Tư Đồ Thuần với Hoa Thần chào hỏi mọi người một câu rồi mới rời đi.

Thái độ của người khác đối với Tư Đồ Thuần, sao cô lại không nhìn ra chứ.

Chẳng qua Tư Đồ Thuần không quan tâm ánh nhìn của người khác về mình, chỉ cần bọn họ không làm khó Tư Đồ Thuần cũng xem như không có việc gì.

Chuyện này hiện tại nếu cô nói rõ, bọn họ cũng sẽ không tin, chi bằng nương theo gió, tạo một chút bão nhỏ.

Phòng Tư Đồ Thuần với Hoa Thần ở bên cạnh nhau, Tấn Lỗi đối đãi với diễn viên phụ cũng không tồi, tuy bọn họ chỉ ở lại đây ba ngày nhưng Tấn Lỗi đều đặt phòng tầm trung cho bọn họ, để bảo đảm sự riêng tư còn để diễn viên đều ở chung một tầng với đạo diễn, còn tầng phía dưới chính là cho nhân viên hậu cần.

Tư Đồ Thuần thấy Hoa Thần vẫn còn ngập ngừng muốn nói lại không lên tiếng, liền dứt khoác không hỏi nhưng lại lên tiếng trấn an Hoa Thần.

- Em sẽ không xào cặp, nếu muốn xào cặp chẳng phải nên đánh tiếng với chị trước hay sao? Chuyện xào cặp đâu thể nói là làm.

Hoa Thần tuy biết rõ là như vậy nhưng trong lòng lại có chút bất an.

- Em sẽ không quyết định theo ý của mình? Chuyện này em muốn làm nhất định phải bàn bạc với chị có biết không? Sau này công ty có biết chuyện chị sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, còn nếu chuyện em xào cặp trong lúc kết hôn bị lộ ra bên ngoài, công ty không xử lí, chị sẽ đứng ra nhận thay phần trách nhiệm này, em nhất định không được tự ý làm loạn.

Tư Đồ Thuần trấn an Hoa Thần thêm mấy câu mới để y vào phòng, còn bản thân chạy xuống dưới sảnh khách sạn.

Bánh ngọt ở đây chính là được tặng, được bày ra một cái bàn tròn bên trên đặt không ít bánh, lúc nãy vào Tư Đồ Thuần đã chú ý tới bên này, nhưng bởi vì lúc nãy thời gian có chút gấp nên cô vẫn chưa có cơ hội động thủ.

Buổi tối dưới sảnh có không ít người qua lại, bàn cũng đã ngồi gần kín, khách sạn ở phía dưới chính là một nhà hàng phục vụ món ăn cho khách, bên ngoài cũng có thể vào ăn, nhưng chẳng qua thức ăn đều phải trả tiền không thể dùng miễn phí bánh ngọt, tiền ăn cũng rất đắt, một buổi ăn bằng một phòng hạng trung của khách sạn, trên sân thượng cũng có nơi để dùng bữa, nhưng chỉ có người đặt phòng ở khách sạn này mới có thể vào.


Tư Đồ Thuần ngó một chút thấy không còn bàn trống liền thu hồi tầm mắt, còn lấy trong túi ra điện thoại chụp lại khung cảnh này.

Cô ấn vào một tài khoản giao diện mặc định, hình nền cũng không để, mà gửi tấm ảnh lúc nãy qua.

Còn gõ gõ một dòng chữ gửi qua.

Tư Đồ Thuần:" Muốn ăn cũng không dễ gì, bánh ngọt tuy được miễn phí nhưng lại không được ngồi ăn đó chú ơi.

"
Cô gửi qua xong liền thoát giao diện wechat.

Lúc nãy trên đường trở về khách sạn, hai người có mua bốn cái màn thầu ăn tạm, bởi vì đi đường xa, trải qua một hồi ở phim trường, cả hai người đều đuối sức, Tư Đồ Thuần hiếm khi không muốn nhét thứ gì vào miệng, nên chỉ ăn tạm ba cái màn thầu, còn một cái trôi vào bao tử Hoa Thần.

Tư Đồ Thuần về đến khách sạn như khôi phục lại sức lực, liền cảm thấy đói, bụng cứ kháng nghị mà kêu ra tiếng.

Tư Đồ Thuần chọn năm cái bánh ngọt, thêm một ly nước cam.

