Editor: Thư Ni (ThNi20)

Beta-er: Eirlyss

—————————

6 giờ chiều, Hải Lan với Lăng Việt cùng nhau tan làm.

Không gian bên trong xe vốn dĩ rất nhỏ, hơn nữa trong lúc lái xe, không có ai nói chuyện, nên rất yên lặng.

Yên lặng đến mức có chút xấu hổ.

Hẹn người ta ra, thì vẫn nên nói chút gì đó?

Từ lúc ra khỏi công ty, cũng đã được nửa tiếng, cô không hỏi hắn đi đâu, còn hắn thì cũng chẳng nói câu nào.

Hải Lan trộm nhìn Lăng Việt đang nghiêm túc lái xe, trái lo phải nghĩ không biết nên mở lời như thế nào.

Nguyên nhân xấu hổ chủ yếu, là bởi vì chuyện hiểu lầm lúc sáng, rõ ràng là cô sai, cũng có nói xin lỗi, nhưng hình như không có chút thành ý nào, cuối cùng cũng không nói gì nữa, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc của hắn.

Bây giờ ngẫm lại, hình như bản thân rất quá đáng, nghĩ đến việc mình quá đáng như vậy, thì chuyện của La tỷ e rằng khó nói.

Chuyện này rốt cuộc nên nói như thế nào?

Lúc cô đang suy nghĩ, thì đèn giao thông ở ngã tư phía trước cũng vừa chuyển đỏ, xe ngừng lại, nhìn con số đang chạy trên đèn, là 120 giây, một cái đèn đỏ dài đằng đẵng.

Nhìn con số 120 từ từ đếm ngược, quả thật là rất lâu.

Trong lúc chờ đợi, Hải Lan quyết định vẫn nên tìm một đề tài gì đấy để kết thúc bầu không khí yên lặng xấu hổ này.

“Lăng Việt, tay anh khỏi chưa?”

Lăng Việt nhìn lướt qua tay mình, nhìn lên con số đang đếm ngược, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay lái, nhàn nhạt nói: “Như em thấy đó, nếu tay không tốt, làm sao dám lái xe đưa em về nhà.”

“Khỏe là tốt rồi…Về nhà?! Về nhà nào?!” Hải Lan đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía Lăng Việt.

Lăng Việt hơi cong môi: “Địa điểm hẹn hò hôm nay, là nhà anh.”

“Anh, nhà anh?! Không phải đã nói hẹn hò, cùng lắm chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm hoặc xem bộ phim thôi sao?” Hải Lan kinh ngạc đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng không được lưu loát.

Nghe vậy, Lăng Việt nhìn về phía Hải Lan, nhíu mày: “Anh nói lúc hẹn hò chỉ cần ăn cơm xem phim khi nào?”

Hải Lan hơi sửng sốt, đồng thời nhớ lại lúc hai người nói chuyện hẹn hò, hình như là….thật sự không có, chỉ có một mình cô tự suy diễn ra thôi.

“Nhưng anh có ý gì, tôi cũng không nói đồng ý đi nhà anh!” Vừa nãy bản thân còn cảm thấy chột dạ, hơi có lỗi với Lăng Việt, nhưng ngay từ lúc bắt đầu nói chuyện, chưa đến nửa tiếng, cô đã không tự chủ mà cứng rắn lên.

Lăng Việt không có trả lời Hải Lan, mà trong lúc đèn đỏ còn bốn mươi lăm giây nữa, cầm điện thoại, mở đoạn ghi âm cuộc trò chuyện với Hải Lan hôm nay cho Hải Lan nghe.

“Cho tôi nghe cái gì…” Hải Lan nghe đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa cô với Lăng Việt trong chiều nay, Lăng Việt nói với cô, tối nay hẹn hò, hỏi cô muốn đi đâu, bởi vì trong lòng luôn cảm thấy bản thân có lỗi với Lăng Việt, cho nên đã nói để cho hắn quyết định, đi đâu cũng được.

