Editor+beta-er: Eirlyss

–—————

Ba mẹ có hiểu lầm rất lớn với mình, dùng hai ba câu đơn giản không giải thích rõ ràng được, Hải Lan cũng chỉ biết đổi đối tượng để thuyết phục.

Mà đối tượng này không ai khác chính là mẹ của Lăng Việt — mẹ Lăng.

Bình thường cuối tuần Lăng Việt sẽ về nhà cũ, nếu sáng thứ hai đi qua nhà họ Lăng, rất có khả năng sẽ đụng phải hắn, cho nên Hải Lan chọn thứ ba, Lăng Việt đã đi làm không còn ở nhà họ Lăng.

Có kinh nghiệm từ lần trước, Hải Lan không có thông báo cho mẹ Lăng biết, cũng không nói với Lăng Lâm, trực tiếp đi qua.

Cô chính là muốn làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên, làm Lăng Việt không kịp đề phòng.

Hải Lan đến, làm mẹ Lăng rất ngạc nhiên.

“Ngoại trừ tuần trước tới thử quần áo, thì con đã không đến nữa.”

“Dì Lăng, hôm nay con tới tìm dì, thật ra là có chút việc muốn nói với dì.”

Mẹ Lăng sửng sốt một chút, nói: “Hóa ra là có chuyện à, nhưng mà con nói xong nhất định sẽ về liền, có chuyện gì, để sau hẵng nói, bây giờ ngồi với dì một chút.”

Hải Lan thật sự có ý nghĩ này nên hơi do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”

“Đi dạo trong vườn hoa đi, thời tiết nóng bức như thế này, cũng không thích hợp ra ngoài.”

Đúng vậy, Khang Thành đã là tháng 11 rồi, nhưng cũng có thể biến người ta thành quả cầu lửa.

Phía sau Lăng gia có một vườn cây rất lớn, hoàn toàn không cần lo lắng bị ánh nắng mặt trời chiếu thành quả cầu lửa.

Đập vào mắt là một mảng màu xanh lục, làm người ta vui vẻ thoải mái, mấy ngày trước Hải Lan bị nam chính Lăng Việt làm cho tâm trạng lo lắng rất nhiều.

Nhìn một mảng hoa hoa cỏ cỏ lớn như vậy, cũng làm cho Hải Lan sinh ra hứng thú muốn trồng cây, nhưng nghĩ đến việc mình trồng cái gì chết cái đó, thì lập tức bỏ đi ý nghĩ này.

Mẹ Lăng mang bao tay, cầm cái xẻng nhỏ, khom người đổi đất cho bồn hoa, Hải Lan nhìn thấy, tò mò hỏi: “Vì sao lại đổi đất mới cho phiền phức như vậy, dùng lại đất cũ không được ạ?”

Mẹ Lăng cười cười, ngữ khí ôn hòa giải thích: “Không gian quá nhỏ, rễ cây sẽ càng ngày càng nhiều, phải cắt đi một chút, đồng thời những chất dinh dưỡng trong đất cũng đã bị nó hấp thu hết, đương nhiên phải đổi.”

Hải Lan cái hiểu cái không gật đầu, cô chỉ trồng qua xương rồng, cuối cùng nó còn bị cô trồng cho chết đi, cho nên đối với các kiến thức trồng cây biết được rất ít.

“Nếu đã như thế, còn không bằng đem ra trồng ở bên ngoài, không cần lo lắng rễ sẽ càng ngày càng nhiều, cũng không cần lo lắng đất không đủ chất dinh dưỡng.”

“Nếu trồng ở ngoài, lúc nào cũng có thể bị người ta tưởng là cỏ dại mà tiêu diệt, cho nên muốn nó có thể sống sót, phải chăm sóc kĩ lưỡng, đôi khi, con người cũng giống như vậy, tránh cho đi nhầm đường, cũng cần phải cẩn thận trong việc lựa chọn.”

