Đã đến giờ tan tầm, Hứa Tĩnh lại đúng giờ rời công ty để “về nhà tăng ca”.
Cảm nhận được ánh mắt buồn bã của cấp dưới đổ dồn về mình, giám đốc húng hắng ho một tiếng, nghiêm túc nói.

“Nếu mọi người về nhà làm việc hiệu quả, thì có thể đi về như cô ấy.”
Thế là, tất cả đều cúi đầu, giả vờ bận rộn viết code.
Triệu Tiểu Huyên nhỏ giọng thì thầm.

“Về nhà thì tôi chơi với con trai, ai mà rảnh để làm việc chứ!”
Văn phòng nhanh chóng yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng gõ phím.
Hứa Tĩnh sau khi tan làm thì không về nhà ngay mà nhắn tin cho mẹ, báo rằng tối nay bản thân sẽ ra ngoài dạo phố, không ăn cơm nhà.
Kế đến, cô lang thang đến một nhà hàng buffet, dự định ăn một bữa thật ngon.
“Chào mừng quý khách.” Cô bồi bàn vô cùng tận tình, trên mặt mang nét tươi cười ngọt ngào, lễ phép hỏi.

“Xin hỏi, quý khách đi mấy người?”
“Một người.” Hứa Tĩnh thản nhiên nói.
Nụ cười của người phục vụ ngưng đọng, nghi ngờ mình đã nghe lầm, chần chừ hỏi.

“Ý quý khách… là hai người à?”
“Một thôi, một mình tôi.” Hứa Tĩnh kiên nhẫn lặp lại.

Ngay sau đó, cô đến quầy thanh toán để trả tiền, cầm tờ biên lai sải bước thật nhanh đến vị trí cũ thân thuộc.
Hứa Tĩnh là khách quen của cửa tiệm này, cô thường xuyên đến đây ăn cơm một mình.

Chỗ ngồi cô chọn cực kỳ dễ thấy, Hứa Tĩnh ném túi xách lên ghế, cho dù có đi đâu thì chỉ cần quay đầu lại là thấy ngay.
Cô bồi bàn nhỏ nhắn đi theo sau Hứa Tĩnh, ngơ ngác như thể chưa hoàn hồn.
“Được rồi, tôi tự mình làm, cô cứ đi đi.” Hứa Tĩnh nói với người phục vụ.
Cô nàng bồi bàn không yên lòng rời đi, trên mặt tràn đầy tò mò, một người sao có thể ăn buffet chứ.
Hứa Tĩnh phớt lờ ánh mắt của người khác, bình tĩnh bắt đầu ăn.

Cô vừa ăn vừa nghĩ, tiệm buffet này rất ngon, đồ ăn thì đa dạng, nào là thịt cừu nướng, nào là mực nướng, rồi vịt quay Bắc Kinh, ăn ngon mà giá cả cũng phải chăng.
Một tiếng sau, Hứa Tĩnh đã ăn uống no nê, mới bình thản đi khỏi tiệm.
Đôi mắt cô nàng bồi bàn đầy kinh ngạc và ngưỡng mộ, hoá ra một người có thể tự mình ăn hết một bữa buffet.
Rời khỏi tiệm buffet, Hứa Tĩnh vừa tản bộ để tiêu cơm, vừa yên lặng tính toán.

Tiền thưởng cuối năm là mười lăm ngàn tệ, lương mỗi tháng khoảng tám ngàn, tổng cộng hai mươi ba ngàn.

Dù phải dành dụm phần lớn số tiền để sớm mua nhà, nhưng vất vả cả năm trời, bỏ ra một ít tiền mua quần áo mới cũng đúng đắn thôi.

Chà, định mức là hai ngàn tệ.

Chỉ cần mua những gì mình thích trong khoảng hai ngàn tệ là đủ.
Vì thế, Hứa Tĩnh vui vẻ, bắt đầu đi mua sắm.

Cái quần jean này sờ vào thì dày, mặc vào lại mỏng, mua thôi! Đôi giày đi tuyết đó mang vào vô cùng thoải mái, kiểu dáng hợp thời trang, mua liền! Còn cái túi xách đa năng này, nhìn thế nào cũng đẹp, nhất định phải lấy! Cái gì, một cái áo lông vũ năm trăm tệ á? Hơi đắt nhưng đành chịu, ai bảo mình thích nó chứ, đóng gói luôn nhé!
Đến lúc tính tiền, Hứa Tĩnh cầm vài cái túi, vui vẻ thanh toán.
“Chăm chỉ làm việc là để có thể mua thứ mình thích mà không cần đắn đo giá cả!” Hứa Tĩnh thở dài, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Khi đã mua gần hết, Hứa Tĩnh dùng máy tính trong điện thoại để tính tổng số tiền và thấy mình mới dùng hết 1.300 tệ.