Hải Lan lập tức bưng kín mặt, quả thật là lần nào cô cũng tự đào hố mình, sao cô lại cảm thấy bản thân mình là một cái hố đen, tự mình rơi vào muốn bò ra cũng không bò được.

Thả tay xuống, bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này.

“Đi thì đi, nhưng tôi nói trước với anh, không được động tay động chân, đưa tôi về trước 10 giờ.” Bởi vì đang ngồi trên xe của Lăng Việt, mà khu biệt thự nhà hắn lại không dễ gọi xe, khi về chắc chắn là hắn phải đưa cô về.

Lăng Việt cười cười, nhận lại điện thoại, trả lời: “Được.”

Vừa lúc cầm lại điện thoại, trên màn hình hiển thị tin dự báo thời tiết, độ cong khóe miệng Lăng Việt ngày càng cao, bĩnh tĩnh tự nhiên tắt màn hình điện thoại, đặt về chỗ cũ.

Lúc đến biệt thự cũng đã hơn bảy giờ tối, nhưng Lăng Việt lại không đi thẳng vào nhà mình, mà vòng qua siêu thị gần đó.

Xuống xe, Hải Lan hỏi: “Cơm tối giải quyết thế nào?”

Lăng Việt chỉ chỉ siêu thị: “Tối nay em muốn ăn cái gì?”

Hải Lan sửng sốt: “Anh tự mình xuống bếp?”

Lăng Việt cười nhẹ gật đầu.

Hải Lan lập tức nhớ tới món mì Lăng Việt nấu, thực tủy biết vị nói: “Mì sợi!”

*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

“Mì sợi rất đơn giản, đêm nay làm món khác.” Lăng Việt nói.

“Mặc kệ là cái gì, chỉ cần ngon là được.” Cô tin tưởng tay nghề của Lăng Việt, đột nhiên cảm thấy lựa chọn về nhà Lăng Việt ăn cơm hình như cũng khá tốt.

Cùng Lăng Việt đi vào siêu thị, Hải Lan đẩy một chiếc xe đẩy, sóng vai đi với hắn.

Nguyên liệu nấu ăn, đều là do Lăng Việt tự mình chọn, Hải Lan phụ trách đẩy xe.

Hải Lan quét mắt nhìn xung quanh siêu thị, cảm thấy hơi kỳ quái, sao cô lại có cảm giác dường như bản thân đã từng tới siêu thị này, có chút cảm giác quen thuộc không giải thích được, không phải là do cách bài trí của tất cả các siêu thị đều giống nhau.

Nhưng lần này là lần thứ hai cô đến nhà Lăng Việt, lần đầu tiên cũng chỉ đi đến tiệm thuốc, không có tới siêu thị này.

Hơn nữa lần trước lúc tới tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt cho Lăng Việt, cô chỉ căn cứ theo miêu tả của Lăng Việt, rồi tìm được vị trí chính xác của tiệm thuốc, bản đồ trên điện thoại cũng vô dụng, giống như lúc trước cô đã từng tới nơi này.

“Em muốn ăn cái gì?”

Lăng Việt đang chọn thịt không thấy Hải Lan trả lời, ngước mắt lên nhìn thấy Hải Lan đang ngẩn người ánh mắt mơ hồ nhìn về một hướng.

“Hải Lan?”

Hải Lan bị tiếng gọi của Lăng Việt làm cho hoàn hồn, phản ứng lại: “Anh gọi tôi?”

“Đang nghĩ cái gì, mà mê mẩn vậy?”

Hải Lan nhẹ nhíu mày, có chút buồn bực nói: “Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy hình như mình đã từng tới siêu thị này, thật là kỳ quái.”

Nghe vậy, Lăng Việt sửng sốt.

Sao Hải Lan lại cảm thấy siêu thị này quen thuộc? Chẳng lẽ…

Sợ bản thân không nhịn được mà chờ mong, lại không chịu được mà thất vọng, ý nghĩ không thực tế vừa mới xuất hiện, đã lập tức tiêu tan.

