Hôm sau khi vừa tan làm Hứa Tĩnh lập tức chạy tới bệnh viện.

Cô biết dì hai đã nghỉ hưu nên có thể lo cho chị họ.

Nhưng… ở cùng dì hai thì có khi chứng trầm cảm sau sinh của chị sẽ nặng hơn… Ít nhất nếu cô ở cạnh bầu bạn thì tâm trạng của chị họ sẽ khá hơn một chút.
Vừa tới cửa phòng bệnh, Hứa Tĩnh đã thấy dì hai xanh mặt đi ra ngoài rồi nghiêm túc nói.

“Tĩnh à, con vào với nó chút đi để dì đi mua cơm chiều.”
Hứa Tĩnh nhìn theo bóng lưng của dì cả và quay sang hỏi.

“Dì hai biết chuyện chị muốn ly hôn à?”
“Ừ.

Sáng nay chồng chị ghé qua nên chị đã dứt khoát đòi ly hôn, lúc đó mẹ đang ở bên cạnh dĩ nhiên là biết hết rồi.” Vương Ninh nhớ lại cảnh tượng gặp mặt buổi sáng mà không nhịn nổi tức giận.

“Khi chị yêu cầu ly hôn thì anh ta ngây người giống như bị chị doạ sợ.

Haha, vợ con nằm viện mà phận làm chồng chỉ thờ ơ ăn no ngủ kĩ còn dám hỏi ngược vì sao chị muốn ly hôn nữa!”
“Sau đó thì sao?” Hứa Tĩnh hỏi.
“Thì cãi nhau chứ sao nữa.

Hoá ra trong mắt anh ta, cuộc sống vợ chồng son của cả hai rất tốt.

Sau này sinh con thì sẽ thành một nhà ba người hạnh phúc hơn.” Vương Ninh tức tới nỗi suýt mất trí.

“Gần một năm đoạ đày trong nhà anh ta thì tốt đẹp gì chứ! Nếu không phải trong người khó chịu thì chị đã bước xuống giường đá anh ta hai cái rồi.”
Cô chua chát nói tiếp.

“Nghĩ tới sau này có thể gọi anh ta là chồng cũ mà chị thoải mái hết cả người.”
Hứa Tĩnh nhíu mày.

“Nhưng nếu anh ta không chịu thì chuyện ly hôn hơi khó giải quyết đấy.”
“Cũng không khó lắm.” Vương Ninh nhắm mắt, nén giận rồi miễn cưỡng bình tĩnh.

“Anh ta thấy chị kiên quyết quá nên gọi cho mẹ chồng để bà ấy nói lời hay ý đẹp thuyết phục chị đổi ý.


Kết quả mẹ chồng không hề xin lỗi câu nào chỉ mắng mỏ một hồi, nào là chị có bầu mà còn kiếm chuyện ly hôn để người ta bàn tán gia đình họ, nào là kêu chị an phận một chút, đừng có sinh sự nữa, rồi thì nể mặt chị đang mang thai nên bà ta sẵn sàng bỏ qua hết tính nết vô cớ gây chuyện của chị.”
“Rồi chị mới bảo với bà ấy là mặc kệ bọn họ nói gì, chị cũng quyết định ly hôn.

Nếu ly dị trước khi sinh con thì chị không cần phí chu cấp gì, còn không chẳng những đòi phí chu cấp mà chị còn cắn chặt nhà họ không buông để đòi tiền.

Lúc này mẹ chồng không biết phải nói gì nên đen mặt bỏ về.”
“Nhưng khi bọn họ đi rồi thì chị nghĩ lại là dù không ly hôn cũng chả sao, chỉ cần ly thân là đủ.

Dù sao chị cũng không định tái giá nên không thành vấn đề.

Nhưng nếu chồng chị không ly hôn thì làm sao anh ta kết hôn lần nữa được? Làm sao sinh cháu trai cho mẹ chồng đây? Không thể cưới thì làm gì có cô gái nào chịu sinh con nối dõi mà không cần danh phận? Nên nếu không ly hôn thì bên nhà chồng chị mới phải cuống cuồng chứ chị có cần nôn nóng đâu.”
Hứa Tĩnh nghe xong chợt nói.

“Em dạy chị một chiêu thích hợp để đối phó với nhà chồng.”
“Hửm?” Vương Ninh hoài nghi.
“Hôm qua trên đường về em có hỏi mẹ vì sao dì hai gặp được nhà chồng của chị.

Thực ra em không trông đợi mấy nhưng mẹ em biết thật đấy.

Mẹ nói trước khi nghỉ hưu thì dì hai với mẹ chồng chị là công nhân cùng nhà máy.

Dì hai thích tìm người tán gẫu còn mẹ chồng chị thì lại nói chuyện rất hợp với dì.” Hứa Tĩnh nhìn lên trời, chậm rãi kể.
Vương Ninh hoảng hốt mở to mắt và hít thở không thông.

