Editor: Endy.

Chỉ nghe âm thanh này thôi đã khiến người khác có cảm giác như có một luồng điện nhỏ chạy qua. An Sênh đứng ở cửa, thấy rõ bóng lưng người này, hô hấp cũng theo đó mà cứng lại.

Phí Hiên ở trong lòng An Sênh đã là hình tượng phi thường hoàn mỹ rồi, còn là nam chính, có đôi khi cô cũng không nhịn được có chút hoa si.

Nhưng người đàn ông này, chỉ mới bóng lưng thôi đã làm cho người khác lắc lư, vai rộng chân dài, An Sênh nhìn thoáng qua, có chút hoài nghi ngoại trừ cái đầu, phần còn lại của cơ thể người này đều là chân.

Anh ta mặc một bộ tây trang ôm khít người, không giống Phí Hiên mặc quần tây có chút rộng rãi. Người này toàn thân bao gồm áo sơmi đều căng khít, có thể nhìn thấy dưới lớp áo là hoocmon bùng nổ, đường cong thân thể nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy mập mạp.

An Sênh không tính là loại người háo sắc, người chồng kiếp trước của cô bề ngoài rất tốt, đáng tiếc lại không phải người. Đời này cùng Phí Hiên dây dưa, chỉ cần cô có một chút không kiên định, Phí Hiên đứng đó chỉ cần cười một cái là cô liền chịu không nổi.

An Sênh không nghĩ tới sẽ có một ngày, cô thấy một người, chỉ cần là bóng lưng thôi cũng khiến cô ngây ngẩn cả người.

Khi người này quay đầu lại, An Sênh trừng lớn mắt, hơi há miệng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Nhã nhặn bại hoại, cấm dục, nút áo cài lên tận cổ, áo vest kiểu hoàng gia Anh, còn mang một cái nơ vàng.

Nếu không phải An Sênh biết rõ bây giờ là hiện thực thì cô đã hoài nghi bản thân đang nằm mơ. Người này quả thật là người trong tấm áp phích cô nhìn thấy khi còn là thiếu nữ, là người tình trong mộng, nghệ sĩ dương cầm, ưu nhã thân sĩ, khẽ mỉm cười, cao lãnh chi hoa, làm cho người khác chỉ dám đứng nhìn từ phía xa.

Mà giờ này phút này, “hình mẫu lý tưởng” rõ ràng đứng ở trước mặt cô nhưng lại như cách cả một thế giới, vượt thời gian đối với cô cười rộ lên, cái âm thanh chết tiệt kia có thể giết người, hỏi cô “Không vào sao? Còn thất thần cái gì?”

An Sênh hồi thần, không khí bị mắc kẹt trong cổ họng, nghẹn ngào ho một tiếng.

“Không, không có việc gì.” An Sênh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của người đàn ông, kéo ra một nụ cười, “Anh là giáo viên?”

Người đàn ông gật đầu, “Vào đi, tôi đang làm cái bánh này, cô xem.”

An Sênh gật đầu, gạt bỏ kinh ngạc về nhan sắc của thầy giáo, đi về phía sau anh ta.

Bánh đã làm gần xong, trong đ ĩa có nhiều kiểu dáng sặc sỡ.

Bước cuối cùng không có yêu cầu kỹ thuật cao, An Sênh cũng không có xem quá trình làm bánh, chỉ đứng ở bên cạnh, nhìn ngón tay thon dài của thầy giáo lưu loát từng tầng từng tầng phết kem, rồi thêm trái cây. Không biết lớp trên cùng là thứ gì, An Sênh nhìn cái túi đựng nhưng không có viết gì trên đó.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô một chút, đột ngột hỏi, “Cô biết tình yêu là hương vị như thế nào không?”

An Sênh bị hỏi đến ngạc nhiên, nhưng lại nhớ đến Phí Niêm Niêm(chắc đây là nhũ danh của Phí Hiên), trong lòng không tự chủ xẹt qua tia ngọt ngào.

“Có đôi khi cô nhìn thấy, chỉ là mùi vị bên ngoài, không phải hương vị thực sự của nó.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, An Sênh không dấu vết lùi về sau một bước. Anh ta lại lưu loát cắt một miếng bánh nhỏ, đưa cho cô.

“Tình yêu cũng giống vậy.” anh ta nói những lời khó hiểu, vừa cười vừa đưa đ ĩa bánh nhỏ cho An Sênh, “Nếm thử xem, rồi cho tôi biết nó có vị gì.”

Nhìn chung, những người tài giỏi đều có chút quái dị. Ông chủ nói thầy giáo trước mắt này đã đạt được rất nhiều giải thưởng, nhưng cũng cự tuyệt rất nhiều cơ hội tốt, lúc này lại thu nhận học viên, tính ra là may mắn của cô.

An Sênh tuy rằng cảm thấy người này có điểm lạ, nhưng nghĩ đến anh ta lợi hại như vậy lại là giáo viên của mình, cô liền ngoan ngoãn nhận bánh ngọt.

“Nếm thử.” Người đàn ông thúc giục.

An Sênh nhìn bánh ngọt đầy màu sắc, nuốt nước bọt. Cô thích nhất là mấy món bánh ngọt như thế này, Phí Hiên thường xuyên mua cho cô, đủ mùi vị, nhưng chưa từng nếm qua loại bánh này.