“Các siêu thị đều có liên kết, sắp xếp rất nhiều bố cục giống nhau.”

Hải Lan bĩu môi, ngoại trừ ý này ra thì, dường như không có nguyên nhân nào khác hợp lý cả, phụ họa theo lời nói của Lăng Việt: “Tôi cũng nghĩ như vậy, đúng rồi, anh chọn nguyên liệu sao rồi?”

“Món chính em muốn ăn gì?”

Hải Lan nhìn lướt qua các loại thịt trước mặt, suy tư một hồi, nói: “Ăn thịt bò đi.”

Trong các loại thịt, Hải Lan vẫn luôn thích thịt bò hơn, nhiệt lượng thấp, không dễ béo.

Chọn xong nguyên liệu để nấu ăn, xe đẩy đã ở trong tay Lăng Việt từ lúc nào, Hải Lan nhìn đống nguyên liệu trong xe đẩy, hơi nhíu mày: “Anh không cảm thấy anh chọn hơi nhiều sao?”

Coi như cô không biết nấu ăn, nhưng đại khái cũng có thể nhìn ra được, hình như Lăng Việt chọn khẩu phần ăn cho từ bốn đến sáu người.

“Để một ít trong tủ lạnh, sẽ dùng sau.”

Hải Lan cho rằng bình thường Lăng Việt cũng tự nấu cơm, nên cũng không nghi ngờ gì.

Lăng Việt đẩy xe đến quầy đồ ăn vặt, hỏi Hải Lan: “Em muốn ăn đồ ăn vặt nào?”

Hải Lan nhìn đống đồ ăn vặt trước mắt, lắc đầu: “Ăn cơm xong, chắc tôi sẽ về luôn, không cần chuẩn bị đồ ăn vặt.”

“Lúc xem phim có thể ăn, anh có làm một phòng chiếu phim nhỏ ở trong nhà.”

Hải Lan: …

Vì hẹn hò, hắn đúng là làm được cái gì thì làm cái đó.

Cuối cùng Hải Lan vẫn tùy tiện chọn một số đồ ăn vặt mà mình thích.

Trở lại nhà Lăng Việt, trời cũng đã tối đen, bởi vì khu này đều là kẻ có tiền ở, lệch hướng nội thành, cho nên vừa đến ban đêm, đã rất yên tĩnh.

Lăng Việt bật nhạc Âu Mĩ nhẹ nhàng sau đó đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Hải Lan buộc tóc lại xong cũng vào theo, “Tôi giúp anh rửa rau.”

Dường như thứ duy nhất cô có thể làm chính là rửa rau.

Lăng Việt lấy một bó rau xanh từ trong túi ra, đưa cho cô, sau đó gỡ cúc áo trên cùng, xắn tay áo lên tới khuỷu tay, rồi lấy tạp dề pha cà phê mặc vào.

Đem thịt bò rửa sạch đặt lên thớt, động tác sạch sẽ lưu loát thái thịt bò thành những lát mỏng và đều nhau.

Hải Lan phát hiện, ngón tay của Lăng Việt còn rất đẹp mắt, sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, bởi vì tay đẹp, cho nên động tác lúc cắt thịt bò cũng trở thành cảnh đẹp ý vui.

Hải Lan mở vòi nước rửa rau, tầm mắt dừng trên tay Lăng Việt, áo sơ mi Lăng Việt mở ra hai nút đầu, để lộ cổ, đường nét từ cổ đến quai hàm lưu loát, cực kỳ đẹp mắt, hợp với chiếc áo sơ mi trắng, xắn tay áo lên, mang theo một chút hơi thở cấm dục, lại nhìn lên gò má của hắn, biểu cảm nghiêm túc tập trung.

Hải Lan không tự chủ nuốt nước miếng.

Sao cô cảm thấy hình như Lăng Việt cũng rất quyến rũ?

Tiếng nước rào rào, chảy đầy bồn nước, rồi từ từ tràn ra.

“Hải Lan…?”