Cô không khỏi suy nghĩ xem mình nên làm thế nào với 700 tệ còn lại.

Hay làm đổi kiểu tóc? Hoặc mua chai nước hoa mới tốt hơn? Không thì mua bộ sản phẩm chăm sóc da mà bình thường không dám mua? Nếu dứt khoát chẳng muốn mua gì, thì năm tới, cứ hai tuần sẽ ra rạp xem phim một lần? Ôi chao… lựa chọn nào cũng không tồi nha.
Trong khi Hứa Tĩnh đắm chìm vào hạnh phúc không muộn phiền, thì di động của cô reo lên.
Hứa Tĩnh nghe máy, giọng nói nôn nóng, hoảng loạn của mẹ cô vang lên ở đầu bên kia.

“Chị họ con xảy ra chuyện rồi! Hiện tại đang ở bệnh viện XX, mẹ đang ở cạnh nó, con cũng đến đây nhanh đi.

Mẹ sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho con ngay lập tức.”
“Chuyện gì vậy ạ? Sao lại vào bệnh viện?” Hứa Tĩnh giật mình.

Phải biết rằng chị họ chính là thai phụ đấy!
“Nói qua điện thoại không rõ được, dù sao thì con cũng đến nhanh đi.” Vương Phong thúc giục.

Nói xong, liền cúp máy.
Tin nhắn báo địa chỉ đến rất nhanh.

Hứa Tĩnh vội vội vàng vàng chạy vào bệnh viện.
**
Khi Hứa Tĩnh cầm theo túi lớn túi nhỏ đến phòng bệnh, cô ngạc nhiên phát hiện, bên trong đang diễn ra một vở kịch…
Chị họ nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Dì hai thì đang tranh cãi với một người phụ nữ trung niên, bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt đầy bất lực.

Còn mẹ cô thì đứng ở một góc, không chen vào được câu nào.
“Có chuyện gì vậy?” Hứa Tĩnh cắt ngang màn cãi vã, lên tiếng dò hỏi.
“Tĩnh, con đến đúng lúc lắm.” Dường như nhìn thấy cứu tinh, dì hai vui mừng khôn xiết, nói liên tục không ngừng.

“Chị họ con uống canh do mẹ chồng nấu, thì tự dưng đau bụng.

Họ không còn cách nào khác nên vội đưa người đến bệnh viện.

Bây giờ, chị họ con còn đang nằm trên giường, chưa tỉnh lại.


“Nó đau bụng là do uống canh tôi nấu à?” Người phụ nữ đứng tuổi nhanh chóng phản bác.

“Tôi đã đặc biệt đi hỏi công thức đấy, người ta uống thì tốt, cớ gì mà nó uống thì xảy ra chuyện?”

“Ai mà biết bà bỏ cái gì vào canh trong lúc nấu đâu!” Vương Hoa tức muốn hộc máu, không nhịn nổi mà cao giọng.
“Tôi có thể thêm cái gì chứ? Tất cả đều làm theo công thức, tôi đã mất biết bao công sức đấy!” Người phụ nữ trung niên nóng nảy.

“Tại nó vô dụng, yếu ớt quá, mới uống chút canh đã ngất rồi.”
Thấy hai người lại sắp cãi vã, Hứa Tĩnh trực tiếp can ngăn, khẽ nói.

“Người bệnh cần được nghỉ ngơi, cãi nhau thì ra ngoài mà cãi.”
Lúc này, Vương Hoa làm sao rời con gái được đây? Biết rằng lời của Hứa Tĩnh có lý, nên thay vào đó, bà chỉ trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên kia.
Lo lắng nấu canh cho con dâu, ai ngờ lại khiến người nhập viện, người phụ nữ đứng tuổi không mấy vui vẻ, xua tay.

“Tôi mệt rồi, nên về nghỉ trước đây, mấy người ở lại với nó đi.”
“Mẹ, con đưa mẹ về.” Nam nhân trẻ tuổi liền nói.
Lòng Hứa Tĩnh cực kỳ hụt hẫng.

Vợ con nằm viện, sống chết chưa rõ vậy mà thân làm chồng lại cứ thế mà bỏ đi.

