán con để đổi lấy góp vốn”, vậy thì thứ mà Đàm Hi gặp phải cũng chỉ là gieo gió gặt bão, rốt cuộc, nếu cô không đồng ý với việc kết hôn này thì chẳng ai có thể làm gì được.
Có điều, lúc này, anh ta lại bắt đầu hoài nghi trong chuyện này liệu có ẩn tình gì khác hay không.
Một quả ớt cay như thế này sẽ biết nhẫn nhục sao? Coi mình như hàng hóa để bị bán ra ngoài?
Xem thái độ của cô với Tần Thiên Lâm thì cũng không giống kẻ vì tình mà nhắm mắt đưa chân...
Xem ra, trong chuyện này có rất nhiều khúc mắc!
Tâm tư biến hóa mấy lần nhưng động tác vẫn ổn và không loạn, duỗi tay ra chắn, ngăn cách hai người: “Thiên Lâm, có chuyện gì thì bình tĩnh nói.”
Nhìn vết máu màu đỏ tươi trên đầu ngón tay, “Bàng Thiệu Huân, anh tránh ra! Cô ta là vợ của tôi, tôi làm gì cũng không tới phiên anh nhúng tay!”
Đàm Hi bĩu môi, thò đầu ra làm mặt quỷ: “Ai bảo anh động tay động chân! Đáng đời!”
“Đã bảo là bà đây muốn nổi điên rồi mà con mẹ anh còn không tin? Giờ xảy ra chuyện lại còn trách tôi ~”
Nhìn gương mặt đen sì của gã đàn ông cùng với cái mũi sưng vù, Đàm Hi thầm khoái chí.
Ai bảo anh điên cuồng?
Cắn chết anh!
Dám khiêu chiến với bà đây à?
Chống mắt mà nhìn đi!
Đàm Hi không sợ hãi đã khiến Tần Thiên Lâm bị chọc giận hoàn toàn, mới nửa tháng không gặp mà lá gan đã phì ra rồi, cần phải trừng trị!
Ánh mắt ác độc, trong đáy mắt có cuồng phong cuồn cuộn...