Lăng Việt nhìn về phía Hải Lan, hô tên cô, Hải Lan ngốc ngốc nhìn hắn “Cái gì?”

Lăng Việt liếc nhìn bồn nước, “Nước tràn ra rồi.”

Thính lực lập tức khôi phục, nghe tiếng nước chảy rào rào, Hải Lan mới phản ứng kịp, hoảng loạn ném mớ rau xanh trong tay đi, cuống cuồng khóa vòi nước.

May mà bếp nấu có thiết kế chống tràn, không đến mức làm cho phòng bếp bị ướt, lúc này Hải Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hình như hôm nay em có có chút không yên lòng, bởi vì chuyện sáng nay?”

Hải Lan ảo não lắc lắc đầu, chuyện hồi sáng cô đã sớm quên không còn một mảnh nào, cũng tại Lăng Việt, làm cơm thôi mà, phát ra mị lực tán loạn làm cái gì chứ!

“Nếu là bởi vì công việc ở Gallery mấy ngày nay quá mệt, thì em đến phòng khách ngồi đi, khoảng nửa tiếng sau là có thể ăn cơm.” Bất kể là đang làm việc hay là trong sinh hoạt, thì hiệu suất làm việc của Lăng Việt cũng đều rất cao.

“Anh cảm thấy một mình anh có thể giải quyết được?” Hải Lan cảm thấy bản thân hỏi một câu vô nghĩa, cô ngoại trừ có thể rửa rau ra, thì thái hành gì gì đó, cô cũng không làm được.

Lăng Việt nhẹ gật đầu: “Đương nhiên có thể, phòng đối diện phòng anh ở lầu hai là một phòng chiếu nhỏ, em có thể vào chọn phim xem một lát.”

Vì để tránh cho bản thân bị sắc đẹp của Lăng Việt mê hoặc, Hải Lan lập tức gật đầu.

Phòng Lăng Việt, Hải Lan biết là phòng nào, mở cửa phòng đối diện ra, nhìn thấy trang bị đầy đủ, giống y như một phòng chiếu phim nhỏ, khóe miệng giật giật.

Lăng Việt sẽ không vì để hẹn hò với cô mà chuẩn bị đâu đúng không?

Tuy bản thân có rất nhiều ưu điểm, nhưng cô nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc Lăng Việt thích cô ở điểm nào.

Bất đắc dĩ cười cười, nhưng vẫn tiến vào, sau khi nghiên cứu máy chiếu mini khi một lúc lâu, cô mới hiểu rõ cách thức sử dụng thứ đồ công nghệ cao này.

Mở máy chiếu ra, bởi vì thích xem để tài khoa học viễn tưởng và kỳ ảo, cho nên Hải Lan chọn hai tag này.

Hiển thị lựa chọn, mấy bộ điện ảnh ở trang thứ nhất cơ bản đều đã xem qua, trang kế tiếp, lúc nhìn đến tên phim điện ảnh 《Người tình vượt thời không*》 thì sửng sốt một lúc.

*Tên tiếng anh là “About time” tiếng Việt là “Đã đến lúc” là phim hài lãng mạn của Anh kể về một thanh niên có khả năng đặc biệt đi ngược thời gian, những người cố gắng thay đổi quá khứ của mình để cải thiện tương lai của mình. Bộ phim do Richard Curtis đạo diễn, và các ngôi sao Domhnall Gleeson, Rachel McAdams và Bill Nighy. Nó được phát hành tại Anh vào ngày 4 tháng 9 năm 2013. (Wikipedia)

Phần giới thiệu vắn tắt mở ra, nhìn một lần, nhớ kỹ trong đó một đoạn: “Làm sao để xuyên việt* để có thể khiến người không yêu mình phải yêu mình.”

*Xuyên qua không gian và thời gian.

Hải Lan nhất thời nhớ đến bản thân là một người xuyên sách, nhíu mày lẩm bẩm: “Tên Lăng Việt kia có tình cảm với mình là cái quỷ gì?”

Do dự một lúc, vẫn lựa chọn bộ phim này, tiện tay tải xuống.