Có thể nói chuyện hợp rơ với mẹ cô thì là người thế nào đây? Nếu lúc xem mắt mà biết chuyện này thì nhất định cô sẽ không kết hôn! Đánh chết cũng không cưới! Nói không phải đùa chứ một mình mẹ đã muốn mất nửa cái mạng, thêm một mẹ chồng thì…
“Chị không biết chuyện này.” Sắc mặt Vương Ninh trắng bệch, cô nói thầm.

“Mẹ chỉ nói cả hai quen biết khá thân.

Lúc chuẩn bị kết hôn, bà ấy còn an ủi chị là cưới người có quen biết thì nhà chồng sẽ không đối xử tệ với mình.”
Thế này là không tệ đó hả! Trán Vương Ninh nổi gân xanh, cả người tức điên lên.
Hứa Tĩnh đồng cảm với chị họ.

Lúc mới biết cô cũng rất bất ngờ.


“Theo em thì tính tình của dì hai với mẹ chồng chị khá giống nhau.

Nếu lúc bàn chuyện kết hôn dì hai từng sợ lời ra tiếng vào mà không chịu huỷ bỏ thì mẹ chồng chị chắc cũng sợ điều tiếng.

Lần sau khi không thoả thuận được nữa thì chị cứ nói mình sẽ cùng với dì hai đi rêu rao một chút cho bạn bè chung của cả hai biết rõ nhà chồng chị thế nào.”
“Kiểu như việc chồng vô tâm thế nào.

Hay là em chồng thiếu ba mươi ngàn tệ còn mặt dày xin anh trai trả giúp.

Hoặc như mẹ chồng biết sắp có cháu gái thì mặc sức nói lời lạnh nhạt.”
“Vừa khéo giúp người khác biết rõ nhà anh ta ra sao để mấy cô gái khác khỏi sa chân lọt hố.”
Vương Ninh cười khổ.

“Cách này coi bộ khó thành.

Ban nãy em không thấy vẻ mặt của mẹ chị à? Lửa giận ngút trời luôn.

Nhà chồng vừa về là bà đã nhanh chóng nói “Có thể nhân cơ hội này để mẹ chồng biết điều nhưng tuyệt đối không được ly dị”.

Thấy rõ nhà chồng là hố lửa mà còn không cho chị bỏ đi cứ một hai dạy chị cách sống hoà thuận với hố lửa, chuyện này sai trái rõ ràng mà!” Cô tưởng mình có thể bình tâm nhưng thực tế khi gặp loại chuyện này thì cô không thể nào kiềm chế được.
“…” Hứa Tĩnh cạn lời.

Đây đúng là câu mà dì hai sẽ nói mà.
Cả phòng bệnh yên tĩnh như thể không khí ngưng đọng lại.
Sau một hồi Hứa Tĩnh không nhịn nổi nên hỏi.

“Bây giờ chị tính làm gì?”
“Ai thích nhảy vào hố lửa thì cứ việc, nhưng chị sẽ không làm vậy.” Vương Ninh mệt mỏi.

“Mẹ thích làm gì thì làm.

Chờ sinh con xong rồi xuất viện, chị sẽ lập tức dọn đến ký túc xá của nhà xưởng và nhắm mắt làm ngơ.


Lễ Tết gì đó ghé về thăm mẹ là được, còn những lúc khác không gặp vẫn hơn.”
“Thực ra chị chỉ cần doạ mẹ chồng là được, đâu cần phải kéo dì hai đi nói mấy chuyện đó cho người ngoài.” Hứa Tĩnh phân tích.

“Chỉ cần bà ấy sợ thì sau này mọi chuyện đều theo ý chị.”
“Để bọn họ nếm mùi bị uy hiếp à?” Mắt Vương Ninh sáng lên nhưng có chút chần chừ.

“Vậy có được không?”
Hứa Tĩnh phớt lờ, nhẹ nhàng trả lời.

“Nếu là người tốt thì không thể lừa gạt, nhưng nhà chồng chị thiếu đạo đức như thế còn gì? Đối phó kẻ xấu còn bận tâm thủ đoạn à? Quả báo cả thôi.”
Vương Ninh ngẫm nghĩ, cảm thấy em họ mình nói rất có lý.

Biết bao nhiêu ngày bị nhà chồng hành lên hành xuống thì cớ gì không nhân cơ hội này đáp lễ một chút nhỉ?
“Cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, những ngày vất vả sắp qua hết rồi.” Hứa Tĩnh an ủi chị họ.

“Sau này tự do thoải mái, muốn làm gì thì làm, không còn ai mỗi ngày cằn nhằn chị nữa.”
“Hy vọng là vậy.” Giọng nói của Vương Ninh nhạt nhoà dần, mi mắt cũng từ từ khép lại.
Hứa Tĩnh biết chị họ mệt mỏi muốn ngủ nên lặng lẽ rời phòng.
***
Khoảng thời gian kế tiếp, ngày nào Hứa Tĩnh cũng tới chăm Vương Ninh, vừa trò chuyện giải khuây vừa tìm hiểu việc ly hôn.
Mới đầu họ không muốn ly hôn, sau lại đồng ý nhưng không chấp nhận chuyên phân chia tài sản, cuối cùng tranh cãi về việc vì sao họ phải chịu chi phí nằm viện của Vương Ninh và tại sao phải trả tiền cấp dưỡng sau khi ly dị.
Hứa Tĩnh quả nhiên có mắt nhìn người.
Vì chuyện tiền bạc mà mẹ chồng chị họ cứ liên tục đến phòng bệnh náo loạn.