Cô mở điện thoại ra vẫn chưa thấy Tân Tử trả lời liền chụp thêm một tấm.

Tư Đồ Thuần đưa điện thoại qua đầu, tay cầm đ ĩa bánh đưa đến gần mặt mình, còn chu môi mà chụp một tấm.

Cô đặt đ ĩa bánh xuống mới dùng một ứng dụng chỉnh sửa ảnh, dán thêm hai từ " kiss me" mới hài lòng mà gửi sang cho hắn.

Tư Đồ Thuần nhập rồi xoá, cuối cùng vẫn gõ một câu thay thế cho những câu lúc nãy mà gửi đi.

Tư Đồ Thuần:" Nhìn bánh ngọt liền nhớ tới chú.

"
Tân Tử bên kia ngồi trên giường nhìn hình Tư Đồ Thuần vừa gửi liền trầm mặc.

Hắn tắt màn hình lại mở lên lại, cứ như vậy lặp đi lặp lại liền thoát giao diện wechat lên baidu gõ một dòng tìm kiếm.

" Cách không trả lời tin nhắn nhưng vẫn lịch sự.

"
Tân Tử đọc xong mày liền cau chặt.

Hắn tuy không muốn trả lời, nhưng trước giờ ngoại trừ cô ra những người khác đều điện đến trực tiếp cho Tân Tử.


Hắn tuy không muốn trả lời lại tin nhắn, nhưng dù sao bản thân cũng là một người lịch sự, cho dù không trả lời cũng phải là người lịch sự.

Tân Tử đọc được dòng đầu tiên liền cau mày, mà thoát ra khỏi baidu, lại ấn vào wechat.

Trên Baidu có nói, không thích trả lời bằng tin nhắn cứ gửi hình ảnh qua, người khác sẽ thông cảm mà thấu hiểu.

Tuy hắn không cần thông cảm, không cần thấu hiểu nhưng lại không thể không làm.

Tân Tử do dự một lúc mới gửi một tấm ảnh qua.

Hắn vừa nhìn tấm ảnh bản thân vừa lưu linh tinh từ trên mạng về, gửi qua liền thoát ra mà đặt điện thoại xuống.

Bình thường mười giờ rưỡi Tân Tử đã ngủ, hiện tại đã gần mười giờ ba mươi lăm, nếu là ngày thường, hắn chỉ cần nằm xuống đã ngủ, tuy không ngủ sâu nhưng cũng không quá khó ngủ.

Tân Tử nhắm mắt lại mở mắt, ngó nhìn điện thoại một lúc lại nhắm mắt.

Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại mấy lần.

Tư Đồ Thuần bên kia vừa ăn xong bánh ngọt liền tìm món khác mà nếm thử qua, cô đi thang máy lên sân thượng, chẳng qua vào đây phải mua vé, vé không đắt, cô bỏ ra hai trăm mua vé liền đi vào.

Trên này so với phía dưới có chút ít người hơn, bàn cũng còn trống không ít, chẳng qua thức ăn bày trên bàn có thể tự lấy, nếu ăn đủ sẽ không phụ thu thêm phí bỏ thừa.

Tư Đồ Thuần nếm qua hết một lượt.

Lúc cô về phòng đã là mười một giờ rưỡi, Tư Đồ Thuần vừa vào phòng liền chạy một mạch vào phòng tắm.

Tiếng nước rất nhanh liền truyền ra bên ngoài, lại vang lên tiếng hát lúc có lúc không.

Tư Đồ Thuần vừa ra khỏi phòng tắm liền cầm điện thoại mà nằm dài lên sô pha.


Cô thấy tin nhắn mới từ wechet liền ấn vào.

Tư Đồ Thuần nhìn ảnh lại nhìn người gửi liền ngồi bật dậy mà xoa xoa mắt.

Cô chắc chắn là nhìn lầm rồi.

Vừa ăn xong đã hoa mắt.

Thức ăn lúc nãy chắc chắn là có độc.

Độc khiến người khác ảo giác.

Tư Đồ Thuần thoát ra lại vào thêm hai ba lần.

Cô đặt điện thoại xuống, chạy một mạch qua bên phòng Hoa Thần mà gõ hai cái.

Tư Đồ Thuần đợi gần hai phút, cửa mới mở ra.

Không đợi Hoa Thần lên tiếng cô đã lên tiếng trước:" Chị thọt lét em đi, em ăn thức ăn của khách sạn bị trúng độc rồi.

".