Tim Hải Lan căng lên, sao lại có cảm giác bên trong lời nói này có ẩn chứa điều gì đó?

“Đương nhiên, từ trước đến nay dì đều thấy con lựa chọn rất cẩn thận, không cần để ý.”

…… Đây cũng không phải ngữ khí không cần để ý.

Một lát sau, mẹ Lăng mới hỏi: “Đúng rồi, gần đây có phải con cãi nhau với A Việt hay không?”

Hải Lan sững sờ, câu này kết hợp với câu lúc nãy, có phải mẹ của Lăng Việt đã phát hiện ra cái gì đó rồi hay không, suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: “Dì Lăng làm sao dì thấy được?”

Mẹ Lăng vẫn đổi đất cho bồn cây như cũ, gương mặt bình thản, không có sự kinh ngạc, “Xem ra là thật sự cãi nhau.”

Nhưng Hải Lan lại kinh ngạc, trong tiểu thuyết đều viết những người này là người thiếu thông minh IQ thấp, nhưng thật ra những người này đều là nhân tinh, xem ra về sau dù là tiếp xúc với ai, thì cũng phải cảnh giác.

“Dì Lăng, dì không nghĩ tới việc con và anh Lăng Việt vốn dĩ là hoàn toàn không hợp nhau?”

Mẹ Lăng cười khẽ một tiếng, công việc trên tay cũng không có dừng lại.

“Không có khả năng, nếu A Việt đã đính hôn với con, thì cũng sẽ kết hôn với con.”

Đối với quan điểm này, Hải Lan thái độ trung lập, bỏ cốt truyện qua một bên, ai có thể chắc chắn Lăng Việt sẽ không yêu người phụ nữ nào hết.

Đương nhiên, cô hy vọng người phụ nữ này vĩnh viễn không phải là cô.

“Kết hôn là một chuyện, kết hôn rồi lại là một chuyện khác, nếu hai người chúng con sau khi kết hôn vẫn giống như người lạ, vậy phải làm sao bây giờ?”

Động tác của mẹ Lăng ngừng một chút, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía Hải Lan: “Cái này không giống lời do con nói.”

Hải Lan chớp chớp mắt, đổi thành giọng nói nhẹ nhàng, “Có phải con đã trưởng thành hơn không?”

Mẹ Lăng cười cười, buông xẻng nhỏ, thẳng eo, đứng đối diện với Hải Lan, giọng nói cưng chiều: “Nếu như con thật sự trưởng thành, thì sẽ không cãi nhau với A Việt, nhưng con là người nổi giận, vậy thì nhất định là A Việt làm sai.”

Điểm này, Hải Lan rất tán đồng, đúng thật là tên khốn kia chọc giận cô.

“Như vầy đi, đêm nay con ở lại đây một đêm, dì gọi nó trở về xin lỗi con.”

Hải Lan vội lắc đầu, nghĩ lại bây giờ tốt nhất là nên nhanh chóng nói ra mục đích mình đến đây.

“Dì Lăng, không cần xin lỗi, lần này con đến đây, là muốn nói với dì……”

Hải Lan còn chưa nói tới trọng điểm, đột nhiên “Phanh” một tiếng, vòi nước tự động của vườn hoa đột nhiên mở ra nước văng tung tóe khiến người ta trở lại không kịp.

Toàn bộ vòi phun nước trong vườn đều được mở, không chỉ đánh gãy lời nói của Hải Lan, còn làm cô ướt hơn phân nửa người, mẹ Lăng cũng không tránh được.

Cau mày, nhìn vòi nước không biết sao lại tự động mở, “Chúng ta đi ra ngoài rồi nói tiếp.”

Lúc đi tới cửa, mới phát hiện hoá ra là do người làm mở vòi nước.

Lúc người làm nhìn thấy bọn họ giật mình kinh hãi: “Phu nhân, Hải tiểu thư sao hai người ở lại ở trong đó?”