Người phụ nữ lớn tuổi kia có sức cãi nhau như thế, có sức đay nghiến con dâu như vậy thì cần gì ai đưa về đâu? Rõ ràng dự định cùng nhau về nhà, mặc kệ Vương Ninh sống chết thế nào.
Ngoài ra, cô cũng chỉ yêu cầu họ im lặng, đừng cãi nữa, ai ngờ mẹ chồng trên danh nghĩa của chị họ nói về là về ngay.

Ban đầu, bà ta ở lại không phải vì lo cho con dâu hay xin lỗi con dâu mà là do tranh cãi với Vương Hoa.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3.

Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị
4.

Sau Khi Người Chồng Cặn Bã Trọng Sinh
=====================================
“Chị tôi đã thẳng thừng từ chối mấy lần rồi, còn nói không muốn uống canh do mẹ chồng nấu, ai bảo uống cũng không sao hả?” Hai mẹ con sắp rời phòng bệnh thì thanh âm của Hứa Tĩnh thình lình vang lên, cô khẽ nói.

“Hiện tại có chuyện cũng mặc kệ chẳng hỏi han.

Hiểu rồi, nói không chừng có tính toán hết cả.”
Người phụ nữ trung niên tức giận đến mức không muốn nghe cô nói, lập tức quay lại phản bác.


“Cô cố tình vu khống bọn tôi.”
Chàng trai trẻ cũng quay đầu lại, trên mặt đầy vẻ không vui.
Hứa Tĩnh cười chế nhạo.

“Ép người khác làm theo ý mình, ai mà biết trong bụng tính toán cái gì? Thể chất mỗi người đều khác nhau, chẳng hạn có người dị ứng thuốc, có người dị ứng phấn hoa, nên vì an toàn, mà thai phụ đặc biệt nghe lời bác sĩ trong chuyện ăn uống.

Bà học chuyên ngành y hay theo y thuật gia truyền của tổ tiên mà dám cho thai phụ ăn uống linh tinh một cách tuỳ tiện thế? Còn bảo không cố ý, ai mà tin!”
“Vớ vẩn!” Người phụ nữ trung niên giận dữ cười cợt.

“Cô định gắp lửa bỏ tay người à! Cố ý gạt người khác hả?”
“Mặc kệ bà nói gì, chén canh mà chị họ tôi uống là do bà nấu, đó là sự thật.” Hứa Tĩnh thấp giọng, sắc mặt ảm đạm, cố tình doạ họ.

“Tốt nhất là chị họ tôi không có chuyện gì, nếu không thì…”
Ánh mắt Hứa Tĩnh đảo qua đảo lại giữa chàng trai trẻ và người phụ nữ luống tuổi, thỉnh thoảng bật ra tiếng cười khinh bỉ.
“Đừng tưởng cô có thể doạ tôi.” Người phụ nữ đứng tuổi bắt đầu toát mồ hôi tay, nhưng bà không nhận thua.

Bà không có trình độ mấy, nên thấy nét mặt âm u của Hứa Tĩnh đáng sợ như vậy thì dễ dàng bị doạ.
Chàng trai trẻ tuổi nhíu mày, định nói gì đó.
“Biến.” Hứa Tĩnh lạnh lùng cắt lời, nói chuyện không chút nể nang.
Người phụ nữ lớn tuổi hơi chột dạ, khẽ hừ một tiếng rồi tức giận bỏ đi.

Trông như thể bà ta là người lớn nên không chấp nhất với một cô gái trẻ.
Sau khi hai người đó rời đi, Vương Hoa có chút bất an.

“Tĩnh à, con có quá lời không? Nói thế nào thì họ cũng là nhà chồng của con Ninh.

Thực ra, bác sĩ bảo tại ăn bậy nên mới đau bụng thôi, truyền nước rồi thì sẽ không sao, mai mốt nhớ chú ý là được.” Vì vậy nên vừa nãy, bà chỉ cãi nhau vài câu.

Chứ nếu con gái mà bị gì thì bà đã sớm động tay động chân với người ta.
“Mẹ chồng mà có thể đẩy con dâu vào bệnh viện, làm sai vẫn cứ trơ trơ, rồi về nhà an lòng ngủ nghỉ à.” Hứa Tĩnh không hề nể nang.

“Rõ ràng bà ta làm sai, chẳng những không nhận lỗi còn nói chị Ninh vô ích.

Nhà chồng kiểu đó, cần khách sáo sao?”
Vương Hoa còn định nói gì đó, thì đúng lúc này, Vương Ninh khẽ ưm một tiếng, tỉnh giấc.
Vương Hoa vui mừng khôn xiết, trong chớp mắt quên mất mình muốn nói gì, nhanh chóng chạy đến cạnh giường, hỏi một mạch.