Nhưng sau khi Vương Ninh lộ ra tuyệt chiêu “đi kể lể với người ngoài” thì bà ấy liền im hơi lặng tiếng.

Chẳng bao lâu sau thì bà ta cũng đồng ý trả viện phí, đồng thời hứa sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn sớm nhất có thể để không cần cấp dưỡng nuôi con.

Còn mấy thứ linh tinh khác như “trả xe lại cho chồng”, “con cái đi theo mẹ” thì mẹ chồng cũng đồng ý mà không lằng nhằng gì.
Vương Ninh lạnh nhạt.

Trong lòng biết rõ khi đã siêu âm biết được trong bụng cô là con gái thì mẹ chồng liền xem đứa trẻ chưa chào đời như củ khoai nóng bỏng tay, mau mau chóng chóng ném đi.
Sau khi giải quyết đâu ra đó, Vương Ninh choáng váng tựa vào gối.

“Mang thai đúng là khiến sức lực suy giảm.

Nhẫn nhịn bọn họ mệt mỏi quá đi.”
“Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này đàn áp để họ cảm nhận phần nào đau khổ.

Nhưng khi có chuyện chị lại ngại phí sức, ngại phiền toái nên chỉ muốn họ sớm biến khỏi cuộc sống của mình.”
“Mấy hôm nay chẳng những phải đối phó với mấy kẻ xấu bên chồng mà còn phải hao tâm tổn trí ứng phó với mẹ.


Sau khi nhà chồng đi về, mẹ cứ tẩy não chị là ly hôn không tốt cho thanh danh của phụ nữ.

Nực cười, mỗi ngày ở nhà chồng chịu khổ, ngậm đắng nuốt cay đến mức muốn chết cho rồi thì tốt hả! Đã không giúp gì còn muốn kéo chân chị.”
“Ai bảo dì ấy là mẹ chị chứ?” Hứa Tĩnh thở dài.

“Lúc bị dì ép đi xem mắt, ép kết hôn thì em đã biết rồi.

Không ai có thể chọn lựa huyết thống cũng chẳng thể dứt áo ra đi nên chỉ còn cách nhẫn nhịn, xem như mình xui xẻo.

Còn nếu là bạn bè thì đã sớm né ra rồi.”
“Cho nên lúc mẹ muốn nói chuyện, chị liền giả bộ ngủ.” Vương Ninh tiếp tục kể khổ.

“Còn trách chị không để ý tới bà ấy, nhưng nhìn xem bà ấy nói thế nào, làm sao mà nói thông được đây? Nếu muốn nói ra ngô ra khoai với mẹ thì nhất định có cãi vã.”
“Bình tĩnh nào, chị sắp được giải thoát còn gì.” Hứa Tĩnh an ủi.
“Nếu không phải biết mình sắp tự do thì chị đã không thiết sống nữa.

Không nỗ lực kiếm tiền để cuộc sống tốt hơn mà cả ngày cứ gây sự, mắng người rồi tẩy não thì đáng sống sao! Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.” Vương Ninh vừa nói vừa suy sụp.

“Thay vì ở không như vậy thì mẹ chị nên đi tìm việc làm thêm.

Không cần kiếm nhiều tiền gì chỉ cần mẹ tiêu hao thể lực vào đó để khỏi lôi kéo chị dạy dỗ này kia.

Mấy ngày bà ấy ở đây, chị cũng không muốn tâm sự gì hết, dù phải ăn cơm bệnh viện một ngày ba cữ cũng chẳng sao.”
Hứa Tĩnh vỗ vai chị họ để động viên.

“Cố nhịn một chút, mọi việc sắp xong rồi.” Bình tâm xem xét, cô biết chị họ rất kiên cường nhưng một người dù kiên cường đến mấy mà trải qua nhiều chuyện khổ sở cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Không nhịn thì biết làm sao đây?” Vương Ninh nói chuyện không ra hơi.
“Chị nên ngủ nhiều một chút.” Hứa Tĩnh đề nghị.

“Cứ nhắm mắt lại thì sẽ có cảm giác thời gian trôi nhanh thôi.”
Vương Ninh nghe lời nhắm mắt vào rồi thủ thỉ.

“Hy vọng khi mở mắt ra, mọi rắc rối đều chấm hết.”
***
Một ngày trước giao thừa, Vương Ninh và chồng cũ thuận lợi hoàn tất thủ tục ly hôn.
Đến chiều ngày giao thừa, Vương Ninh sinh hạ một bé gái.
Khi đồng hồ điểm giữa đêm, Vương Ninh tự nhủ.

“Từ hôm nay trở đi, những điều tồi tệ đã chấm hết và mọi thứ đều là một khởi đầu mới.”.