Lại nhìn thấy quần áo của Hải Lan và mẹ Lăng đều ướt hơn phân nửa, kinh hoảng tiến lên xin lỗi: “Phu nhân, rất xin lỗi, ngày thường giờ này phu nhân không có ở trong vườn hoa, cho nên tôi không biết hai người ở bên trong.”

Mẹ Lăng liếc nhìn người làm một cái, ngữ khí lạnh nhạt, “Cũng không đi qua nhìn xem sao, nếu có lần sau, tự mình nghỉ việc đi.”

Người làm hoảng loạn gật đầu, giọng nói run rẩy, “Lần sau tôi nhất định, nhất định sẽ chú ý!”

Từ vườn hoa vào nhà, mẹ Lăng sửa sửa lại mái tóc dài cho Hải Lan, đau lòng nói: “Cũng đừng để bị cảm, nhanh đi thay quần áo đi, lúc trước con ở cùng Lâm Lâm, phòng của con bé chắc có quần áo của con, dì cũng phải nhanh chóng đi thay quần áo, một hồi nữa ăn cơm trưa xong lại tiếp tục nói chuyện lúc nãy.”

Nói xong, mẹ Lăng đi lên lầu trước, Hải Lan đau đầu ôm cái trán, vậy mà cũng có thể đánh gãy lời nói của cô, sao cô lại có cảm giác ngay cả ông trời cũng giúp Lăng Việt?

Lấy lại tinh thần, nhìn cầu thang trước mặt, Hải Lan “Ha ha” hai tiếng, nhà vệ sinh ở đâu cô cũng không biết, có trời mới biết phòng của Lăng Lâm nằm ở đâu.

Đúng lúc có dì giúp việc dọn phòng đang từ trên lầu đi xuống, Hải Lan cảm thấy mình tìm được hy vọng, vội hỏi: “Phòng Lăng Lâm ở đâu vậy ạ?”

Dì giúp việc ngẩn người, giống như đang suy nghĩ, Hải tiểu thư không phải thường xuyên tới đây sao, tại sao lại hỏi như vậy?

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: “Là phòng đầu tiên ở lầu hai”, còn thuận tiện nói thêm một câu, “Tôi vừa mới dọn dẹp phòng của tiểu thư xong, đúng lúc còn chưa khoá cửa.”

Hải Lan gật đầu, nói “Cảm ơn.”

Lên đến lầu hai, đứng ở cầu thang, Hải Lan lại lâm vào trầm tư.

Hiện tại cô lại gặp phải ba lựa chọn, phòng đầu tiên đối diện cầu thang, phòng đầu tiên ở bên trái, còn có phòng đầu tiên ở bên phải, thở một hơi thật dài.

Ông trời trước nay đều không đối xử tốt với cô.

Nếu phòng không bị dì giúp việc khoá, như vậy phòng có thể mở hẳn là phòng của Lăng Lâm.

Nhưng tùy tiện mở một căn phòng, nếu như có người, vậy thì rất xấu hổ, vì để tránh vào nhầm phòng, nên Hải Lan quyết định gõ cửa trước.

Đầu tiên là gõ cửa phòng đối diện cầu thang, đợi khoảng nửa phút, xác định bên trong không có người, mới vặn tay nắm cửa.

Thật không may, căn phòng này bị khóa.

Sau đó là đến căn phòng bên trái, lặp lại động tác lúc nãy một lần nữa, không có ai lên tiếng mới mở cửa, lần này xem ra là đúng rồi…, hơn nữa cửa cũng không khóa.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, cửa mở ra một nửa, bốn mắt nhìn nhau, một người ngây ra như phỗng, một người lại bình tĩnh thong dong.

Hải Lan chọn sai phòng, giống như suy nghĩ vừa nãy của cô — ông trời trước nay đều không đối xử tốt với cô.

Cô không chỉ chọn sai phòng, còn chọn trúng phòng của Lăng Việt.

Lăng Việt hiển nhiên là vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, mặc áo tắm dài, chỉ buộc dây lưng ở bên hông, lộ ra một mảng ngực lớn, làm cho người ta miên man bất định.