“Con có đỡ chút nào không? Có muốn ăn gì không? Nói với mẹ, để mẹ làm cho.”
“Con đói, con muốn ăn một chút cháo trắng với dưa cải.” Giọng Vương Ninh khàn khàn, chậm rãi nói.
“Được rồi, mẹ đi mua ngay.” Vương Hoa lon ton chạy ra ngoài ngay.

Nếu bà nhớ không lầm thì bên ngoài bệnh viện có một tiệm bán cháo.

Nếu đi bộ sẽ mất nửa tiếng, nên chạy sẽ nhanh hơn.
Vương Ninh quay đầu, tha thiết nói.

“Dì út, có thể để con với em họ nói chuyện riêng một chút được không?”
Vương Phong do dự rồi gật đầu.


“Hai đứa cứ nói chuyện đi, dì ra ngoài ngồi một lát.” Bà nói xong thì lập tức rời đi.
Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, Vương Ninh không khỏi thở dài.

“Kỳ lạ ghê, nhà mình toàn phụ nữ.

Nhưng chỉ cần có em thì chị cảm thấy an tâm liền.”
“Tại sao không ly hôn?” Hứa Tĩnh hỏi thẳng.

Đây là điều cô không hiểu nhất, chắc không phải vì lưu luyến tên cặn bã đó chứ?
“Ngốc ghê…” Vương Ninh vừa cười vừa mắng.

“Ngay khi gặp em, chị lập tức muốn ly dị, ai nhìn thấy cũng tưởng do em xúi chị, và mẹ cũng sẽ xé xác em đấy.

Nhưng dù sao chị vẫn phải tìm cơ hội thích hợp, tốt nhất là khi họ phạm phải sai lầm không thể tha thứ.” Giống như bây giờ.
Khá hợp tình hợp lý.
Hứa Tĩnh khoanh tay trước ngực, hỏi thăm.

“Vậy chừng nào chị ly hôn?”
Dường như thấy bản thân làm quá, cực kỳ hy vọng chị họ ly hôn nên Hứa Tĩnh bổ sung.

“Cả mẹ chồng lẫn chồng của chị tệ quá, khiến chị vào viện vậy mà chẳng áy náy chút gì cả.

Còn không ly hôn thì sớm muộn gì chị cũng bị bọn họ hành chết.

Đương nhiên, nếu chị muốn chết thì em cũng đâu cản được, đi hay ở thì tuỳ chị thôi.”
“Có thể không rời đi à? Vừa rồi chị đã nghe được em nói cái gì, chẳng qua không chửi thẳng mặt họ mà thôi.

Thực ra chị tỉnh lại từ lâu rồi, nhưng không muốn nhìn họ mới cố ý nhắm mắt.” Vương Ninh vừa nói vừa cười.

Bỗng nhiên thở hổn hển rồi họ sặc sụa.
“Nếu chị không muốn đi thì cứ đẩy hết trách nhiệm cho em.

Dù sao người không nể mặt họ là em, chứ không phải lỗi do chị.” Hứa Tĩnh tỏ ý không sao cả.

Khi nói ra điều này, cô cũng đã cân nhắc kỹ, hoặc IQ Vương Ninh không tốt nên cô hỗ trợ chị ấy dạy dỗ tên cặn bã, hoặc Vương Ninh mềm lòng thì kể từ bây giờ cô sẽ mặc kệ chuyện của chị ấy luôn, như thể không thân thiết gì với nhau.
“Em vì chị nói lý, vì chị mà bất bình nên chị thực sự cảm động, cũng vô cùng biết ơn.” Vương Ninh hơi bất lực.

“Chị chỉ không khoẻ thôi, còn đầu óc vẫn tốt chán, hãy còn phân biệt rõ tốt xấu mà.

Đừng nghĩ chị ngốc nghếch rồi mỉa mai vậy được không?”
Đôi lời của tác giả:
Là một người độc thân ngang ngược, ăn một mình thì có gì chứ! Ngại? Là gì? Ăn được không!
Thấy không quen là do thiếu hiểu biết! Chính xác là vậy đó!
————————————————
Mẩu đối thoại nhỏ:
Vương Ninh: Mặc dù từng có lúc lừa gạt bản thân, nhưng đã kịp thời ăn năn nên vẫn tốt đẹp.
Hứa Tĩnh (nói thầm): Hoặc đá bay tên cặn bã, hoặc đá bay kẻ ngốc nghếch, rốt cuộc thì không có cách nào làm bạn với một người đần độn cả..