Nhìn cách trang trí tinh tế của bánh, An Sênh dùng nĩa múc một miếng nhỏ, đang chuẩn bị đưa vào miệng thì người đàn ông thò tay ngăn lại.

“Không phải ăn như vậy.”

Nói xong liền đem cái nĩa và miếng bánh nhỏ bỏ đi, cầm lấy một cái khác, múc một miếng lớn, mặt không đổi đưa tới bên miệng An Sênh, “Ăn như thế này.”

An Sênh sửng sốt, do dự một chút mới nhận lấy, vừa muốn mở miệng thì anh ta lại nói, “Một ngụm ăn hết vào.”

An Sênh đành phải há to miệng, đem miếng bánh ngọt kia đều nhét vào miệng, vị ngọt từ sữa và hương trái cây nháy mắt ngập tràn khoang miệng. Mặt mày An Sênh không tự chủ được cong lên đầy thoả mãn.

Người đàn ông tựa vào bàn, nhìn biểu tình của An Sênh, hơi mím môi, “Cẩn thận nhấm nuốt, sau đó nói cho tôi biết hương vị gì.”

An Sênh muốn nói chính là vị ngọt, đặc biệt ngon, nhưng sau khi nhai được vài miếng, cô đột nhiên ăn phải một thứ gì đó rất lạ, đắng ngét. Đợi đến khi cô nuốt xuống, trong miệng còn vị cay.

An Sênh phồng má, chua ngọt đắng cay đều hội tụ trong khoang miệng, nuốt không được, nhả cũng không xong.

“Nuốt xuống.” Người đàn ông nói.

Mặc dù rất khó để nuốt xuống, nhưng An Sênh nghĩ trước mặt cô là thầy giáo, có lẽ là anh ta dùng biện pháp độc đáo để kiểm tra vị giác của cô chăng?

Cô nghe lời nuốt xuống, vẻ mặt đau khổ tìm nước uống. Người đàn ông cầm một ly đưa cho cô, độ ấm vừa phải, An Sênh ừng ực uống, đầu lưỡi vẫn còn tê tê run rẩy, vị ngọt cùng vị chua đều không có, nhưng vị đắng cùng vị cay đặc biệt kéo dài.

“Nói đi.” Anh ta nhìn An Sênh, “Bây giờ cô cảm thấy như thế nào?”

“Thầy giáo, thầy dùng nguyên liệu gì để làm bánh vậy? Trong miệng tôi bây giờ đều là đắng và cay.”

Anh ta không trả lời câu hỏi của cô, mà quay đầu cắt một miếng bánh, chậm rãi ăn. Ánh mắt không biết lướt qua An Sênh nhìn nơi nào, một bộ dáng mông lung ưu sầu, thấp giọng nói, “Đây chính là hương vị tình yêu, cô sẽ sớm biết thôi.”

Vị thầy giáo này chỉ sợ không phải là đầu óc không bình thường, An Sênh cần phải trở về suy xét kỹ càng một chút, cô muốn học làm bánh, không phải muốn trở thành một thi nhân, cũng không phải một nghệ thuật gia, mà cô vì muốn kiếm tiền sinh hoạt, kiếm tiền để nuôi Tiểu Bạch Kiểm nhà cô.

Cô cảm giác mình không hợp với vị thầy giáo này.

“Thời gian không còn sớm nữa.” cuối cùng người đàn ông vẫn nói trước, đưa tay về phía An Sênh, nói “Tôi tên là Nguyên Khúc, cô có thể trực tiếp gọi tên tôi. Bây giờ đã muộn, ngày mai chúng ta chính thức bắt đầu chương trình học.”

An Sênh nhẹ nhàng thở ra, đây mới là bộ dáng của một người bình thường. Cô vươn tay về phía Nguyên Khúc, “Tôi tên là An Sênh, về sau sẽ học hỏi Thầy Nguyên nhiều. Nhưng tôi chưa từng học qua về làm bánh, hi vọng thầy có thể giúp đỡ.”

Nguyên Khúc ôn nhu cười, đưa tay đẩy mắt kính, “Không còn sớm nữa, đã trễ thế này một mình cô về cũng không quá an toàn. Tôi đưa cô về được không?”

An Sênh hôm nay không biết chính mình đã bị làm cho sửng sốt bao nhiêu lần, vội vàng lắc đầu “Không được không được, lát nữa bạn trai tôi sẽ đến đón.”

Sau khi nói xong, cô buông tay, không dấu vết lùi lại phía sau. Cô không biết hôm nay có phải vì bản thân quá căng thẳng hay không, chỉ cảm thấy hương vị bánh ngọt có chút kỳ quái, có vẻ không đúng lắm.

Nguyên Khúc chú ý đến động tác của cô, đôi mắt đằng sau mắt kính hơi nheo lại, anh nói một cách tự nhiên, “Trên đường đi phải cẩn thận.”

An Sênh gật đầu, từ phòng bếp đi ra, lúc đi ngang quầy tính tiền còn chào hỏi ông chủ, sau đó lập tức đi ra ngoài tiệm bánh.

Đi về phía khu vui chơi, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút người này tuy rằng có có giọng nói thơ mộng và u sầu, lần đầu tiên gặp mặt lại mạo muội muốn đưa cô về nhà nhưng tất cả nhanh chóng trở lại bình thường.

Chỉ có điều hôm nay anh ta đã thành công để lại một bóng ma về bánh kem cho An Sênh.

Trong miệng cô vẫn còn mùi vị lúc nãy.

- Hết chương 43.1-