Hải Lan học mỹ thuật, lại thiên về nghệ thuật hình thể, cho nên bệnh nghề nghiệp bộc phát, cô có thể từ cơ ngực của Lăng Việt, đoán ra được dáng người dưới lớp áo choàng tắm của hắn, cơ bắp rõ ràng. Đường cong hoàn mỹ rắn chắc, vẻ đẹp của đường cong rất rõ ràng……

Hơi nước ẩm ướt cùng với mùi sữa tắm bay đến, làm Hải Lan lập tức hoàn hồn, thầm mắng cái đẹp làm mờ con mắt, lập tức nắm lấy tay nắm cửa, dùng sức kéo, muốn đóng cửa lại, nhưng động tác của Lăng Việt nhanh hơn cô.

Trước khi Hải Lan dùng sức kéo, Lăng Việt chợt dùng sức đem cửa đã bị mở một nửa kéo vào bên trong, trùng hợp Hải Lan cũng dùng sức, chỉ là chậm một bước, giây tiếp theo bị người ta nắm lấy, dùng một chút lực, đã bị kéo vào trong phòng.

Lúc Hải Lan chưa phản ứng lại, Lăng Việt đã đóng cửa, “Phanh” một tiếng, khép lại trong nháy mắt, Lăng Việt hai tay chống ở trên vách tường, vây Hải Lan vào khoảng trống giữa hai cánh tay.

Tất cả động tác liền mạch lưu loát, nước chảy mây trôi, thuần thục đến mức làm Hải Lan nghi ngờ hắn là một tay lão luyện trong việc này.

Thân thể hai người tuy không chạm vào nhau, nhưng đường lui đã bị chặn lại.

Hải Lan trừng mắt, gương mặt lộ ra khiếp sợ cùng bực bội, “Lăng Việt, anh làm gì vậy!?”

Lăng Việt rũ mắt nhìn cô, khi nhìn đến quần áo của cô, hắn ánh mắt dần tối đi, hầu kết hơi lăn.

Áo sơ mi voan màu trắng trên người Hải Lan sau khi bị ướt, lại giống như áo xuyên thấu, làm cho màu sắc và hình dạng của áo trong đều nhìn thấy rõ, còn có quần áo hít vào da làm lộ ra màu sắc của da, mềm mịn lại như ẩn như hiện.

Hắn nhớ rõ cảm giác cùng Hải Lan triền miên, càng nhớ rõ mỗi một chỗ trên người cô, bao gồm bên ngực trái của cô có một vết bớt, bởi vì nhớ rõ, cho nên cơ thể hắn có phản ứng.

Phàm là chuyện gì thì cũng một vừa hai phải, quan hệ của hắn và Hải Lan chưa có tiến triển đến bước này, nếu như bị cô phát hiện hắn có phản ứng, vậy thì cô sẽ cho rằng hắn, là một kẻ biến thái.

Giấu dục vọng trong mắt đi, cười nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Em mở cửa phòng của anh, ý gì không phải rất rõ ràng sao?”

Hải Lan lập tức hiểu ý của Lăng Việt, hắn cho rằng cô là tự đem mình dâng tới cửa……

“Tôi chỉ là vào nhầm phòng!”

Lăng Việt cong cong khóe miệng: “Từ nhỏ em đã xem Lăng gia như nhà của mình, em sẽ đi nhầm phòng?”

Quả thật, tình huống hiện tại, đi sai phòng là nói lung tung, câu dẫn mới giống mục đích cuối cùng.

“Huống hồ, em một thân như vậy, chẳng lẽ không phải là ý này?”

Hải Lan ngẩn người, nhìn xuống.

Mới phát hiện cảnh xuân bại lộ.

Trong nháy mắt này, ngoài câu văn nhã bại hoại trong ngoài không đồng nhất, Hải Lan lại có thêm một câu để hình dung Lăng Việt — Cầm thú đội lốt người.